“Cha trở về rồi, theo lý mà nói ta làm nữ nhi phải đi vấn an mới đúng, nhưng bây giờ là tình huống này, ngược lại ta qua đó là không tốt, Chúc ma ma. . . . .” Tần Dĩ Mạt quay đầu, ung dung nói: “Đành phiền toái bà thay ta đi phía trước xem một chút, đừng để tân mẫu thân của ta xoi mói ra cái gì mới là tốt ” .
“Vâng! Tiểu thư” – Chúc ma ma hiểu rõ ý tứ của nàng, gật đầu cúi người đáp lời.
“Tiểu thư. . . . . . Cô vẫn chưa thấy cái màn kịch vừa nãy đâu!” – Đợi sau khi Chúc ma ma rời đi Thanh Thảo lập tức nhích tới bên người Tần Dĩ Mạt, ríu ríu rít rít nói: “Ngu Tâm Nhi kia vừa nước mắt lưng tròng đi qua đó cùng lão gia nhìn nhau, tân phu nhân liền tiến lên vài bước, vung tay hung ác cho ả một cái bạt tai, lại còn mắng ả là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân, dâm~đãng~phụ~”
“Nàng làm chuyện này ngay trước mặt cha ta sao?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngay trước mặt lão gia, cô còn không biết lúc đó lão gia đều bị cái bạt tai này của nàng làm cho mơ hồ!”
“A. . . . . .” Tưởng tượng đến tình hình lúc đó, Tần Dĩ Mạt không khỏi bật cười một cái, liền nói “Vậy cha ta nhất định là tức chết rồi !”
“Đâu chỉ vậy!” Thanh Thảo vẻ mạt chấn động, nói “Nô tỳ vẫn chưa từng thấy qua lão gia tức giận như thế này, khi thấy tân phu nhân đánh Ngu Tâm Nhi xong, liền bạo nộ! Nghĩ cũng không nghĩ liền đem tân phu nhân đẩy xuống đất, lúc nô tỳ quay về tân phu nhân vẫn còn ngồi dưới đất gào khóc nói lão gia muốn giêt thê đó!”
Xem ra vị tân mẫu thân này của nàng tính tình cực hiểm a! Tần Dĩ Mạt tràn đầy hứng thú nghĩ, từ nay trở đi lão cha cặn bã kia mỗi ngày đêu không tốt rồi!
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Dĩ Mạt vệ sinh cá nhân xong, liền cùng mấy người Thanh Bình đi đến chỗ ở của cặn bã cha~.
“Hi Lan viện. . . . . .” Nàng ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu này, không tự giác liền nhớ tới âm dung tướng mạo của Tả Hương Lan, một cỗ thương cảmko kìm nén được liền từ từ tràn ngập trí óc.
“Tiểu thư” – Quản sự Bạch Phúc nhanh chân bước tới, nói : “Ngài là đến tìm lão gia sao?”
Nghe được Tần Dĩ Mạt nói như vậy, trên mặt Bạch Phúc lộ ra vẻ khó xử
“Thế nào? Phụ thân hiện tại không tiện gặp ta sao?” Nàng thử dò hỏi.
“Lão gia kỳ thực không ở Hi Lan viện. . . . . .” Bạch Phúc liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mạt, suy nghĩ một chút liền nói đúng sự thật.
Ta biết, hắn hiện tại đang phải an ủi người trong lòng đang chịu tổn thương của hắn chứ! Tần Dĩ Mạt trong lòng âm thần nói như vậy, nhưng mà, trên mặt vẫn làm một bộ dáng cái gì cũng không biết, tiếp tục nói: “Nếu phụ thân không ở đây, vậy tân mẫu thân của ta có ở đây chứ?”
Vẻ xấu hổ trên mặt Bạch Phúc ngày càng đậm, chỉ nghe hắn nói : “Tân phu nhân đang ở đây, nhưng là lão gia phân phó rồi . . . . .” .
“Nếu tân mẫu thân ở đây, ta đây làm nữ nhi không thể bỏ đạo lý đến cửa mà không vào rồi” – Tần Dĩ Mạt không đợi Bạch Phúc nói xong, liền nâng váy nhanh chóng bước vào phòng khách .
