Dung Dã đang ở trong phòng làm việc, vừa kết thúc một cuộc họp ngắn là lập tức gọi điện thoại cho Dụ Dao, muốn đi đón cô.
Anh cách điện thoại, nghe thấy câu nói đó của cô, hơi thở ngừng lại trong vài giây đồng hồ.
Phản ứng trong chớp mắt đó là bản năng từ trong xương cốt, anh không có thời gian cân nhắc đến chuyện logic, hợp lý hay không hợp lý, khả năng xảy ra chuyện rốt cuộc nhỏ cỡ nào, thứ lóe lên với tốc độ ánh sáng trong đầu anh chỉ có là làm thế nào để ôm hết chuyện vào mình.
Nếu như thật sự xảy ra án mạng.
Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn thì chính là có người bắt nạt cô.
Nếu như là ngoài ý muốn, anh có thể không dấu vết mà rửa sạch tội cho Dao Dao, đổi lại thành anh, mặc kệ sau chuyện đó có trách nhiệm lớn cỡ nào, anh cũng gánh chịu được, không có chút liên quan đến Dao Dao.
Nếu như là bắt nạt.
Chết cũng đã chết rồi, vậy thì việc chém thành ngàn mảnh để anh làm.
Cũng chỉ trong vài giây đồng hồ trong chớp mắt, Dung Dã đã quyết định xong bản thân mình phải làm gì.
Kế hoạch, trình tự, khả năng nên cân nhắc đến, thậm chí là trách nhiệm pháp luật phải gánh chịu sau khi mọi thứ kết thúc, phải làm sao trải tốt con đường sau này cho Dao Dao, để cô có thể sống không buồn không lo cho đến ngày anh trở về, toàn bộ ở trong ý thức của anh, giống như phi ngựa mà nhanh chóng xoay chuyển một lần.
Việc đầu tiên khi Dung Dã kịp phản ứng lại là lập tức đi ra ngoài, giọng nói vẫn tỉnh táo: “Đừng sợ, đừng hoảng hốt, bây giờ anh đi ngay, bất kể tình huống hiện trường như thế nào, anh không cần để ý đến bất cứ kẻ nào, chờ anh.”
Dụ Dao rất khẽ khóc thút thít một cái, trong lúc nhất thời nghe thấy mà có chút mê man.
Tình huống hiện trường?
Đừng để ý tới người ta?
A Dã sợ ở nơi quay hình có truyền thông sao?
Dụ Dao đang muốn giải thích với anh thì nghe thấy Dung Dã tiếp tục trầm giọng mở miệng, trong giọng nói đều là sự nghiêm túc và an ủi: “Ngoan, anh ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết được, nói cho anh biết địa chỉ, đừng làm gì khác, nhắm mắt lại, đừng nhìn.”
Nghe được đến đây, Dụ Dao cuối cùng cũng hiểu được, nước mắt tràn đến hốc mắt không phải bị nghẹn lại, cô không nói rõ được là muốn khóc hay muốn cười.
Cô chưa nghĩ ra xem chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy thì nên nói thế nào với A Dã, chỉ thuận miệng đùa để anh nhẹ nhõm một chút, kết quả A Dã cho là thật, cho nên anh muốn làm gì đây, cho dù là mạng người thì anh cũng muốn cõng thay cô vô điều kiện à…
Mũi Dụ Dao vô cùng ê ẩm, xen lẫn với sự chua xót và ngọt ngào nồng đậm hơn trước đó.
Ông xã như vậy, không cùng anh sinh con thì còn chờ cái gì nữa!
Cô cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái, để cho nghe giọng của mình có thể bình tĩnh hơn một chút, tay nắm lấy cái ghế, lời đến bên miệng rồi cô lại miễn cưỡng nuốt về, xoắn xuýt hận không thể cào tường.
Nhưng A Dã vốn không muốn.
Sự xuất hiện của đứa bé này đối với anh mà nói là gánh nặng là uy hϊế͙p͙, hạnh phúc mà anh cẩn thận nâng niu có thể sẽ bởi vì mang thai mà một lần nữa phủ kín bóng ma yếu ớt.
Dụ Dao xoa mi tâm, hốc mắt đỏ đến mức có chút ứ máu, cô cắn răng, trái tim dần dần bình tĩnh trở lại, A Dã mãi mãi ở vị trí thứ thất, bất kể cô muốn cỡ nào, nếu như mang đến cho anh sự tổn thương nhiều hơn là vui vẻ, vậy thì bỏ.
Cô nắm chặt điện thoại, hạ quyết tâm rồi nhẹ giọng nói với Dung Dã: “Ông xã, là xảy ra án mạng, nhưng không phải như anh nghĩ, mạng người ở trong bụng em.”
