Nhắc đến Lương Thành Phi, Thủy Quang chỉ thấy tướng mạo của anh ta hơi giống Vu Cảnh Lam.
Giọng nói của Lương Cảnh Phi lại truyền đến, rõ ràng mạch lạc: “Cô Tiêu, tôi nghĩ cô vẫn chưa quên lần trước cô có tham gia một vụ tranh chấp gia đình nhỉ? Bây giờ ông chồng tố cáo cô đã cố ý đe dọa ông ta, phiền cô đến đồn cảnh sát một chuyến. Nếu cô không phối hợp, chúng tôi sẽ phái người qua đó mời cô đến, nhưng tôi nghĩ chắc cô không muốn để những người xung quanh biết chuyện này, cho nên vẫn hy vọng cô sẽ tự giác hợp tác.”
Thủy Quang đột nhiên đứng bật dậy khiến các đồng nghiệp đều nhìn cô. Cô thấp giọng nói: “Tôi không đe dọa anh ta.” Chuyện này thật nực cười!
Sau lần ấy, người đàn ông đó còn thường xuyên vứt rác, thậm chí cả chuột chết trước cửa nhà cô, từng bị La Trí bắt gặp và cảnh cáo.
“Dù có hay không thì chúng tôi sẽ điều tra chứng thực, điều này cô không cần bận tâm, cô chỉ cần đến phối hợp với chúng tôi.”
Thủy Quang ngồi xuống, hít sâu một hơi. “Tôi đang đi làm.”
Lương Thành Phi cười cười. “Tôi tưởng cô Tiêu có thể cân nhắc được mức độ nặng nhẹ trong chuyện này.”
“Tôi biết. Tôi cũng biết muốn khởi tố thì cần có chứng cứ, các anh chỉ nghe từ một phía, không có chứng cứ, tôi không có nghĩa vụ và các anh cũng không có quyền bảo tôi đến thẩm tra.”
Lương Thành Phi ngồi trong phòng làm việc, đối phương đã dập máy. Một nữ cảnh sát gõ cửa đi vào giao đồ, nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, liền hỏi: “Lương đội, anh không sao chứ?” Lương Thành Phi vốn là người cao ngạo, lạnh lùng, bình thường ngoài bàn công việc thì gần như chẳng nói chuyện hay tham gia giải trí với bọn họ, chỉ chú tâm, tận tụy làm việc, nhưng cũng có rất nhiều đồng nghiệp nữ thích anh ta bởi tướng mạo đẹp trai, học vấn cao, công tác tốt lại có nền nếp, kỷ luật, không uống rượu hút thuốc, đương nhiên là người đàn ông hoàn hảo trong mắt các cô gái, chỉ tiếc anh ta là người không dễ tiếp cận, lúc nào cũng cách xa người khác đến cả nghìn dặm.
Lương Thành Phi hỏi: “Người đó đi chưa?”
“Vừa đi rồi. Tiểu Vương đã ghi chép lại, nhưng mà Lương đội, người này rõ ràng đang vu vạ cho cô gái đó.” Vừa rồi, người đàn ông kia đến báo án, nói bị người ta uy hiếp, đe dọa, hy vọng cảnh sát sẽ đuổi cô gái đó ra khỏi tiểu khu, cô ta liền cảm thấy nực cười, kẻ bạo hành gia đình còn có mặt mũi đến tố cáo người khuyên can? Người của đồn cảnh sát vốn không muốn để ý đến chuyện này, các đồng nghiệp nữ của cô ta còn nhất trí khinh bỉ loại người chỉ biết đánh vợ như thế này, nhưng đúng lúc đó Lương Thành Phi đi vào, thấy vậy thì dặn dò: “Nhớ ghi chép lại.”
Lương Thành Phi lật xem phần ghi chép mà nữ cảnh sát kia trình lên. “Đã có người báo án, chúng ta phải thụ lý.”
Nữ cảnh sát gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ, Lương đội có bao giờ để ý đến mấy chuyện tranh chấp thế này đâu nhỉ? Đột nhiên cô ta nhớ lần trước Lương đội còn tham gia lấy lời khai, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, lẽ nào Lương đội có ân oán riêng với một trong hai đương sự? Ai nhỉ? Nữ cảnh sát không thể suy nghĩ quá lâu vì Lương Thành Phi đã đứng lên, cầm áo khoác, lạnh nhạt nói: “Tôi ra ngoài một lát, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng ạ.” Nữ cảnh sát cùng anh ta ra khỏi cửa rồi nhìn bóng lưng đó rời khỏi cơ quan.
Chợt có đồng nghiệp đi đến hỏi: “Lương đội đi đâu đấy?”
“Không biết được.”
Ngoại trừ ra ngoài làm nhiệm vụ, trước nay Lương Thành Phi không bao giờ báo cáo hành tung với bọn họ.