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Lão gia phạt tân phu nhân cấm túc, bất luận kẻ nào cũng không được gặp a ! Ngài. . . . . .”
Tần Dĩ Mạt mới mặc kệ hắn nói cái gì đấy! Thừa dịp nha hoàn thay nàng cản lại, nàng quen thuộc đi vào trong phòng.
“Ai da. . . . . . Ngươi con tiện tì này, muốn chết à. . . . . Hạ thủ sao lại không nhẹ một chút! Ngươi muốn ta đau chết phải không!” Cùng với âm thanh sắc bén này là tiếng bạt tai lốp bốp cũng theo đó vang lên .
“Ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng” – Có âm thanh tiếng khóc của tiểu nha hoàn.
“Một đám, đều là phế vật không dùng được!” – Giọng nữ chói tay sắc nhọn lại tiếp tục vang lên.
Tần Dĩ Mạt đi phía trước, cước bộ không khỏi dừng lại, xem ra vị tân mẫu thân này của nàng cũng là một “người dàn bà đanh đá” ?
“Ngươi là ai?” Bỗng nhiên tiểu nha hoàn đang bưng bồn nước từ trong phòng đi ra, nhìn Tần Dĩ Mạt đang đứng cạnh cửa, kinh ngạc hỏi.
“Ngươi đang hô to gọi nhỏ với ai chứ!” Chỉ thấy Thanh Bình từ sau lưng Tần Dĩ Mạt tiến lên vài bước, trừng to hai mắt nói: “Thực sự là không có mắt, cư nhiên ngay cả đại tiểu thư Bạch phủ của chúng ta cũng không nhật ra” .
Vừa nghe ra thân phận Tần Dĩ Mạt, tiểu nha hoàn kia hoảng sợ liền lập tức quỳ xuống nói: “Nô tỳ có mắt không tròng, mạo phạm đến tiểu thư, xin tiểu thư thứ tội!”
Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng ta, Tần Dĩ Mạt nâng tay, ôn nhu nói : “Được rồi! Đừng dập đầu nữa! Ngươi vào thông truyền một câu nói ta đến bái kiến” .
“Vâng!” Tiểu nha hoàn kia vội vàng đáp, chỉ chốc lát sau, liền đến thông báo cho Tần Dĩ Mạt biết phu nhân để nàng vào.
Chậm rãi đi vào bên trong, Tần Dĩ Mạt nhìn quanh, liền nhìn thấy kế mẫu đang ngồi trên giường, một bộ mặt “thương ngân rầu rĩ”.
Chỉ thấy nàng nhìn khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi kỷ, gương mặt nghiêng dài, xương gò má cực cao, một đôi mi dài thẳng tắp, từ tướng mạo mà nói thật sự không thể giống cái gì mà người nhu hòa từ ái.
Tả Hương Tú này tựa hồ đối với nàng cái nữ nhi này một chút hảo cảm cũng không có, chỉ thấy tùy ý phất tay rầm rầm rì rì nói: “Được rồi, đứng lên đi!”
Tần Dĩ Mạt đứng lên xong, nhìn nàng một cái, ra vẻ quan tâm hỏi thăm: “Cái trán của người làm sao vậy?”
Tả Hương Tú biết nàng nói đến cái gì, không khỏi vừa đau vừa tức nói: “Cũng là ả tiện nhân kia làm hại, chờ sau này bản phu nhân tốt lên, nhất định sẽ đem ả đánh giết ra ngoài.” .
Xem ra tân mẫu thân này của nàng không chỉ là một người đàn bà đanh đá mà còn là một người ngu ngốc
Sau khi trong lòng phán đoán qua loa, Tần Dĩ Mạt suy nghĩ kế hoạch trong lòng có mấy phần nắm chắt, chỉ thấy nàng nhấc ống tay áo che lên miệng tràn đầy một bộ không đoái hoài, khúc khích cười nói: “Thật là một nữ nhân ngu ngốc”
“Ngươi nói cái gì. . . . . .” Tả Hương Tú trừng to hai mắt, bừng bừng giận dữ nói.
Tần Dĩ Mạt sau khi ngồi xuống ghế dựa ngay ngắn xong liền nói: “Ngươi chắc sẽ không thực sự cho rằng, chính mình bước vào cửa lớn Bạch gia liền vạn sự đại cát chứ! Thật là một nữ nhân so với heo còn ngu ngốc hơn!”