Cô nghe thấy sự trầm tĩnh giống như ngạt thở, ngón tay siết thật chặt, dừng lại trong chốc lát rồi nghiêm túc thừa nhận: “Em mang thai rồi, hoàn toàn là ngoài ý muốn, chờ anh sau khi qua đây rồi chúng ta thương lượng nên làm thế nào.”
Trong ống nghe yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Dụ Dao đè lấy bụng dưới của mình, theo bản năng tìm hai chiếc áo khoác che nó lại, sợ cảm lạnh, yết hầu có chút căng lên.
Cô không nhớ rõ là qua bao lâu, giọng nói của Dung Dã cuối cùng cũng truyền đến, không có sự trấn định như trước đó, lộ ra sự mù mịt khàn khàn, tiếng vọng vang bên tai Dụ Dao: “Dao Dao, hóa ra anh vẫn bi quan như thế, một lời nói đùa, vừa rồi anh đã tin, trong tiềm thức đã dự tính trường hợp xấu nhất, trong lòng nghĩ anh còn có thể đi cùng với em bao lâu nữa, mỗi phút sau này, anh phải xem như là giờ phút cuối cùng mà sống.”
Anh trầm giọng cười, lại có chút rung động bị che giấu đi: “Sau đó em nói cho anh biết, không phải là cuối cùng, anh còn có một đời rất dài có thể ở bên em, so sánh với chuyện chết người, anh lại cảm thấy có con cũng không khó chấp nhận như vậy.”
Dụ Dao sững sờ, trêи lông mi đã là một mảng thấm ướt, tầm mắt mơ hồ.
Dung Dã lại lần nữa nói: “Ở tại chỗ chờ anh, đừng nhúc nhích, anh có chuyện phải nói ở trước mặt em.”
Anh kéo xuống âu phục vướng víu, tùy tiện cầm trong tay, xuyên qua hành lang lạnh lẽo của tòa cao ốc tập đoàn, nhanh chân chạy về phía thang máy.
Trái tim ở trong lồng ngực một hồi nóng bỏng một hồi lạnh lẽo, dây dưa trở thành tấm lưới lớn không kẽ hở.
Chuyện anh lo sợ bất an, lo lắng đề phòng, cuối cùng cũng tới rồi.
Dao Dao… nếu như không hoàn toàn là ngoài ý muốn thì sao?
Thang máy vận hành cũng không chậm, nhưng chốc lát thôi Dung Dã cũng không chờ được, anh trực tiếp quay người đi cầu thang bộ, bước nhanh xuống dưới, mới xuống được hai tầng liền đụng phải Nguyên Lạc đang thở hổn hển leo cầu thang.
Nguyên Lạc vừa nhìn thấy anh thì kinh ngạc, nhưng không để ý tới nói chuyện khác, cậu ta lập tức nước mắt lưng tròng chắp tay trước ngực, suýt nữa gập người chín mươi độ: “Anh, xin anh cho em nghỉ hai ngày, em bỏ tiền thưởng cả năm cũng được, vợ em mang thai rồi.”
“Mang thai rồi!” Cậu ta lặp lại, mắt sáng lên, khóe miệng cũng toét ra thật to, để lộ ra cả hàm răng: “Em phải cùng cô ấy đi làm kiểm tra, dỗ dành cô ấy, xin anh đó, em cam đoan chỉ hai ngày!”
Dung Dã từ trêи cao nhìn xuống vẻ mặt của cậu ta, năm ngón tay cầm lan can siết chặt lại: “... Mang thai mà cậu vui vẻ như vậy?”
Vẻ mặt Nguyên Lạc viết chữ mẹ nó: “Đương nhiên là vui rồi! Đổi thành ai mà không kϊƈɦ động chứ? Người phụ nữ em yêu, trong bụng có con của em! Bà mẹ nó nào có chuyện gì tốt hơn! Hơn nữa anh à, anh có biết không, phụ nữ sau khi mang thai thì mong đợi cái gì nhất không? Là phản ứng của chồng! Chính là kiểu ---”
Cậu ta vặn vẹo, dập dờn thành một cây tảo biển: “Ngạc nhiên, chờ mong, hận không thể bay lên trời sóng vai với mặt trời, cả thế giới bà xã tôi vĩ đại nhất! Phụ nữ mang thai, điều đầu tiên là siêu muốn phản ứng này, tuyệt đối là điểm sáng cho hồi ức sau này, em nhất định phải coi trọng.”
Dung Dã nhíu mày, yết hầu khô khốc chuyển động, anh xua tay: “... Cho cậu nghỉ một tuần, không trừ tiền thưởng.”
