Thủy Dạng Hề chỉ cảm thấy phía sau lưng có chút rét lạnh, giống như đứng ngồi không yên, nên không khỏi rùng mình một cái. Nàng quay đầu lại nhìn như lại không phát hiện cái gì. Nên bất giác lắc đầu, sau khi mất đi võ nghệ, nàng thật đúng là có tật xấu nghi thần nghi quỷ mà. Nghĩ vậy nên nàng lập tức cũng không quá chú ý nữa, chỉ đi theo đám người của Tống nương về phòng.
Đêm dài người tĩnh là lúc Thủy Dạng Hề nghe thấy cửa phòng bị gõ ba cái, một dài hai ngắn. Nàng biết là Tống nương nên đứng dậy mở cửa, nháy mắt có một thân ảnh như thiểm điện vọt vào trong phòng.
"Đều làm tốt chứ?" Thủy Dạng Hề hỏi bằng khẩu ngữ.
Tống nương gật gật đầu: "Ta thừa dịp Hoa Nhiên ngủ say, điểm đi huyệt ngủ của nàng, nên nàng sẽ không phát giác. Tiểu thư, đây là mấy thứ ngươi phân phó ta chuẩn bị" nói xong, Tống nương đưa cho Thủy Dạng Hề một bộ y phục dạ hành màu đen
Thủy Dạng Hề lắc đầu: "Ta đã suy nghĩ lại, vẫn không cần mặc cái này. Vạn nhất bị người ta phát hiện, thì lúc đó dù có miệng cũng nói không rõ . Mặc quần áo bình thường nép vào những chỗ tối là được."
"Tốt, hết thảy đều nghe tiểu thư ."
"Ngươi đã thông tri cho cậu chưa?" Thủy Dạng Hề một bên sửa sang lại xiêm y một bên hỏi.
"Tiểu thư yên tâm, ta đều làm thỏa đáng." Tống nương mở ra cửa phòng, nhìn chung quanh xem xét, sau đó liền hướng về Thủy Dạng Hề vẫy tay.
Thủy Dạng Hề thấy thế, liền theo đi qua. Tống nương một tay nắm lấy Thủy Dạng Hề kéo về phía sau lưng mình, một tay nắm lên thắt lưng của Thủy Dạng Hề, đề khí một cái liền thả người lướt qua tường cao, hướng bên ngoài Thủy tướng phủ bay đi. Chỉ vài cái nhúng người đã thoát ra đem tướng phủ ném ở phía sau người, một đường nhắm hướng rừng cây mà chạy, cuối cùng thì ngừng lại ở trước một cái sơn động.
Thủy Dạng Hề nhìn Tống nương, nàng ấy quả thật ngay cả thở mệt cũng đều không có, xem ra, nàng đã có chút xem nhẹ võ nghệ của nàng ấy. Vì vậy cười nói: "Tống nương, không thể tưởng được võ nghệ của ngươi lại tốt như vậy. Xem ra, có khi là ta lo lắng nhiều."
"Tiểu thư quá khen. Mau vào đi thôi. Tiên sinh đang sốt ruột chờ ." Tống nương có chút thẹn thùng trả lời.
Thủy Dạng Hề thấy thế cười cười, nhưng không nói cái gì, chỉ một mình đi vào động.
Trong động vẫn rất tối như vậy, đưa tay lên cũng nhìn không thấy năm ngón, hoàn toàn giống như lần đầu tiên nàng đến đây.
Nàng một bên vừa sờ soạng vách tường vừa đivề phía trước khi tới gần thì hô lên: "Cậu, là ta, Hề Nhi. Ta có việc gấp tìm ngươi."
Vừa dứt lời, thì nghe được một trận thanh âm của quần áo ma sát, rồi ngọn nến trong nháy mắt được đốt lên, toàn bộ động phủ ánh sáng sáng ngời. Thủy Dạng Hề nhìn thấy một người trung niên đầu bạc, không biết vì sao, nàng cảm thấy hắn so với lần trước càng thêm già đi, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, bất giác trong lòng đau thương: "Cậu, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa ra khỏi động phủ sao?"
