Chắc phải là mày kiếm mắt sáng, cổ nhân đã chẳng hình dung đàn ông mặt mày như vậy đó sao?
Có điều mày kiếm mắt sáng thì ra làm sao nhỉ?
Chắc đó cũng đại khái như là như cây ngọc trước gió đấy thôi?
Không phải là rất nhiều người cũng đã hình dung đàn ông phong thái là như vậy sao?
Nhưng cây ngọc trước gió rốt cuộc hình dạng ra thế nào nhỉ?
Bấy giờ cô mới phát hiện, thì ra "y" vẫn còn chưa hoàn toàn là một "người" trong tâm mục của cô, mà là một người có khí phách vô cùng động lòng người, thêm một chút gì xanh xanh, trước giờ cô vẫn cứ nghĩ rằng mình là người thích và ghét rõ ràng, không phải là màu trắng thì là màu đen.
Cô phát giác ra rằng, cái người mình tưởng niệm nhất đó, thì ra lại là người mình thấy ít nhất, nhớ ít rõ ràng nhất.
Trong ký ức của cô, hình dạng của y nằm chung hỗn độn với những thứ xung quanh y: bên cạnh bờ suối, cái ống thơ màu xanh nhạt; con đường sơn đạo Nga Mi, hoàng hôn đượm mù sương; khúc ca nghe đầu ưu lự bi thương :
chàng ở một nơi muội một nơi...
Cứ hát như vậy, phảng phất như y mới trở thành ra con người thật.
A, Tiêu đại ca, em xin cùng chàng sống chết bên nhau.
Cô vì cái cảm giác đó mà cảm thấy được hạnh phúc.
Cái hạnh phúc ấy hình như trở về những ngày tháng còn làm đứa bé gái nhỏ.
Lúc ấy, mẹ cô đem cô ra phố, hai bên bày đầy những đồ chơi muốn ngộp cả mắt.
Cô lại xem mấy cái lồng đèn linh xảo đẹp đẽ, cô có tiền, nhưng cô không mua: cô lại xem hàng bán đồ ăn, đói bụng, nhưng cô cũng không ăn.
Cô nhìn bên này một chút, bên kia một chút, sờ cái này một chút, cái kia một chút.
Có lúc cô bỗng dưng mua một vài thứ, đi phố đối với cô lúc nào cũng thế, cô thích nhìn người ta bán, cô thích nhìn người ta mua, dáng điệu của bọn họ, vẻ mặt của bọn họ, đồ hàng của bọn họ, xôn xao mua bán trả giá, những món đồ ăn nấu thật ngon chiên thật ngon xào thật ngon, cô còn thích lại ngửi mùi vải mùi lụa.
Mỗi nón hàng cô đều muốn đưa tay sờ mó một chút, bất kể đó là thứ gì, cô thích cái cảm giác truyền lại từ đầu ngón tay.
Có điều cô không hề đi cưỡng cầu chiếm những thứ đó làm sở hữu riêng cho mình, mãi đến khi cô gặp y...
Lông mày lười kiếm của y, cặp mắt sáng của y, cái dáng như ngọc đang đứng trước gió đó của y.
Cô cảm thấy kiếp trước nhất định mình đã từng thấy người này, kiếp sau không chừng còn gặp lại nữa.
Không những vậy, người này còn có cái gì đó, làm cho cô cảm thấy bức rức mà dễ chịu, cảm thấy xốn xang trong dễ chịu.
Cô không phải là người con gái gặp phải một con búp bế mình thích, là kiếm cách chiếm đoạt làm sở hữu; cảm giác của cô đối với y, như một cái dù, bên ngoài đang mưa mịt mù trời đất, không có sự che chở của nó, trong cơn mưa lũ không bờ không bến trong cuộc đời đó, chắc chắn cô sẽ ướt nhẹp, lạnh lẽo vô cùng...
Có điều y đang ở đâu nhỉ?
Cô đã gặp y rồi.
(Phải y đó không?)
Y đang đi về hướng cô.
(Có phải Tiêu đại ca không?)
Tiêu Thu Thủy cái tên đó nghe thật kêu, không phải vậy sao?
Chữ "Thủy" của nó thêm vào chữ "Phương" của cô, không phải cô chính là "tại thủy nhất phương" của y sao?
(Có điều tại sao thân hình của y lại trôi lềnh bềnh như vậy?)
(Hay là thân hình của mình mới là đang trôi lềnh bềnh?)
(Y đang đi lại chỗ mình đó sao?)
("Y" là y đó sao?)