Buổi trưa, Nguyễn Kỳ đi bàn chuyện hợp tác với lão đại, đối tác chính là công ty mà Thủy Quang đang làm.
Nguyễn Kỳ đương nhiên không biết chuyện này, đến khi đi vào cửa công ty của người ta, nhận được sự hoan nghênh chào đón của lãnh đạo, lại vô tình nhìn thấy trong phòng làm việc có một bóng người không thể coi là quen mắt nhưng khi người đó quay đầu lại, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Hóa ra cô ấy làm ở công ty này à?!
Vậy thì hai hôm trước lão đại nói muốn hợp tác với một công ty nhỏ là có mục đích sao? Nguyễn Kỳ liếc nhìn người bên cạnh, anh rất thản nhiên bắt tay lão tổng của đối phương. Người đàn ông kia thì tươi cười rạng rỡ. “Chương Tổng còn đích thân đến nữa, chẳng phải đã nói là để tôi đi gặp anh sao? Nào nào, vào trong ngồi đi!”
Chương Tranh Lam xem đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm nữa, hay là cùng nhau ăn cơm trưa, vừa ăn vừa nói chuyện?”
“Cũng được, cũng được!”
Lúc này, ánh mắt Chương Tranh Lam đã chuyển sang phía Thủy Quang đang cúi đầu làm việc sau khi kinh ngạc vì nhìn thấy anh, mỉm cười đi về phía cô, thân mật hỏi: “Em ăn cơm chưa? Anh đưa em đi ăn nhé?”
Thủy Quang cảm nhận một cách rất sâu sắc rằng, người này là điển hình của loại người không gây chuyện thì sẽ thấy khó chịu, cô cúi đầu không đáp. Còn Chương Tranh Lam thì lại muốn càng nhiều người biết về mối quan hệ của họ càng tốt, anh không chịu thừa nhận đây là một suy nghĩ rất trẻ con, cùng lắm chỉ là mong muốn chiếm hữu hơi lộ liễu thôi.
Lão tổng của công ty Thủy Quang không phải kẻ ngốc. “Chương Tổng quen biết Tiểu Tiêu à?”
Chương Tranh Lam mỉm cười, nói: “Đúng vậy.” Anh nhìn Thủy Quang, nói tiếp: “Cô ấy là đàn em học cùng trường với tôi.”
Lão tổng kia nghe thấy vậy thì cười ha ha. “Vậy sao? Thật là trùng hợp quá! Tiểu Tiêu, dù sao cô cũng là người quen cũ của Chương Tổng, vậy cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, hả? Đi, đi, đi!”
Thủy Quang cảm thấy những ngày tháng sau này của mình chắc chắn không còn được tự tại như trước nữa rồi.
Nguyễn Kỳ nhìn hai người họ không dời mắt, cảm thấy lão đại đúng là lão đại, yêu đương cũng tấn công áp sát như thế này.
Cứ như vậy, hai người của GIT, ba người của công ty đối phương bao gồm sếp tổng, vị giám đốc họ Dương và Thủy Quang đi ra ngoài ăn cơm. Khi một nhóm người vào thang máy, Chương Tổng hỏi: “Muốn ăn gì?” Những người khác trong thang máy đều im lặng, đó rõ ràng không phải hỏi bọn họ, nhưng người được hỏi lại không muốn đáp lời, Chương Tranh Lam liền cười: “Ăn món Tây An nhé? Anh biết một nhà hàng làm đồ ăn Tây An rất được.”
Thủy Quang nhìn anh. Anh lại nói: “Không muốn ăn đồ ăn của quê hương sao? Hay là chúng ta ăn đồ Quảng Đông nhé?”
“Tùy anh.”
“Nể mặt thế này sao?” Chương Tranh Lam lại cười, hỏi những người khác ăn đồ Quảng Đông được không, câu trả lời đương nhiên là giống hệt nhau: “Không vấn đề.”
Nguyễn Kỳ lấy di động ra gửi tin nhắn: “Chị dâu ở cùng chúng tôi, đang đi ăn cơm!”
Một nhóm người xuống đến tầng dưới, chia ra hai chiếc xe. Thủy Quang cũng chẳng làm chuyện vô ích là cố ngồi lên xe của công ty mà lên luôn xe của Chương Tranh Lam. Nguyễn Kỳ vô cùng tự giác ngồi ở ghế sau.
Xe vừa nổ máy, Chương Tranh Lam liền đưa cho Thủy Quang một món đồ. Thủy Quang đón lấy, thấy là kẹo liền nghẹn ngào nói: “Anh thích ăn đồ ngọt như vậy sao?”