Người trung niên cười nói: "Bất quá chỉ chờ chết mà thôi, đi ra ngoài hay không ra đi lại có gì khác nhau. Hề Nhi, vội vã tìm ta có phải đã gặp việc gì khó khăn không?"
Thủy Dạng Hề vừa nghe thấy, liền nhăn lại mày, rồi gật gật đầu nói: "Quả thật thực khó giải quyết. Cậu cho ta bí tịch, ta cũng không hiểu rõ lắm, đại khái chỉ có xem một lần."
Thủy Dạng Hề thấy sắc mặt hắn không hề khó coi, nên biết hắn nhất định là trách nàng không cố gắng học võ, cô phụ hắn cho tuyệt thế bí tịch. Nên có chút làm nũng nói: "Cậu, ngươi trước hãy nghe ta nói xong đã. Tuy rằng không để ở trong lòng, cũng không có xem kỹ, và chưa bao giờ luyện tập qua, nhưng mà, lại không biết vì sao, thân thể của mình đối chiêu thức võ công này rất quen thuộc, tùy tay múa một cái thì lại là một sát chiêu xinh đẹp. Giống như ở trong tiềm thức đã tồn tại rồi."
Thủy Dạng Hề thấy hắn lộ ra thần sắc cổ quái, nên sợ hắn không tin, nàng liền vỗ bộ ngực hướng hắn cam đoan: "Là thật, ta không có nói sai. Tuy rằng lúc trước không có nghe theo lời cậu nhìn cái gì nội công tâm pháp trước, rồi mới luyện đến kiếm thức, ta lại đem kiếm phổ kia trở thành văn xuôi để xem. Nhưng sau đó quả thật là có công phu ."
"Nếu như vậy thì tốt, ta hiện tại sẽ thử ngươi, như thế nào?" Nói xong, liền lấy một cục đá, hướng về Thủy Dạng Hề ném đi.
Thủy Dạng Hề kinh hãi: "Đừng đừng đừng, ta hiện tại một chút nội lực cũng không có, ngươi ném vào đầu như vậy, ta chắc chắn không chết cũng bị thương."
Người trung niên kia vừa nghe thấy, liền lắc mình một cái, liền bắt lấy mạch môn, ngưng thần vận khí, vừa sợ vừa giận nói: "Sao ngươi như lại bị người người ta sử dụng Thiên Ảnh điểm huyệt ?" Lời nói của hắn ngưng trọng dị thường.
Thủy Dạng Hề nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn, trong lòng nghĩ khẳng định là hắn không nói sai, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng giải không được sao? "Dạ phải, chính là Thiên Ảnh điểm huyệt, rất khó giải sao?" Thủy Dạng Hề vẫn còn ôm một tia hy vọng hỏi.
"Trừ bỏ bản nhân người thi huyệt giải, thì rất khó giải." Hắn chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào nàng, chờ đáp án của nàng.
"Vậy sao? Chẳng lẽ là đời này ta cũng không thể khôi phục võ công ? Vậy cái này đối với thân thể không có tác hại sao?" Đây là đều nàng quan tâm nhất hiện giờ, đừng nó sẽ làm cho nàng hương tiêu ngọc dẫn nhé.
Hắn cười khẽ: "Trừ bỏ nội lực mất đi, thì không có gì đáng ngại. Chẳng qua, có lẽ, ngươi còn cứu được."
"Có ý gì?" Thủy Dạng Hề nghe hắn nói như thế, lập tức dấy lên hy vọng.
"Vừa mới rồi ta có thử một chút, nội lực của ngươi tuy rằng bị che lại. Nhưng mà, do ngươi đang luyện nội công đặc thù, nội lực không phân tán ở kinh mạch chủ như cái loại nội lực khác, mà là, toàn thân cao chỗ nào cũng xâm nhập. Xem ra, ngươi quả thật không gạt ta, đã sắp học thành môn công phu này"
"Bất quá, cũng rất kỳ quái, ta nghiên cứu bản kiếm phổ kia mười mấy năm, mà không thu hoạch được gì, không nghĩ tới bị ngươi đánh bậy đánh bạ mà thành công. Người sáng tạo ra bản kiếm phổ này, từng nói không phải người hữu duyên thì không thể học được, ta xem cũng không đúng, phải là người thị phi lười biếng nhưng trí tuệ thì không học cũng đạt được." Nói đến người này, hắn không khỏi có chút nhíu mày nhìn Thủy Dạng Hề, trong mắt ý cười lại không thể nào che dấu được. Có bất đắc dĩ, có may mắn, còn có nhè nhẹ ghen tị a.
