Tan học, Hạ Mộng Ngư cố ý thu dọn sách vở một cách chậm chạp, đợi cho đến khi cả lớp đã về hết, cô mới đi đến trước mặt Từ Tử Sung, gõ gõ xuống bàn cậu.
Tiết cuối thường là Hóa hoặc Sinh, về cơ bản là Từ Tử Sung toàn ngủ.
Từ Tử Sung ngẩng đầu, lại là ánh mắt sâu hút đó.
Tan học rồi, về. , Hạ Mộng Ngư bực mình nói.
Cũng không biết rốt cuộc Từ Tử Sung này bị sao nữa, đang ngủ mà cũng có thể tỉnh táo ngay được, đây là trường học chứ không phải rừng rậm hoang vu.
Tôi trực nhật hộ cậu, cậu làm gì thì làm đi.
Ờ... Được.
Từ Tử Sung không hề khách sáo chút nào, có điều, Hạ Mộng Ngư cũng không muốn Từ Tử sung khách sáo với mình, người ta vì cứu cô nên mới bị thương, cô giúp người ta trực nhật là lẽ phải thôi.
Hạ Mộng Ngư không thích mắc nợ người khác, cô thà rằng người khác mắc nợ mình chứ không chịu để người khác phải chịu thiệt.
Cô cầm lấy chổi, bắt đầu quét rác, thấy Từ Tử Sung không có ý đi về thì nói: Cậu về đi, đừng ở đây cho phí thời gian ra.
Không sao, lát nữa tôi đi đổ rác với cậu. Tôi làm việc tôi muốn ở đây là được rồi.
Thế thôi, tùy cậu.
Hạ Mộng Ngư cũng không khách sáo với cậu, dù sao thì một mình cô cũng không khiêng nổi cái thùng rác nặng chịch.
Từ Tử Sung lại bắt đầu cởi áo.
Cậu làm gì đấy? , Hạ Mộng Ngư kích động nói: Không phải cậu định tập chống đẩy đấy chứ? Cậu không sợ miệng vết thương toạc ra à?
Từ Tử Sung thoáng khựng lại, bất đắc dĩ nói: Hôm nay tập chân, không cần đến tay.
À...
Từ Tử Sung tiếp tục cởi áo. Hạ Mộng Ngư nhìn cậu không dời mắt, ngay cả nước bọt cũng cảm thấy tiết ra nhiều hơn một chút.
Hạ Mộng Ngư ho nhẹ một tiếng, cúi đầu quét rác tiếp nhằm che đi sự xấu hổ của mình.
Không thể hiểu nổi sao lần nào tập cậu cũng phải cởi áo nữa. Áo làm phiền cậu hay sao hả... , Hạ Mộng Ngư than thở.
Tại vì sẽ ra mồ hôi.
Ra mồ hôi thì lau đi, nói như kiểu chẳng ai ra mồ hôi không bằng.
Tôi không mang áo sạch, lát nữa lên tàu điện ngầm sẽ làm ảnh hưởng đến người khác.
Dù sao thì cậu luôn có lý do là được rồi...
Từ Tử Sung cởi áo ném sang một bên rồi bắt đầu khởi động làm nóng người. Dáng người cậu đúng chuẩn vai rộng eo hẹp, Hạ Mộng Ngư không kiềm chế được, ánh mắt dần chuyển xuống vị trí dưới bụng cậu.
Thời gian trước trên mạng có phổ biến cụm từ eo chuẩn man , có lẽ chính là kiểu eo giống như Từ Tử Sung?
Quả nhiên siêu gợi cảm...
Hạ Mộng Ngư nhìn lên trên, bỗng nhiên phát hiện Từ Tử Sung đang nhìn mình với vẻ mặt như cười như không.
Hai người nhìn nhau, Hạ Mộng Ngư vội vàng thu lại ánh mắt, tiếp tục quét rác, chỉ mong che giấu đi sự thật là mình đã bị Từ Tử Sung mê hoặc.
Cậu để ý chuyện tôi cởi áo không? , Từ Tử Sung đột nhiên hỏi.
Để ý. , Hạ Mộng Ngư trả lời không chút do dự.
Nhưng sao tôi lại thấy cậu rất thích nhỉ?
Để ý với thích không hề mâu thuẫn nhé...
Hạ Mộng Ngư liếc xéo một cái, Từ Tử Sung...
Hả?
Vẻ mặt không chút biểu cảm của cậu thật sự không hợp để nói mấy lời đong đưa như thế đâu.
Ồ.
Từ Tử Sung khởi động qua rồi bắt đầu luyện chân.