Nguyên Lạc không có chút hình tượng nào mà reo hò, một bước ba bậc chạy xuống dưới lầu, Dung Dã đứng trêи cầu thang, từng tia nắng chiếu vào từ cửa sổ phủ lên vai anh.
Anh thất thần hai giây, đột nhiên quay người lên lầu, quay về văn phòng kéo ngăn kéo bên cạnh bàn ra, cầm lên hộp nhung trong đó mới nhận ra giữa ngón tay của mình đã có mồ hôi hơi mỏng, bóp chiếc hộp đến nhăn lại.
Tống Lam dọn dẹp hiện trường quay chụp, để tránh có tin tức gì đó truyền ra quá sớm, không tốt cho đôi vợ chồng trẻ.
Dụ Dao rất nghe lời mà vẫn ngồi trêи ghế, trong đầu hỗn loạn, buồn vui lẫn lộn.
Cô nghe thấy A Dã nói có thể chấp nhận, hẳn là cao hứng, kết quả là càng nghĩ càng đau đầu.
Chủ yếu là… cái hố cô tự đào ấy! Hai năm này biểu hiện của cô trước mặt A Dã đều là bài xích trẻ con, vì để đáng tin mà cô cho anh xem một đống video và bài viết miêu tả mang thai sinh con kinh khủng như thế nào.
Hiện tại thật sự mang thai rồi, cô giải thích thế nào đây, đột nhiên biểu hiện vui vẻ thì không phải rất kỳ lạ sao? Tương đương với việc thẳng thắn nói trước đó mình lừa anh?
Nếu tiếp tục duy trì thiết lập, cô chắc chắn không nên muốn, cộng thêm A Dã vốn một lòng cùng cô sống thế giới hai người, con cái chỉ là ngoài ý muốn, vậy thị trực tiếp đẩy cô vào phòng phẫu thuật xử lý là được rồi.
Hai tay Dụ Dao che lấy bụng dưới bằng phẳng mảnh mai.
Bên trong đó thần kỳ có thêm một sinh mệnh nhỏ, là cục cưng mà cô vụng trộm chờ mong đã lâu, đứa con thuộc về A Dã, có thể đến trong cơ thể cô dưới tình huống trùng hợp như vậy, phải quý giá biết bao.
Cô không phải là một người nữa, nghĩ quá nhiều, nhất thời không lấy ra được sự quả quyết lúc bình thường, chỉ cảm thấy do dự trước sau, không xác định được làm thế nào mới là tốt nhất với anh.
Dung Dã cũng không biết anh đi từ cao ốc tập đoàn đến hiện trường quay chụp, làm thế nào mà dùng hai mươi phút là đã chạy đến nơi.
Lúc anh xông tới, nơi này đã không có ai quấy rầy, Dụ Dao một mình cúi đầu ngồi dựa người ở bên trong, tóc dài xõa xuống, cô cũng không phát hiện ra điều gì, cả người nhỏ nhắn gầy gò, ánh đèn nhỏ chiếu vào người cô cũng thấy nó quá lớn.
Bản thân vẫn là một cô gái nhỏ cần chăm sóc, lại vụng trộm tâm niệm, muốn có một đứa con của anh.
Dung Dã nhìn cô chằm chằm, trong tim có nỗi đau dày đặc, anh thả nhẹ bước chân đi qua, ôm cô vào trong ngực.
Lúc anh không có ở đây, Dụ Dao còn có thể yên tĩnh suy nghĩ, nhưng anh vừa đến, chỉ đứng trước mặt cô, những lý do thoái thác mà cô đã nghĩ lại đột nhiên vỡ vụn, nghẹn trong cổ không nhả ra được, cô chỉ có thể ôm chặt eo anh.
Dụ Dao nhắm mắt lại, sa vào hơi thở trêи người anh, giọng mũi đậm đặc thì thào: “Ông xã, làm sao đây, em ngoài ý muốn ---”
Dung Dã ngồi xổm xuống, vén tóc cô ra sau tai, ở dưới ánh đèn nhìn chăm chú vào đôi mắt ngậm nước long lanh của cô, anh nhẹ giọng hỏi lại: “Làm sao em lại khẳng định là ngoài ý muốn?”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Dụ Dao bình tĩnh nhìn qua Dung Dã, vẫn luôn nhìn thấy nơi sâu nhất trong con ngươi đen nhánh của anh, môi động đậy mấy cái đều không thể phát ra âm thanh, tiếng tim đập đang ầm ầm phóng đại, cô khó tin mà hỏi: “Có… ý gì?”
