“Tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . . . .” – Tiếng bước chân đang vang lên từ bên ngoài tiến vào.
Tần Dĩ Mạt buông cái lược khắc ngọc hoa trong tay, trên mặt buông xuống bộ dạng tươi cười, chỉ nghe nàng tức giận nói : “ Còn reo hò, kêu lớn như vậy để làm gì!”
“Hì hì, Dương nhi vấn an tỷ tỷ xinh đẹp nhất thiên hạ” – Một hài tử thoạt nhìn mới bảy, tám tuổi tỉm tỉm nói.
“Ôi ôi ôi, Dương nhi nhà chúng ta sao lại dẻo miệng như vậy “ – Tần Dĩ Mạt mắt mỉm cười, giơ tay nhéo nhéo gương mặt bánh bao trắng nộn của nam hài tử.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ” – Nam hài chuyển động đôi mắt to tròn, có chút hưng phấn nói : “Tỷ nghe nói gì chưa? Bạch Liên Hoa kia chạy trốn rồi!”
“Cái gì Bạch Liên Hoa, đó là nhị tỷ của đệ đó” – Tần Dĩ Mạt khẽ trừng hắn một cái.
“Mới không phải, chỉ có tỷ mới là tỷ tỷ của Dương nhi thôi.” – Khuôn mặt của Bạch Dương nhăn một cái, cường điệu nói.
Nhìn vẻ âm trầm trên mặt hài tử, Tần Dĩ Mạt âm thầm thở dài, đứa bé này có thể nói do chính nàng cùng Chúc ma ma một tay nuôi lớn.
Lấy thái độ của Chúc ma ma đối với hai mẫu nữ kia cùng với mấy người Thanh Bình liên tục truyền rót, tuy Dương nhi tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu rõ người khiến mình sinh ra không có mẹ là ai, tự nhiên như thế mà trong trái tim nho nhỏ cũng sinh ra một cỗ hận thù.
Tần Dĩ Mạt dù biết nói với tiểu hài tử như thế là không tốt, nhưng nghĩ lại dù sao hài tử này cũng là thân tử của Tả Hương Lan, là huyết mạch cuối cùng nàng lưu lại trên thế giới này, theo lý cũng nên để hắn biết được mẫu thân hắn phải nỗ lực cỡ nào mới có thể sinh hắn ra.
“Được rồi, được rồi….Chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa.” – Tần Dĩ Mạt chuyển chủ đề,vừa cười vừa nói: “Đệ vừa nói Liên Nhi chạy mất rồi là chuyện gì xảy ra?”
Bạch Dương là tiểu hài tử, thoáng qua liền để chuyện không vui quăng đi, chỉ thấy hắn tràn đầy hả hê nói: “Hừ hừ…Bây giờ bên ngoài đều loạn thành một mảnh rồi, còn ai mà không biết chứ. “
Nhìn tiểu hài tử biểu tình “tỷ tỷ, tỷ thật sự quá quê mùa?!”, Tần Dĩ Mạt không khỏi lại lần nữa cười ra tiếng.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hay là hai chúng ta qua đó xem đi?” – Bạch Dương ánh mắt lấp lánh nói.
“Làm sao? Lại muốn đi xem náo nhiệt à?”
“Hì hì, đi mà, đi mà, có được không tỷ tỷ!”
“Ai nha, dừng lắc nữa, đừng lắc nữa” – Biết rằng thằng nhóc này quấn người rất lợi hại, Tần Dĩ Mạt cười xoa đầu hắn, nói: “Theo ý ngươi, đều theo ý ngươi vậy.”
“Hì hì, tỷ tỷ tốt với Dương nhi nhất!”
***
Khi Tần Dĩ Mạt đang nắm tay đệ đệ bước vào phòng khách, liền thấy được một màn kịch hỗn loạn.
Chỉ thấy lúc này ở đây có bốn người.
Lão liên hoa ( hoa sen già? =)) ) cầm một phong thư liên tục khóc.
Bạch tra cha ( cặn bã cha ) vẻ mặt lo lắng liên tục an ủi người trong lòng.