Dù cho Hạ Mộng Ngư đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị một phen chấn động.
Từ Tử Sung đứng trên bục giảng, vào tư thế chuẩn bị rồi bỗng nhiên lấy đà bằng một chân, cả người phi lên, ổn định đáp xuống mặt bàn giáo viên...
Hạ Mộng Ngư còn đang nghĩ vừa rồi mình bị hoa mắt. Không thể nào chứ?
Đây là việc mà người bình thường làm được ư?
Sức bật này quá đáng sợ...
Nhưng dường như Từ Tử Sung đang đáp lại sự nghi ngờ của Hạ Mộng Ngư, cậu cứ lặp đi lặp lại động tác đó liên tục.
Hạ Mộng Ngư chắc chắn mình không nhìn lầm, Từ Tử Sung thật sự lấy đà tại chỗ rồi nhảy lên bàn giáo viên.
Bàn giáo viên ít ra cũng phải từ 1m2 đến 1m4, hơn nữa lần nào cậu cũng đáp chân rất gọn gàng, nhẹ nhàng, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi lực hút của Trái Đất vậy. Rốt cuộc là thế nào mà lại làm được như vậy?
Hạ Mộng Ngư há hốc miệng nhìn Từ Tử Sung, mãi vẫn không lấy lại được tinh thần.
Tới khi Từ Tử Sung làm xong bài tập thứ nhất, cậu mới quay ra nhìn Hạ Mộng Ngư đang ngắm mình đến mức cằm không nhúc nhích, nhịn không nổi bèn cười, Quả nhiên là cậu cực kỳ thích...
Lúc này Hạ Mộng Ngư mới tỉnh táo lại được. Con người này sao lại buồn nôn như vậy chứ?
Tôi bị hù có được không?... , Hạ Mộng Ngư vẫn bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, Sao cậu lại làm được?
Đâu có khó.
Lại điêu, thế này còn không khó? Rõ ràng là việc không phải người bình thường có thể làm được.
Có một chân mà cậu đã nhảy được cao thế rồi, vậy hai chân thì nhảy được bao nhiêu?
Khoảng hai mét...
Nếu không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến Từ Tử Sung nhảy bằng một chân lên bàn giáo viên, thì nhất định Hạ Mộng Ngư sẽ cảm thấy Từ Tử Sung đang chém gió. Nhưng rõ ràng cô vừa bị một phen sửng sốt, cho dù bây giờ Từ Tử Sung nói cậu nhảy được lên đến trời thì cô cũng sẽ tin.
Nếu không phải vì sợ quá nịnh bợ, thì chắc chắn Hạ Mộng Ngư sẽ tặng cậu một tràng pháo tay.
Siêu thế, sao cậu lại siêu thế, quá đỉnh...
Hạ Mộng Ngư khen một cách khoa trương như vậy lại khiến Từ Tử Sung có chút ngượng ngùng.
Cũng tàm tạm...
Từ Tử Sung xoay người tiếp tục tập luyện, che đi vẻ ngại ngùng của mình.
Từ Tử Sung bắt đầu chuyển sang bài tập thứ hai. Hạ Mộng Ngư giả vờ bình tĩnh tiếp tục quét rác, nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được mà bám lấy Từ Tử Sung.
Động tác của cậu vẫn tràn ngập sức mạnh, vừa nhanh vừa gọn, quả thật như động tác của một con báo săn.
Mẹ kiếp...
Chắc chắn là Từ Tử Sung đang muốn quyến rũ cô!
Quét dọn xong thì Từ Tử Sung cũng tập xong, cậu vừa uống nước vừa chìa tay ra với Hạ Mộng Ngư.
Hả? Gì?
Khăn mặt.
Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ lôi khăn ra cho cậu. Xem ra ngày mai cũng phải mang khăn cho ông tướng này rồi, hệt như cô là người hầu của cậu vậy.
Từ Tử Sung lau mồ hôi, Hạ Mộng Ngư cũng bắt đầu quan sát cậu, trong lòng bỗng dưng sinh ra một nỗi nghi hoặc. Rõ ràng hai năm vừa rồi cô rất ít nói chuyện với Từ Tử Sung, vậy mà tại sao giờ ở cạnh nhau lại như đã quen rất nhiều năm rồi, như có một sự ăn ý mà chính cô cũng không giải thích nổi?
Có lẽ nào là vì trộm quan sát cậu ta một thời gian dài?
Tôi đẹp đến thế cơ à? , bỗng Từ Tử Sung nói, Lau miệng đi, nước miếng thì phải giữ lại.