("Mình" là mình đó sao?)
(Người con gái đó là mình đó sao?)
(Không phải... không phải đâu nhỉ?)
Người con gái đó đã quay mặt lại. Cô cười lên, cô có cặp má lúm đồng tiền, như hai thư; đồ trang sức.
Người con gái đó mỹ lệ như lưỡi đao.
Cô say lòng người như rượu.
Có điều, cô có phải là mình không?
Không, cô không phải mình...
Tiêu đại ca đang đi về hướng cô (không phải hướng mình)
(A, cô con gái đó cũng đã nhìn thấy mình, cô đang nhìn về hướng mình, gương mặt càng lúc càng giống mình, càng lúc càng thân thiết...
Sau đó cô bỗng nhổm người dậy, bừng tỉnh trong giấc mộng, mới biết ra mình vừa nằm mộng)
(Trong mộng của cô có mình).
(Còn mình thì sao?)
(Mình đang ở đâu?)
(Tiêu đại ca đâu? Y ở trong giấc mộng của cô, vậy thì mình đang ở trong giấc mộng của ai?)
(Rốt cuộc mình đang chìm xuống, hay là nổi lên?
Rốt cuộc mình đang vui hay đang buồn?
Tại sao tay chân mình chẳng buồn nghe mình sai sử như vậy, không có sức lực gì như vậy?
Mình là ai nhỉ?
Mình đang ở đâu?
Rốt cuộc là trời đang mưa, hay là mình đang khóc, làm cho mình cảm thấy mát, cảm thấy lạnh, cảm thấy thê lương vô hạn, cô độc vô cùng?
...
...)
Đường Phương bừng tỉnh.
Bên ngoài trời đang mưa bụi, ngô đồng đang xào xạc.
Xem ra, trời mưa cũng đã lâu lắm.
Nhất thanh ty thập điểm vũ (Một sợi tóc mười giọt mưa)
Bên ngoài có cái ao, chuồn chuồn đang bay lên bay xuống, bươm bướm bay qua bay lại, ánh mặt trời xuyên qua hoa lá, xanh mềm như thủa nào, phất phơ bên song lạnh lẽo.
Nhưng giấc mộng mình đâu rồi?
...
...
Nếu lúc nãy cô không phải thực, tại sao Tiêu đại ca lại thân thiết như thật thế?
Nếu lúc nãy là thực, tại sao bây giờ Tiêu đại ca lại không có?
Người con gái kia là ai?
Tại sao xa lạ như vậy, mà lại quen thuộc như vậy?
Rốt cuộc mình nằm mộng thấy cô hay cô nằm mộng thấy mình?
Hay là mình và cô cùng nằm chung mộng với nhau.
Nằm mộng tỉnh mộng rồi thấy lạnh, nằm mộng tỉnh mộng rồi quên mất, cảm giác không đi trở lại được.
Đường Phương nghĩ rồi nghĩ, bỗng dưng cô cảm thấy thật đau lòng.
Cô đang đau lòng bèn đưa bàn tay lên vuốt hàng lông mày muốn nhíu lại của mình xuống.
Lúc mẹ mình sắp qua đời, chết mà đau lòng như cắt: đau lòng làm bà nhíu cặp lông mày lại, bàn tay hoàn toàn lạnh buốt.
Bàn tay cô còn lạnh hơn cả của mẹ, một bàn tay cô nắm lấy bàn tay của mẹ, biết mẹ không yên lòng vì cô, không chịu nhắm mắt buông tay.
Cô bèn đưa bàn tay kia vuốt lông mày đang nhíu của mẹ xuống: mẹ ơi, mẹ yên lòng đi, mẹ đừng vì con mà mặt mày nhăn nheo thêm...
...
Mẹ ơi, thấy mẹ nhăn nheo, lòng con đau, con muốn đau giùm cho mẹ được không?
Nghĩ đến gương mặt mẹ lúc sắp chết, nếu không phải lão nhân gia nhíu mày đến mức nhăn nhó, cô còn cho rằng mẹ chỉ đang ngủ, không phải đã qua đời.
Bây giờ.
Cô đưa bàn tay vuốt nhẹ hàng lông mày, rồi lại nghĩ đến giấc mộng lúc nãy, cô bèn cảnh cáo mình: Không được đi nghĩ đến cái tâm tình lang thang của mình.
Em và anh chỉ là kiếp trước hẹn kiếp này gặp lại, có duyên thì phải đợi đến kiếp sau hẳn tiếp tục.