Thủy Dạng Hề đối với lời nói của hắn có chút như hòa thượng đang đọc kinh, nghe ý hắn dường như đang thông qua kiếm phổ này để nói nàng lười biếng, nên không khỏi có chút bất mãn, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi không hề nhìn hắn nữa.
"Ngươi cũng đừng bất mãn, ta đang khen ngươi đó, chậc chậc thử hỏi trong thiên hạ ai mà dám giống ngươi như vậy, đem tuyệt thế kiếm phổ xem như văn tập bình thường nhìn loạn xem loạn đây. Ai mà chiếm được, đều không cho rằng nó là trân bảo, mỗi ngày đều giữ ở lòng bàn tay. Cũng chỉ có ngươi , không quá xem trong nó. Bất quá, có lẽ điểm kỳ diệu của bộ võ công này chính là cần một tâm tính bình thường. Nếu như ta đoán không sai, tinh túy của bộ võ nghệ này cũng giống như câu nói vô tâm sáp liễu liễu thành ấm" Hắn thở dài một cái rồi tiếp tục nói, "Nói vậy, hiện tại ta bảo ngươi giao ra bộ kiếm phổ kia , không phải là ngươi đã ném nó đi chứ?"
Thủy Dạng Hề nháy mắt mấy cái, nuốt nuốt nước miếng, đối với mặt với hắn mà ngây ngốc cười, hy vọng có thể như vậy mà lừa dối qua ải. Quả thật, nàng thật sự không biết đã đem quyển kiếm phổ xem là sách vứt ở đâu rồi. Ai, hắn thật đúng là hiểu biết nàng mà... Không đúng, sao lại nói đến kiếm phổ chứ? Nàng đang muốn nhờ hắn giải huyệt cho mình a.
"Cái kia, cậu, ngươi cũng đừng nhắc lại kiếm phổ nữa, vẫn nên nói phải làm như thế nào để giúp ta giải huyệt đi." Nói đến đây một tia u sầu lại lặng lẽ hiện lên trên khuôn mặt của Thủy Dạng Hề.
Trung niên nam tử kia lắc đầu, thật không có chút bó tay với nàng, nói nàng thông minh thì có khi rất ngốc: "Vốn rất khó giải. Bất quá, vì ngươi luyện bản kiếm phổ kia. Nên huyệt vị mà Thiên Ảnh điểm huyệt phong toả, là kinh mạch chủ của nội lực, trong khi nội lực của ngươi toàn thân cao thấp, phân tán ở mọi nơi. Vì thế chỉ cần ngươi ngưng thần tĩnh khí đem kinh mạch của nội lực trong ngoài tập hợp thành một cỗ, từ từ chậm rãi đẩy vào mạch lý, thì có thể đem tầng trói buộc kia giải khai ."
"Chẳng qua phải nhớ kỹ, phải từ từ, ngàn vạn lần không thể vội vàng xao động. Hơn nữa, kinh mạch của ngươi đã bị phong toả, muốn trong khoảng thời gian ngắn cởi bỏ, là không có khả năng . Chỉ có chậm rãi từ tầng một mà khôi phục."
Thủy Dạng Hề nghe nói như thế, vội la lên: "Vậy rốt cuộc phải mất bao lâu? Ta còn có việc cần dùng gấp đó?"
Trung niên nam tử nghe được nàng nói như vậy, liếc mắt xem thường, đây là lần đầu hắn nghe thấy người khác đem võ nghệ cho rằng thương phẩm bàn cò kè mặc cả đấy: "Ngươi gấp cũng vô dụng. Một tháng nếu ngươi có thể khôi phục hai tầng, đã tốt lắm rồi."