Hạ Mộng Ngư lườm nguýt một cái, đáng nhẽ ra nên ghi âm lại câu nói này của Từ Tử Sung, rồi để mọi người cùng nghe mấy lời càn rỡ này xem buồn nôn đến độ nào.
Có điều, Hạ Mộng Ngư vẫn bất giác lau khóe miệng.
Không phải là chảy nước miếng thật đấy chứ?
Hai tiết cuối của ngày hôm sau là Toán.
Có điểm bài kiểm tra rồi, tôi đọc điểm nhé.
Trong lớp tràn ngập tiếng kêu rên, bài thi hôm qua quá khó, cô Toán quả thật quá biến thái.
Sao? Đều biết là làm không tốt hả? Không cần tuyệt vọng, bài kiểm tra lần này là để đả kích các em mà.
Quả nhiên biến thái...
Có điều tôi rất ngạc nhiên, lần này cả khối chỉ có lớp mình có người được điểm tuyệt đối.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Mộng Ngư. Cái này thì có gì mà ngạc nhiên? Học thần trong khối này...
Hơn nữa lại còn là hai bài điểm tuyệt đối. Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung, 150 điểm. , cô giáo rút ra hai tập giấy, đầu mày cuối mắt đậm vẻ vui sướng, Nào, lên mang bài về.
Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đồng thời lên bục giảng nhận bài. Hai người thoáng liếc nhau, không cần nhiều lời đã hiểu, cùng cầm bài về chỗ.
Hiện trường kế tiếp khá thảm khốc.
Số người làm được hai câu cuối không nhiều, tương đương với việc tự vứt đi của mình 27 điểm. Vì thế điểm của cả lớp đều không tốt cho lắm, gần như ai cũng ủ rột lên nhận bài về.
Vừa đọc điểm vừa gọi lên bảng lấy bài về là tiết mục mà cô Toán yêu thích nhất, không chỉ lớn tiếng đọc điểm, mà lúc học sinh lên lấy bài về còn ca cho một tràng.
Cái câu cho điểm mà còn sai được!
Cậu nhìn xem cậu làm ăn thế này này. Tôi chưa giảng bao giờ à? Thay đổi dạng đi một tí là không nhận ra à?
Giời ơi, tôi hối hận quá là hối hận, ngày xưa không học cho đến nơi đến chốn để giờ phải lưu lạc đến đây dạy một đám dốt nát.
Cái đề này lần trước tôi ghi ở góc bảng này nhé! Cả lớp có mình cô sai thôi đấy!
Ai nấy đều bị cô nói cho méo mặt, tức mà không dám nói gì.
Quả nhiên càng tệ càng cùn!
Cả lớp có mười phút xem lại bài, xem xong thì bắt đầu làm đề.
Tiết thứ nhất trôi qua nhanh chóng, nhưng cô giáo vẫn không có ý định cho nghỉ.
Nội dung hôm nay tương đối nhiều, lớp mình không có giờ giải lao, lát nữa nếu xong sớm thì tôi cho tan sớm hai mươi phút.
Gớm, cô chưa bao giờ nói xong trước giờ nhé.
Quả nhiên cô lại dạy quá giờ, hơn nữa còn là quá nửa tiếng. Cho nên, trên cơ bản, lúc chữa đến câu cuối là mọi người đã âm thầm thu dọn sách vở, chỉ chờ cô dặn dò bài tập xong là lao hết ra khỏi phòng học. Năm phút sau khi cô báo tan lớp, trong phòng đã sạch bóng người.
Quả nhiên tan học vẫn tích cực hơn là vào học.
Vì tiết cuối là Toán nên Từ Tử Sung hiếm khi không ngủ. Hạ Mộng Ngư lại gần rồi nói: Đi, đến bệnh viện, tôi đi thay thuốc cùng cậu.
Không trực nhật à?
Từ Tử Sung ngày nào cũng đi học muộn, báo hại Hạ Mộng Ngư ngày nào cũng phải trực nhật.
Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ rồi ra quyết định: Không còn sớm nữa, đến bệnh viện trước, trực nhật thì để sáng mai tôi đến sớm làm sau.
Ờ , Từ Tử Sung ngẫm nghĩ rồi nói, Không hay lắm đâu, phiền cậu.
Hạ Mộng Ngư lại lườm nguýt, kéo thẳng Từ Tử Sung ra ngoài.
Ở đâu ra nhiều lời thừa thãi thế, bớt khách sáo đi, nhanh lên.
Vết thương của Từ Tử Sung hơi nhiễm trùng một chút, tuy nhiên tình hình không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ dặn dò vài câu, thay thuốc, hẹn lịch thay thuốc rồi để hai người về.