“Cũng hơi hơi.” Chương Tranh Lam cười, nói. “Nhưng đây là kẹo gừng, không ngọt, hơn nữa mùa đông ăn cái này có thể chống lạnh, trị cảm.”
“Em đâu có bị cảm.”
“Chẳng phải lần trước em bị cảm đấy sao? Ngoan, cầm lấy, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.”
Thủy Quang cảm thấy chuyện này thật ấu trĩ, chẳng thèm nói chuyện nữa. Nguyễn Kỳ thì thở dài. Đây là lão đại sao? Sao lại dịu dàng như nước thế này!
Chương Tranh Lam cười, hỏi người ngồi phía sau: “Tiểu Nguyễn, cậu muốn ăn kẹo gừng không? Trong phòng làm việc của tôi còn rất nhiều.”
Thủy Quang nhìn Nguyễn Kỳ qua kính chiếu hậu, đúng lúc anh ta quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Nguyễn Kỳ vội gật đầu, nói: “Chào chị dâu!”
Thủy Quang: “…”
Chương Tranh Lam cười thành tiếng, sau đó bình tĩnh nói: “Được rồi, đừng gọi linh tinh, cô ấy tức giận đấy.”
Nguyễn Kỳ lập tức nhận lỗi: “Chị dâu đừng giận, chỉ vì em muốn được gặp chị từ lâu nên không kiềm chế được cảm xúc…” Sau đó liền ríu rít một tràng những lời a dua nịnh bợ.
Thủy Quang im lặng cả nửa ngày, cuối cùng chỉ nói: “Đừng diễn nữa.”
Chương Tranh Lam bật cười khanh khách. Nguyễn Kỳ nhìn trái ngó phải không biết mình nói sai chỗ nào, những lời anh ta nói tuyệt đối là thật lòng mà!
Bầu không khí trong xe đã trở nên thân thiết hơn nhiều, đây chính là điều Chương Tranh Lam mong muốn.
Nhà hàng Quảng Đông mà Chương lão đại đưa mọi người đến cũng không xa lắm, ở ngay trung tâm thành phố nên chẳng bao lâu sau đã đến nơi. Không gian bên trong rất sang trọng, nhân viên lễ tân thì phục vụ chu đáo, sau khi đưa họ vào phòng ăn liền đưa thực đơn cho Chương Tranh Lam. Chương Tổng lại cười, đưa cho người bên cạnh. Thủy Quang cũng không đẩy qua đẩy lại, nhận lấy thực đơn rồi cúi đầu chọn món, thỉnh thoảng hỏi ý kiến của mấy người đàn ông nhưng câu trả lời đều là “gì cũng được”.
Thủy Quang cũng không biết Chương Tranh Lam có bản lĩnh lớn thế nào mà khiến những người này đều phải nịnh bợ, lấy lòng anh như vậy?
Trong mắt Thủy Quang, hình tượng của Chương Tranh Lam thực sự chẳng có lấy một chút nghiêm túc. Nhưng thực ra anh chỉ như vậy ở trước mặt cô, còn ở chỗ khác, Chương lão đại chính là lão đại, người khác đều phục anh, có tiền có thế, năng lực, tài hoa, thủ đoạn… anh chẳng thiếu thứ gì.
Hợp tác với GIT của Chương Tranh Lam là bách chiến bách thắng, kết giao với Chương Tranh Lam là cơ hội tốt có thể gặp chứ không thể cầu. Bây giờ công ty Vân Đằng đã cầu được rồi, và vì cái gì mà được thế này thực sự rất dễ nhận thấy. Hậu quả của việc “dễ dàng nhận thấy” đó chính là Thủy Quang được sếp cô kính rượu…
Thủy Quang vốn đang lặng lẽ ăn cơm, những người kia nói chuyện công to việc lớn, cô chỉ là nhân viên mới vào nên không thể xen ngang được, nhưng lại bị sếp mình đến kính rượu. “Tiểu Tiêu, nào nào, đừng chỉ ăn như thế, tôi kính cô một ly, cô đến Vân Đằng được gần một tháng rồi nhỉ. Cô làm rất tốt!”
Thủy Quang bị sặc. Người bên cạnh cười, vuốt lưng cho cô, còn rút một tờ giấy ăn đưa cho cô. “Lãnh đạo của em chỉ khen em làm việc tốt mà em đã xúc động thế này, thường ngày anh khen em, sao em chẳng có phản ứng gì vậy?”
Lão tổng của Vân Đằng cũng là người nhạy bén, nghe thấy thế vội nói: “Chương Tổng, đối nội và đối ngoại sao có thể giống nhau được?” Sau đó liền nói với Chương Tổng về việc đồng chí Tiểu Tiêu ở công ty Vân Đằng đã tận tụy, chăm chỉ làm tròn chức trách ra sao.