"Một tháng? Hai tầng?" Thủy Dạng Hề trợn to mắt, có chút không thể tin, vậy, vậy thì quá chậm đi.
Ai, thôi, so với bị dừng lại ở một chỗ vẫn tốt hơn.
"Nhưng mà, người phong nội lực của ngươi rốt cuộc là ai?" Bộ thủ pháp này không phải đã muốn thất truyền sao? Sao bây giờ lại hiện trên giang hồ ?
Nghe giọng nói của hắn ngưng trọng, không biết sao, Thủy Dạng Hề không chút do dự mà che giấu chân tướng: "Ta cũng không biết a. Lúc đó bị thương ngất đi, khi tỉnh lại đã thành như vậy ."
Thủy Dạng Hề thấy hắn còn muốn tiếp tục truy vấn, nên cố ý kinh ngạc nói: "A, nguy rồi, cậu ta cần phải trở về. Nếu không, sẽ bị người ta phát hiện . Lần sau lại đến thăm ngươi." Nói xong, liền vội vàng hướng phía ngoài động mà đi.
Trung niên nam tử thấy nàng đi vội vàng, nên biết là nàng có chuyện giấu diếm. Bất quá, nếu nàng không muốn nói, chắc là có nguyên nhân của nó. Chẳng qua lần sau sao? Lần sau, nếu nàng đến, có lẽ hắn đã không còn. Khóe miệng hắn mỉm cười, trong đó như bao hàm vui mừng...
Thủy Dạng Hề không ra động phủ, mà vẫn như cũ leo lên chỗ Tống nương, một đường chạy vội, lặng lẽ quay về tướng phủ...
Thủy Dạng Hề nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, một chân vừa bước vào trong phòng, mắt liền nhìn thấy sa trướng trên giường hỗn độn, một góc đệm chăn bị kéo lên mép giường, ở chính giữ bị một lỗ hổng, lông chim bay tán loạn. Hai tròng mắt của Thủy Dạng Hề ngước nhìn, tay trái khẽ đưa lên, ngăn lại động tác tiếp tục đi về phía trước của Tống nương. Đôi chân bất động thanh sắc bước qua.
Tống nương từ lúc thấy thân hình Thủy Dạng Hề dừng lại, dựa vào nhiều năm tập võ nàng đã biết có chuyện không đúng. Sau đó thấy Thủy Dạng Hề ý bảo nàng đừng nhúc nhích, tưởng là trong phòng đã xảy ra cái gì.
Thủy Dạng Hề quay đầu, đối mặt với Tống nương sử dụng khẩu ngữ nói: "Trong phòng có người, có thể là thích khách."
Toàn bộ tinh thần của Tống nương đều đề phòng khi bước vào trong phòng, rồi tiến vào phòng ngủ, liền có hai thanh kiếm hướng về phía tim nàng hậu tâm đâm tới, Tống nương nhanh chóng khom người, thối lui về phía sau, tránh thoát một kích kia, đồng thời hai tay bắt được kia hai cái tay của Hắc y nhân, quát: "Các ngươi là loại người nào, dám ám sát đương kim tam hoàng tử phi, chán sống hay sao?"
Hai Hắc y nhân kia làm như không thấy, cổ tay nhấc lên, hai kiếm liền nhất tề hướng cổ Tống nương đâm qua. Tống nương mặt nhăn mày nhíu, chỉ phải phóng người, nhảy đến phía trước mặt giường, ai ngờ, vừa định rơi xuống thì mấy thanh kiếm liền theo từ trên giường ra, may mắn là Tống nương phản ứng rất nhanh, một cái xoay người, liền trốn được qua một bên.
Nàng tập trung nhìn lại rèm lụa đã bị người ta chém nát, mà trong phòng nháy mắt lại có thêm vài tên Hắc y nhân. Tống nương không khỏi có chút đổ mồ hôi. Những Hắc y nhân này, võ công đều không tầm thường, chỉ trông vào một mình nàng nhất định sẽ không ngăn được, mà mục tiêu của bọn họ nhất định là tiểu thư, vô luận nàng như thế nào kéo dài cũng đều là một trận chết.