Có điều em còn chưa yêu anh đủ nhỉ.
Một đời một kiếp đã qua nhanh như vậy, huống gì em với anh chỉ gặp nhau bên nhau có mấy lần, đều là những lúc đang đối diện cường địch, mà phát sinh ra cảm tình.
Mình ngay cả mặt mày còn chưa kịp nhớ rõ ràng, lỡ mai sau kiếp tới, anh còn như vậy không?
Em còn là em không?
Anh còn nhận ra em không?
Em là một đóa hoa phủi rớt từ trên vai xuống, hay là một con thiêu thân không nơi nương tựa?
Xuân lạnh đêm tàn, kiếp sau có còn được kề vai sưởi ấm, thủ thỉ bên tai những lời triền miên không?
Ôi, em còn chưa kịp yêu, còn chưa yêu đủ nhỉ.
Đau thương cũng tốt, nhưng cũng chẳng làm gì được, em đã chẳng còn cái tâm tình của cô bé gái năm xưa.
Thôi nhất thiết cũng như là một giấc mộng đi.
Có điều, tại sao cái cảm giác đang trôi lềnh bềnh lại cứ như thật thế nhỉ?
Tỉnh lại rồi, Đường Phương còn chưa biết mình đang còn trong mộng hay đã ở ngoài mộng, cô đang nằm mộng thấy người ta hay người ta đang nằm mộng thấy cô.
Cô nghĩ đến những người thân thiết nhất trong đời: Tiêu Thu Thủy, mẹ...
...
Vậy mà vẫn còn là cảm giác như trong mộng.
Vẫn còn cái cảm giác không nương tựa, không sức lực, còn thân thiết hơn cả mộng mị.
Không phải mộng đâu, đó là thật mà.
Thậm chí cô còn không có sức để nhảy xuống giường.
Cô hoàn toàn mất đi hết cả sức lực.
Cô đã trở thành một người không có chút sức lực!
Trong cái vũ lâm chỉ biết có cường thắng mạnh đó, người mất đi hết sức lực sẽ trở thành ra sao bây giờ!
Chăn còn có hơi ấm của mình, nệm còn có dư hương của mình, gối cũng có mấy sợi tóc của mình, nơi đây trang hoàng rất u nhã, bàn nữ trang cũng bày xếp chọn lựa tinh trí, trên bàn còn có mấy con cá đỏ, màu sắc lan ban, bơi qua bơi lại dáng tự tại, chúng nó đại khái chắc cũng đang nằm mộng đấy thôi nhỉ?
Nơi đây rốt cuộc là đâu?
"Đường Phương, cháu tỉnh rồi?"
Một giọng nói hiền từ làm người ta nghe muốn thiếp vào giấc ngủ: "Cháu tỉnh lại rồi là tốt lắm".
Đường Phương nhìn qua, người đang bước vào chính là Đường Nã Tây.
Ông ta làm cho cô sực nhớ lại chuyện mình bị Đường Bất Toàn tẩm chất độc vào lưỡi búa ám toán ngã lăn ra trên lôi đài ra làm sao.
"Nhị Thập Tứ thúc", cô kêu lên một tiếng, muốn lồm cồm bò dậy.
Đường Phương bấy giờ mới chú ý đến người cùng đi theo với Đường Nã Tây vào.
Cô vừa nhìn thấy người đó, bèn liên tưởng đến hai chữ "chiến đấu".
Người đó tuổi tác còn chưa đến nỗi lớn lắm, mặt mày cũng không có sẹo có vết gì, chân tay lành lặn không bị tàn tật, nhưng Đường Phương vừa nhìn ông ta, vẫn cứ nghĩ ngay đến hai chữ "chiến đấu".
Hạng người như ông ta, gương mặt và ánh mắt đều có cái vẻ gì như kiên nhẫn trong đó.
Nghĩ chắc là đã qua biết bao nhiêu tranh đấu mà vẫn còn sống sót ra đó, và bây giờ vẫn còn sống để tiếp tục tranh đấu.
Sự tồn tại của ông ta, cũng đồng nghĩa với hai chữ đấu tranh.
Người đó cười cười với cô, cho dù ông ta đang cười, con người quật cường như Đường Phương cũng không khỏi có cái cảm giác "đánh không lại ông ta"...
cười rất có lực lượng, "Chắc cháu không chừng đã có nghe qua tên của ra rồi, ta là Lôi Dĩ Tấn của Phích Lịch đường ở Giang Nam, cũng là Nhị đương gia của Ngũ Phi Kim".