Thần sắc Tả Hương Tú bây giờ đã không thể dùng phẫn nộ để miêu tả nữa, chỉ thấy nàng xốc chăn liền muốn đánh tới Tần Dĩ Mạt bên này: “Ngươi cái tiểu biểu tữ này. . . . . . Cũng dám nói với bổn phu nhân như thế này.” .
Mấy người Thanh Bình quả nhiên không nghĩ tới, vị tân phu nhân này lại là một người “điên cuồng phong ma” như thế, đúng là không thể nói lý mà ! Nhưng mà, bản năng bảo hộ chủ tử để các nàng trước một giây đem Tần Dĩ Mạt bảo hộ xung quanh.
“Ngươi cũng biết, người cha thích là Ngu Tâm Nhi, cũng không phải ngươi. . . . . .” Tần Dĩ Mạt tựa hồ còn ngại kích thích chưa đủ, nàng nhìn Tả Hương Tú, cười một bộ không có hảo ý: “Cha hắn có thể lấy ngươi, thì cũng có thể hưu ngươi nha!”
“Đây là có chuyện gì” – Ngay lúc trong phòng đang loạn thành một đoàn, bước chân Bạch Hi đang vội vàng bước vào.
Trên mặt Tần Dĩ Mạt bỗng lộ ra thần sắc ủy khuất đến cực điểm, chỉ thấy nàng bước nhanh đến bên người Bạch Hi, nghẹn ngào nói: “Đều là Hà nhi không tốt, khiến cho tân mẫu thân tức giận!”
“Là kế phu nhân không tốt!” Thanh Bình tiến lên một bước, âm thanh tức giận nói: “Tiểu thư của chúng ta hiếu thảo, có ý tốt muốn đến thỉnh an, ai ngờ nàng ta không chỉ không cảm kích, ngược lại một câu mắng tiểu thư là tiểu biểu tử, là tiểu tiện nhân. . . . Thậm chỉ là nàng còn muốn động thủ đánh tiểu thư chúng ta ” .
“Điên phụ. . . . . . Thật là một điên phụ. . . . .” – Bạch Hi nhìn nữ nhi tràn đầy nước mắt, lại nhìn Tả Hương Tú đang bị các bà tử giữ lại dãy dụa không ngừng, ánh mắt chán ghét tràn đầy.
“Bạch Phúc!” Bạch Hi nộ ý trùng trùng nói: “Đem căn phòng này đóng lại cho ta, để ả điên phụ độc ác này một mình ở chỗ này loạn đi!”
“Cha. . . . . .” Đợi sau khi ra khỏi phòng, Tần Dĩ Mạt cẩn thậnt nói: “Đều là hài nhi không tốt, mới khiến cho tân mẫu thân tức giận” .
Bạch Hi lắc đầu, thở dài một hơi, nói: “Người đàn bà kia trời sinh tính cách như vậy, cùng Hà nhi con không có can hệ gì đâu” .
Trên mặt Tần Dĩ Mạt vẫn như cũ có vẻ bất an, chỉ nghe trong lời nói mang ý quan tâm hỏi: “Hài nhi hôm qua nghe nói, Ngu đại nương bị thương, không biết hiện tại như thế nào rồi ?”
Nghe nàng nhắc tới người trong lòng của mình, sắc mặt Bạch Hi không chỉ không có chút nhu hòa nào, ngược lại càng thêm tâm sự ngổn ngang..
Tần Dĩ Mạt khẽ chớp hai mắt, cúi đầu dường như đang lẩm bẩm nói: “Hà nhi vẫn cho rằng Ngu đại nương sẽ trở thành tân mẫu thân của mình, không nghĩ tới . . . . .” .
Trên mặt Bạch Hi một vẻ đắng chát, tiếng thở dài không ngừng vang lên.
Tần Dĩ Mạt thấy thế khóe miệng cong lên, âm thanh nhỏ nhẹ nói: “Nếu như phụ thân có thể cùng lúc thú hai thê tử thì tốt rồi !”