Hạ Mộng Ngư phải vội về nhà nên tạm biệt Từ Tử Sung ở cổng bệnh viện.
Cậu đi gì về? Tôi lên tàu điện ngầm, rẽ hướng kia.
Ừ, tạm biệt.
Hạ Mộng Ngư không yên tâm, bèn cau mày nói, Cậu chú ý ăn uống đấy.
Ừ.
Nhớ uống thuốc tiêu viêm đúng giờ, hôm nay ở trường không thấy cậu uống, cậu xem đi, nhiễm trùng thật rồi đấy.
Từ Tử Sung giơ tay xoa xoa chóp mũi, gương mặt thoáng vẻ mất tự nhiên.
Tôi quên mất... Sao cậu biết tôi không uống?
Tôi vẫn nhìn đấy! , Hạ Mộng Ngư giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào mắt Từ Tử Sung, tỏ vẻ uy hiếp, Nhất cử nhất động của cậu đều không thoát khỏi thiên lý nhãn của tôi đâu.
Từ Tử Sung bất đắc dĩ cười, Mai sẽ uống.
Thôi đi, mai đến giờ uống thuốc tôi sẽ gửi tin nhắn nhắc cậu, nhớ phải cầm di động đấy, đặt số của tôi ở chế độ đặc biệt chú ý đấy.
Từ Tử Sung trầm mặc trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu.
Được.
Mai đừng đến muộn nữa! Đừng báo hại tôi lại phải trực nhật.
Tôi sẽ cố.
Lại là Tôi sẽ cố , Hạ Mộng Ngư nghe thấy ba chữ này là lại chẳng ôm hi vọng gì nữa, chắc mai lại phải trực nhật rồi.
Được rồi, tôi về trước đây.
Hạ Mộng Ngư lôi di động ra, mở app học tiếng Pháp, đang chuẩn bị đeo tai nghe thì thấy Từ Tử Sung gọi mình bằng giọng nghiêm túc khác thường.
Hạ Mộng Ngư.
Hả?
Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung với vẻ đề phòng.
Từ Tử Sung liên tục có biểu hiện nghiêm túc lại khiến Hạ Mộng Ngư nổi da gà.
Nghiêm túc thế làm gì? Không lẽ định thổ lộ với tôi đấy chứ?
...
Không phải.
Ồ, thế thì gọi tôi làm gì?
Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế?
Tôi đối xử tốt với cậu thế nào? , Hạ Mộng Ngư mơ hồ hỏi.
Trực nhật hộ tôi, nhắc tôi thay thuốc, cùng tôi đến bệnh viện. Còn cả bữa trưa hôm trước nữa, cậu cố ý vào để nhắc Mạnh Huy là tôi không được ăn cay đúng không?
Á? Vì cậu cứu tôi, tôi làm những chuyện đó chẳng phải là lẽ thường sao? , Hạ Mộng Ngư bình tĩnh nhìn Từ Tử Sung, thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Từ Tử Sung, cô nặng nề thở dài một hơi, giơ tay vỗ ngực cậu, nhân thể sờ cơ ngực rắn chắc của cậu rồi bất đắc dĩ nói: Đứa bé đáng thương này, thế mà gọi là đối xử tốt với cậu ư? Nếu mà tôi tích cực hơn tẹo nữa chắc cậu bị dọa chết khiếp luôn nhỉ?
Từ Tử Sung không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hạ Mộng Ngư, biểu cảm đúng thật là chỉ biết câm nín.
Hạ Mộng Ngư...
Hả? , Hạ Mộng Ngư vờ cười với Từ Tử Sung, Lại gọi gì tôi?
Tay cậu...
À... , Hạ Mộng Ngư thu bàn tay đang đặt trên ngực Từ Tử Sung về, không biết ngại mà cười, Ha ha, tập luyện hiệu quả ghê. Cậu còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa không?
Từ Tử Sung lắc đầu.
Thế thì mai gặp lại, về thôi.
Hạ Mộng Ngư đeo tai nghe rồi xoay người đi.
Cuối tháng Bảy trời lâu tối, tuy đã bảy giờ nhưng mặt trời vẫn chưa biến mất khỏi đường chân trời, xa xa trên không trung có một áng mây trắng nhuộm hồng, tựa như màu nền cho tiết hè ngày hôm nay.
Từ Tử Sung nhìn theo bóng Hạ Mộng Ngư, bỗng khẽ thở dài một hơi.
Hạ Mộng Ngư...
Cô ấy đâu chỉ là nguy hiểm, mà là phần tử khủng bố.