Nghĩ vậy, tay đã đưa đến bên hông, nhuyễn kiếm màu bạc liền xuất hiện ở trong tay. Nàng một tay múa nhuyễn kiếm, cố ý đánh vào binh khí của Hắc y nhân, làm nó phát ra từng trận tiếng động lách cách, một tay sử dụng lực ném đi cái bàn gần đó. Chỉ hy vọng động tĩnh lớn như vậy có thể làm Hoa Nhiên tỉnh lại.
Hắc y nhân vừa thấy liền biết nàng cố ý làm thế. Họ khẽ trao đổi ánh mắt, liền chia làm hai đội, một đội nhảy ra ngoài phòng, tập kích thẳng hướng Thủy Dạng Hề.
Tống nương thấy vậy, biết là không ổn, nên theo bản năng hướng về bên ngoài phòng đuổi theo. Nhưng mà, mấy Hắc y nhân trong phòng làm sao để cho nàng như ý nguyện, liều mạng xuất chiêu tàn độc với nàng. Tống nương bất đắc dĩ phân thân không được, trong lòng quả thật quá sốt ruột. Mà kiếm ứng tiếng lòng, cũng lộ ra sơ hở chồng chất, chỉ thấy nàng lui phía sau chắn ngăn trở lại mấy cây kiếm đâm tới, rồi đánh ra một chưởng về phía hắc y nhân bên cạnh, nhưng không ngờ, một thanh trường kiếm từ mặt phẳng nghiêng đâm ra, lúc này nàng đã không có bao nhiêu chiêu thức dư thừa để chống đỡ . Chỉ có thể cố hết sức nghiêng người, tránh được chỗ yếu hại. Một thanh âm của lợi khí đâm vào thân thể vang lên, bên hông Tống nương đã trúng một kiếm.
Mà một đội Hắc y nhân khác lao ra khỏi phòng, đem Thủy Dạng Hề quanh vây ở bên trong, mỗi thanh kiếm đều chỉ thẳng mũi về phía nàng. Thủy Dạng Hề vẻ mặt đạm mạc trấn tỉnh, ánh mắt sắc bén mang theo đùa cợt đảo qua mỗi người. Không biết là người nào lại khẩn cấp muốn lấy tánh mạng của nàng như thế, thật đúng là biết chọn thời gian. Hiện tại nàng một tia nội lực cũng không có, nên cục diện này họ là dao thớt còn nàng là thịt bò.
Nàng cau mày, lạnh giọng hỏi: "Ta cùng các ngươi không thù không oán, vì sao giết ta?"
"Lời này giữ lại để hỏi diêm vương gia đi." Trong đó có một Hắc y nhân lên tiếng xong liền nhấc tay, hướng Thủy Dạng Hề chém tới.
Thủy Dạng Hề tuy là không có nội lực, nhưng chiêu thức vẫn có, nàng hiểm hiểm tránh khỏi một kiếm. Hắc y nhân vừa thấy vậy, có chút sửng sờ một chút, hắn vẫn nghĩ nàng là thiên kim tiểu thư mọi chuyện không biết, nhận một kiếm kia là có thể lấy đi mệnh của nàng. Nhưng không nghĩ tới nàng lại dễ dàng né qua, hơn nữa còn tránh đẹp như vậy.
Không khỏi làm cho sát ý trong mắt hắn hiện rõ ràng lên, một cái ngoắc tay, mấy chuôi kiếm nhất tề hướng Thủy Dạng Hề chém tới. Thủy Dạng Hề gian nan né tránh , giống như một con trâu đang nhảy nhót, chật vật đến cực điểm. Không có nội lực, một thân công phu cũng thi triển không ra, thật đủ làm cho người ta quá cố sức .
Đột nhiên, một cái lắc mình không kịp, nàng liền thấy một thanh kiếm tà tà đâm vào trên cánh tay, nàng còn chưa tới kịp phản ứng, liền thấy một thanh kiếm khác nhắn thẳng trán nàng mà đến, Thủy Dạng Hề nhìn mũi kiếm kia cách mình càng ngày càng gần, nhưng cũng vô kế khả thi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mũi kiếm, đâm đến trán...