Đường Phương "a" lên một tiếng: "Thảo nào".
Người đó hỏi: "Thảo nào làm sao?"
Đường Phương nói: "Thảo nào cháu vừa nhìn ông là đã nghĩ ngay đến tranh đấu, thì ra ông là Lôi nhị thúc".
Đường Nã Tây và người kia bước vào phòng, vừa cười vừa nói: "Sao? Vừa tỉnh là đã lộ vẻ giận dữ như vậy đó sao".
Đường Phương cảm thấy chân hổng trên không, người nhẹ lềnh bềnh, đầu nhức như búa bổ, lồm cồm một hồi, vẫn còn chưa bước được ra khỏi giường.
Ngược lại, đầu lại càng nhức, làm như bị búa rìu chém từng nhát từng nhát xuống đầu vậy.
Cô còn nhỏ đã có cái tật đầu hay bị nhức như vậy.
Cô thường thường cho rằng mình bị một chứng bệnh nan y, "Bệnh nan y? Mi cho là cứ muốn bệnh là bệnh sao?"
Người bạn thân tri giao lúc trước của cô là Đường Phì thường nói như vậy với cô, "đừng có lo, lòng bàn tay mi có gạch ngang, đường số mệnh dài lắm, thiên lĩnh tú viên, nhân trung sâu, mi còn sống dai hơn bọn ta nhiều hỷ".
Đường Phì còn chọc cô cái biệt danh là "lão bất tử".
Có điều, hiện giờ cơn nhức đầu này, có chỗ không giống như nhức đầu lúc bình thời.
Cơn nhức đầu bình thời lúc trước là cảm giác như bị bổ đầu ra, như bị người ta từ phía ngoài bổ cho từng nhát xuống đầu; hiện tại thì lại có cái cảm giác như có thứ gì sắc cạnh từ bên trong đầu cắt ra, kết quả xẻ tới tận lồng ngực, ngay cả trái tim cũng bị đau đớn quằn quại cả lên.
"Đường Bất Toàn!"
Đường Phương rên lên một tiếng, phẫn hận nói: "Lão ta hạ thứ độc đó...".
Đường Nã Tây bình tĩnh nói: "Bọn ta biết hết rồi, ngũ thập thất bá của cháu đã đem hắn về Đường gia bảo xử trí, Lôi Bạo Quang và Lôi Biến cũng đã bị y trừng trị nữa".
Lôi Dĩ Tấn nói: "Nghe nói gần đây trong Đường môn, có đứa con gái mê chết người ta, băng tuyết thông minh, hiểu ý thiên hạ, có phải là cháu đấy không?"
Đường Phương cười tươi một tiếng nói: "Đừng có nói hay ho quá. Giang hồ đồn dãi tính tình xấu xa lì lợm thiên vị nóng nảy của cháu, toàn là những loại đó".
Lôi Dĩ Tấn gật gật đầu nói: "Nói ra nghe cũng có lý, lúc ta trị thương cho cháu có thấy chỉ tay của cháu, cháu là đứa con gái có lòng bàn tay gạch ngang".
Đường Phương hơi có chỗ lo lắng: "Thế thì, tính tình của cháu có còn thuốc nào chữa được không?"
"Nếu cháu mà như những người con gái nào khác, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, lo chuyện nhà cửa, giúp chồng dạy con, thì chắc không khỏi phiền toái một chút, và cũng lãng phí lắm".
Lôi Dĩ Tấn nói, "còn cháu thì xông xáo trong giang hồ, lòng bàn tay gạch ngang ngược lại quá hay, qua lại một mình, quyết đoán tự mình, ta xem mấy người đàn bà nổi danh trong vũ lâm, hậu phi nắm quyền lực trong tay, chỉ e không mấy ai là không có hoặc lòng bàn tay gạch ngang thật, hoặc gạch ngang giả, hoặc gạch ngang nửa chừng".
"Dĩ nhiên là cái tính của cháu là cái tính bàn tay gạch ngang rồi", Đường Nã Tây tiếp lời với giọng hiền từ.
"Nếu không, cháu cũng không lập tức chạy lại chỗ Long Đầu Bắc lấy ám khí của mình, trở về lại Nhất Phong đình đánh nhau với bọn Lôi Bạo Quang rồi. Nói sao thì nói, bọn họ cũng đều là trưởng bối của cháu hỉ".
Đường Phương nghe nói muốn uất ức lên, bèn đưa mắt nhìn vào bàn tay của mình, vừa nhìn đã khẽ hô lên một tiếng.