Hai mắt Bạch Hi bỗng sáng lên, chỉ nghe hắn gấp giọng nói: “Không sai! Không sai! Ta có thể thú Tâm Nhi làm bình thê mà!” Mặc dù là ủy khuất nàng ấy, nhưng hắn sẽ đem nàng xem như thê tử chân chính, gấp trăm ngàn lần đối tốt với nàng.
“Tiểu thư!” Đợi cước bộ Bạch Hi li khai đi, Thanh Bình phía sau vẻ mặt tức giận nói: “Cô đang làm cái gì vậy, làm sao lại còn nói giúp hồ ly tinh kia! !”
Tần Dĩ Mạt thản nhiên tiêu sái trên đường trở về, nàng nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ngươi cũng nhìn thấy vị tân phu nhân của chúng ta, ngươi nghĩ nàng thế nào?”
“Nàng ta đầu óc có bệnh!” Thanh Bình không chút do dự nói.
.
Tần Dĩ Mạt cười nhìn nàng một cái, nói : “Vị tân phu nhân này của chúng ta ngược lại đầu óc không có bệnh, chỉ bất quá tính cách ương ngạnh, con mắt hướng lên trời, không muốn nhường người nửa phần mà thôi!”
“Hừ. . . . . Không nghĩ tới cái vị này ở nhà cô nãi nãi lại là như vậy, chẳng trách cùng cô gia trước ly hôn đâu! Cái hình dạng điên cuồng này của nàng, người nào có thể chịu được chứ! Ngoại tổ cô cũng thật là, làm sao lại gả một người như thế này qua đây chứ” .
“Cho nên ta mới có thể tiên hạ thủ vi cường đó!” Tần Dĩ Mạt nhẹ giọng nói.
“Nô tỳ không hiểu ý của tiểu thư” .
“Ngươi ngẫm lại. . . . . . Tân chủ mẫu này nếu như vào cửa, công việc bên trong Bạch phủ sẽ do ai quản?”
“Tất nhiên là do tân chủ mẫu đến. . . . . .” .
“Không sai!” Tần Dĩ Mạt gật đầu, nói tiếp: “Không riêng những cái này, đồ ăn y phục của chúng ta sau này, vấn đề nuôi dưỡng Dương e là đều cho Tả Hương Tú này tiếp quản, ngươi hôm nay cũng thấy bản tính của nàng, cũng có thể nhận ra nàng ta sao có thể đối đãi tốt với hai tỷ đệ chúng ta?”
Thanh Bình khúc hiểu khúc không, nói: “Cho nên hôm nay tiểu thư mới cố ý kích thích nàng, để lão gia nhìn thấy cái dạng điên cuồng của nàng ta?”
“Trong lòng cha đã sớm căm ghét nàng!” Tần Dĩ Mạt thong thả nói. Bị người dùng phương thức này bức bách thành hôn, lấy tự tôn của Bạch Hi mà nói đã trăm ngàn lần khó tiếp thu lấy, huống chi nữ nhân này còn ngay lúc hắn và người yêu mà chen vào nữa !
“Nô tỳ hiểu rõ rồi ! Tiểu thư là muốn để một núi hai hổ tranh giành?” – Thanh Bình liên thanh nói
” Coi như ngươi còn có chút đầu óc ” Tần Dĩ Mạt cười liếc nàng một cái.
“Không phải nô tì xem nhẹ Ngu Tâm Nhi kia! Nhìn ả ta cái dạng mảnh mai nhu nhược, sợ căn bản không phải là đối thủ của ả điên phụ kia.” .
“Có phải đối thủ hay không, phải để sau này mới biết được” – Tần Dĩ Mạt nói: “Ngươi cũng đừng quên, đứng phía sau Ngu Tâm Nhi kia là lão cha si tình của ta” .
“Nếu như hai người này thật sự đấu nhau, kia tiểu thư cô là muốn giúp đỡ ai?”
“Đương nhiên là ai yếu thì giúp người đó!” Tần Dĩ Mạt thở dài một hơi, giật mình bỗng nhiên nói rằng: “Cũng phải cho ta cùng Dương nhi một đoạn thời gian an toàn chứ!”
“Tiểu thư. . . . . .”Nhìn Tần Dĩ Mạt như thế này, Thanh Bình không khỏi đỏ mắt, nói: “Ủy khuất cô rồi!”