Dung Dã nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cô, ấp trong lòng bàn tay đến khi nó nóng lên, anh ngẩng đầu đối mặt với cô, trong mắt cũng dần dần nhiễm lên một màu đỏ mỏng.
“Dao Dao, em cho rằng em cố ý giả vờ như không tò mò và hâm mộ những người phụ nữ mang thai khác thì anh không nhìn ra được, đúng không?”
“Em cho rằng, em biểu hiện không hứng thú với trẻ con, anh sẽ không phát hiện được em vụng trộm bóp mặt người ta, còn phải cực khổ chọn thời gian anh không chú ý đến, nhanh chóng xoa nắn ôm một cái rồi lại chạy về trước mặt anh, như không có việc gì mà nói ghét nhất là trẻ con, anh sẽ không có chút phát hiện nào, đúng không?”
Dụ Dao kinh ngạc đến mức ngây người, trong hai năm này cô tự cho rằng mình ngụy trang không có chút sơ hở nào, cứ như vậy mà bị anh nhẹ giọng thì thào vạch trần.
Anh chưa từng tin.
Cho dù kỹ năng diễn xuất của cô tốt, gạt được bất cứ kẻ nào nhưng lại không lừa được anh.
Cô ở trước mặt anh hoàn toàn không có chỗ che thân.
Anh vẫn luôn rõ ràng, lời cô nói là giả, cô rất muốn có một đứa con với anh.
Dung Dã tiến lên, tự nhiên mà nằm phục người xuống, gối lên đùi cô, hấp thu nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô: “Dao Dao, em không biết anh có bao nhiêu ích kỷ đâu, anh đều hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, muốn tiếp tục giả ngu, để em dỗ dành anh lừa gạt anh, tiếp tục cuộc sống hai người cùng em, không muốn tiếp nhận kẻ xâm lấn.”
“Dao Dao yêu anh như vậy,” Anh nhắm mắt lại: “Vì để anh yên tâm mà tình nguyện từ bỏ thứ mình muốn, cả đời đều dành cho một mình anh, nhưng anh vẫn không có thuốc nào cứu được.”
“Đêm ngày kỷ niệm, cái cuối cùng quả thật bị rách rồi, lúc anh phát hiện ra thì không kịp nữa, anh không thể để em uống loại thuốc đó, cho nên anh hiểu rõ, có thể thời gian đến rồi, tâm nguyện của Dao Dao nên được thực hiện, nếu như có rồi thì chúng ta giữ lại, nếu như không có, vậy thì một lần nữa ngoài ý muốn.”
“Thứ em thích, có cái nào mà anh không thể cho được?”
“Dao Dao, sự ngoài ý muốn này là do anh tạo ra,” Dung Dã ngẩng đầu nhìn anh, khàn giọng cười, đáy mắt lại tích tụ màu máu: “Nên đánh, nên mắng, đúng không?”
Từ lúc anh bắt đầu nói, nước mắt của Dụ Dao chưa từng ngừng lại.
Cô giấu giếm anh, bởi vì cô yêu anh.
Anh cũng hiểu được những sự giấu giếm này, mỗi một phần mái hiên cô dựng lên cho anh, tình yêu trút hết cho anh, lại không có một chút thất bại nào, anh hoàn toàn hiểu rõ.
Hoàn toàn không cần do dự lưỡng lự nữa, một câu giải thích dư thừa cũng không cần nói, tâm tư của cô từ đầu đến cuối đều hoàn chỉnh hòa hợp với anh.
Dung Dã lấy ra chiếc hộp nhung bị anh làm cho có chút thảm hại, mở nắp hộp lên, đeo vật bên trong đó lên cổ tay Dụ Dao, xúc cảm trơn bóng hơi lạnh.
Dụ Dao cúi đầu nhìn, giống như ở cổ tay có thêm một vệt ánh trăng chảy xuống, cô mơ hồ nhớ được, một hai tháng trước, cô ở bên cạnh anh lười biếng lật một quyển tạp chí trang sức, dường như cô đã nhìn tranh minh họa nhiều hơn mấy lần.
Hiện tại, nó liền xuất hiện ở đây.
Dung Dã đưa tay xoa cái cằm bị nước mắt làm ướt của cô: “Anh xin lỗi, gấp quá, không chuẩn bị được thứ tốt hơn, trong tay chỉ có thứ này, là món quà chúc mừng bà xã mang thai.”
“Người khác có, Dao Dao nhà anh cũng phải có.”
“Ông xã nhà khác vì đứa trẻ mà vui vẻ hơn,” Anh giữ lấy phần gáy của cô đè thấp xuống, ngẩng đầu lưu luyến hôn: “Ông xã của em chỉ vì em mà thêm hạnh phúc.”