Tả hoàng phong ( Tả ong vàng =)) ) trên mặt đố kị cùng hận thù
Còn có bên cạnh Tả hoàng phong, con mắt giống như ruồi dính trên người lão liên hoa là phong lưu nam.
Tần Dĩ Mạt trong lòng mừng thầm: “Tốt lắm! Đây thật đúng là hai nam hai nữ, một hồi kịch lớn nha.”
“Gặp qua cha, nhị nương, tam nương, tiểu cửu.” – Tỷ đệ hai người cực kì ngoan ngoãn cúi người nói.
“Ôi —— Hà nhi, Dương nhi, hai người các con tứoi rồi” – Một âm thanh khoa trương đến cực điểm vang lên, chỉ thấy Tả Hương Tú nâng tay đăc ý nói rằng: “Hài tử ngoan, mau đứng lên đi!”
Tần Dĩ Mạt mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, Dương nhi bên cạnh giống như kỳ quái hỏi: “Cha, tam nương sao lại khóc đến như vậy? Là có chuyện gì không tốt sao?”
“Ai ô ô, Dương nhi con không biết đâu!” Tả Hương Tú vẻ mặt chanh chua khắc nghiệt nói: “Còn không phải là hảo nhị tỷ của con rời nhà trốn đi! Cần ta nói chắc nàng cùng dã nam nhân bỏ trốn rồi, quả nhiên là nương thế nào thì nữ nhi thế ấy ” .
“Được rồi!” Bạch Hi sắc mặt cực kì không vui, tức giận nói “Ngươi đem miệng ngậm lại cho ta, còn e mọi chuyện chưa đủ loạn sao!”
“Ngươi. . . . . .” Đôi mi thanh tú của Tả Hương Tú chớp một cái, vừa muốn bắt đầu ầm ỹ, phong lưu nam bên cạnh cũng là ca ca ruột của nàng, Tả Hướng Lưu tủm tỉm khuyên nhủ: “Tỷ phu, tỷ tỷ cũng là lo lắng cho Liên nhi mất tích! Nàng hay nói bừa như thế, huynh tha thứ cho nàng đi!”
Tả Hương Tú thở phì phì nhìn đệ đệ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của đối phương, dù không cam lòng cũng đành ngậm miệng.
“Liên nhi muội muội rời nhà đi?” Tần Dĩ Mạt bộ dạng thất kinh hỏi
Bạch Hi thần sắc xấu hổ liếc mắt nhìn đại nữ nhi, gật đầu.
“Ô ô. . . . . . Lão gia, Liên nhi của chúng ta không biết chạy đi đâu rồi, nàng một mình bên ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” – Ngu Tâm Nhi khóc lóc thảm thiết nói.
“Nhị tỷ tỷ không phải là đều nữ phẫn nam trang chạy ra ngoài sao?” Dương nhi bộ dạng tiểu đại nhân, vẻ mặt”an ủi” nói: “Nói vậy, bây giờ cũng như mọi lúc, sẽ mau chóng trở về thôi” .
Âm thanh khóc lóc của Ngu Tâm Nhi bỗng nhiên dừng lại, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Bạch Hi, tràn đầy áy náy: “Tướng công, đều là thiếp thân đem Liên nhi nha đầu chiều đến hư rồi, đều là thiếp thân sai lầm.”
Cùng đại nữ nhi dịu dàng ngoan ngoãn bất đồng, tiểu nữ nhi lanh lợi cổ quái, từ nhỏ đến lớn không biết là gây ra biết bao nhiêu họa, thật sự làm Bạch Hi cảm thấy rất đau đầu.
“Được rồi, được rồi, Liên nhi thông minh như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ta sẽ phái thêm người ra ngoài tìm nó, Tâm Nhi nàng không cần sốt ruột nữa!”
“Hừ, hồ mị tử!” – Tả Hương Tú nghiến răng nghiết lợi thốt ra câu khinh miệt.
Bạch Hi trên mặt bắt đầu tức giận, Tả Hướng Lưu nhìn thấy không tốt, liền chuyển sang chuyện khác : “ Được rồi, tỷ phu, Hà Nhi, Dương nhi bọn họ cũng nên khởi hành rồi chứ?”
Cay nghiệt trừng Tả Hương Tú, Bạch Hi nói rằng : “Hai tỷ đệ nàng sau này liền phiền nhạc phụ đại nhân rồi!”
Dương nhi năm nay bảy tuổi, đã tới tuổi học hành, trước đó không lâu Tả Lâm Trật gửi thư mạnh mẽ yêu cầu đem bảo bối ngoại tôn của hắn đến bên mình, để chính mình bồi dưỡng một phen.
Bạch Hi biết rõ trình độ học thức của cha vợ, hơn nữa lại còn là một trong những học viện tốt nhất thiên hạ, vì suy nghĩ cho tiền đồ của nhi tử, cho dù hắn không muốn cũng phải đồng ý.
Mà Hà nhi, hắn nhìn nữ nhi năm nay đã mười lăm tuổi, trổ mã như hoa như ngọc, hắn mong cha vợ tài năng ở Chiết Châu sẽ tìm được mối lương duyên cho nàng.
Tần Dĩ Mạt nhìn cặn bã cha trên mặt có một vẻ xấu hổ, nhíu mày, âm thầm cười nhạo.
***
Như thế nửa tháng trôi qua, khi đóa sen trắng kia vẫn chưa thấy tin tức, tỷ đệ Tần Dĩ Mạt thiên thời địa lợi lên thuyền đi Chiết Châu.
Oa lạp lạp, oa lạp lạp . . . . . Nước sông cuồng cuộn, gió sông liệt liệt.
Tần Dĩ Mạt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong một khoảnh khắc cả mtấhy thật thoải mái, dường như toàn thân ba vạn năm ngàn lỗ chân lông đều mở ra, thoải mái cực điểm.
Tần Dĩ Mạt nhắm mắt lại, thật sâu hút khẩu khởi, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy phá lệ thư sướng, coi như toàn thân tam vạn năm nghìn một lỗ chân lông song song mở, thoải mái cực kỳ.
“Tiểu thư, trên boong tàu gió lớn, chúng ta vào phòng thôi!” – Thanh Thảo ở phía sau run rẩy nói.
Tần Dĩ Mạt biết nàng chưa bao giờ đi thuyền nên không khỏi có chút sợ, liền vừa cười vừa nói: “Đã biết, đã biết, ta bây giờ liền vào.” .
Nhưng mà, hai người vừa bước đến cửa phòng, liền nghe bên trong có một âm thanh kinh hoảng hét lên.
Tần Dĩ Mạt nhíu mày, bất chấp cái khác, đẩy cửa bước vào, liền thấy Thanh Bình tay ôm ngực, tay kia chỉ vào cái rương gỗ lớn, liên tục thở hồng hộc.
“Tiểu, tiểu thư. . . . . .” – Thanh Bình kinh hoảng kêu lên.
Thoạt nhìn không giống như có chuyện gì lớn, Tần Dĩ Mạt hơi yên lòng, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Thanh Bình bĩu môi, lại chỉ chỉ cái rương gỗ.
Tần Dĩ Mạt nhíu mày, chậm rãi đi đến bên cạnh cái rương, giơ tay xốc lên cái màn che.
Sau đó —— hai mắt nàng mở to, khóe miệng co rút.
Bởi vì trong rương không để lăng la vải vóc gì, cũng không phải châu báu trang sức.
Mà là một người, một người cuộn tròn mình ngủ ngon lành như một đứa trẻ ——Nam nhân.
Tần Dĩ Mạt chỉ cảm thấy một ngọn lửa phừng phực cháy trong lòng, chỉ thấy nàng giơ bàn tay nhỏ bé trắng thuần, nắm cái lỗ tai của nam nhân, dùng âm thanh có thể làm cho từ đầu thuyền tới cuối thuyền đều run, quát : “ Ai cho huynh đi theo tới đây.”