Thủy Quang nghe mà toát cả mồ hôi hột. Cô là người thực tế, những lời khen phù phiếm thế này khiến cô mất tự nhiên, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, bất giác dùng chân đá kẻ gây rối ở dưới gầm bàn. Chương Tổng ho một tiếng, cảm ơn đối phương đã khen ngợi người yêu mình, còn thay Thủy Quang hồi kính rượu của lão tổng Vân Đằng.
“Sư muội” này chính là “người yêu”, không cần nói rõ, chỉ nhìn những hành động của Chương Tranh Lam cũng có thể thấy được rõ ràng.
Còn Chương lão đại đã được lợi còn tỏ vẻ, uống rượu xong xán đến bên cạnh cô, nói nhỏ: “Anh giúp em uống rượu rồi, em cảm ơn anh thế nào đây?” Câu trả lời anh nhận được là chân lại bị tấn công lần nữa, anh kêu “oái” một tiếng theo phản xạ, thực ra chẳng đau gì cả, thậm chí anh còn cảm thấy thân mật nữa, đánh là yêu mắng là thương mà, nhưng lại khiến người khác chú ý. Ông chủ Vân Đằng lập tức hỏi: “Chương Tổng làm sao vậy?”
“Không sao.” Chương Tranh Lam cười, nói. “Nghe nói Vân Đằng gần đây định nghiên cứu phát triển phần mềm giáo dục, đây cũng là một hướng đi tốt.”
Ông chủ Vân Đằng liền nói: “Đúng là chúng tôi muốn như vậy, nhưng có lòng mà chẳng đủ sức. Một công ty nhỏ như chúng tôi, thị phần cũng rất nhỏ, rất cần sự dìu dắt của Chương Tổng.”
Chương Tranh Lam đáp: “Dìu dắt thì không dám nhưng chúng ta đã hợp tác thì tôi rất coi trọng Vân Đằng. Anh xem, sư muội tôi cũng ở… Khụ, tóm lại, tôi cũng có chút hứng thú với phần mềm giáo dục này, sau này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
“Nhất định rồi.”
Nhìn bề ngoài, Chương Tổng cũng có vẻ nghiêm túc bàn chuyện hợp tác với người ta, có điều bàn tay ở dưới bàn lại chẳng yên phận, tóm lấy bàn tay vừa rồi định cư xử thô bạo rồi không chịu buông ra nữa, sau đó ngồi im ăn đậu phụ.
Ở chốn đông người, Thủy Quang chỉ có thể kiềm chế, sau khi “bữa cơm hợp tác” này kết thúc, lão tổng của Vân Đằng cùng Giám đốc Dương về trước với tâm trạng rất vui vẻ, đến mức quên cả gọi Tiểu Tiêu của công ty mình về. Thủy Quang chỉ biết thở dài than vãn “xã hội hắc ám, kẻ xấu lộng quyền”.
Nguyễn Kỳ đã phụng lệnh đi lấy xe, lúc này chỉ còn lại hai người họ. Chương Tranh Lam cười, véo má cô. “Em giận rồi à?”
Thủy Quang liếc xéo anh một cái. “Anh nói xem!”
Dáng vẻ giận dỗi đó khiến Chương Tranh Lam lại được một phen xáo động trong lòng, muốn hôn cô nhưng cuối cùng lại e ngại thân thủ của bạn gái nên đành bỏ qua. Không phải anh không đối phó nổi mà chỉ là không nỡ ức hiếp cô mà thôi, còn chuyện thỉnh thoảng vẫn “ức hiếp” thì đó là để… trau dồi tình cảm.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Lương Thành Phi cứ thấy có chút buồn bực, sau đó bất giác lái xe đến tiểu khu của Thủy Quang, khi phát hiện ra điều này, anh ta cảm thấy mình đúng là bị ma xui quỷ khiến mất rồi.
Lương Thành Phi rời khỏi tiểu khu để đi đến chỗ ban đầu muốn đến, mấy ngày nay chứng đau nửa đầu liên tục phát tác, giày vò anh ta đến mức lại rơi vào tình trạng mất ngủ trường kỳ. Khi từ chỗ bác sĩ về, đi qua khu phố đó, anh ta lại nhìn thấy đôi tình nhân ấy đang đứng bên đường, người đàn ông đưa tay véo má cô gái, cô gái đẩy tay anh ta ra rồi nói câu gì đó, người đàn ông càng cười vui vẻ… Lương Thành Phi chậm rãi đỗ xe vào lề đường đối diện, nhìn sang hai người.
Tiêu Thủy Quang… Chẳng phải tim cô đã có chủ rồi sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy cô là ở trong quán karaoke. Hôm đó, trong lòng anh ta rất khó chịu, sau đó xảy ra vụ tai nạn xe, anh ta kiềm chế sự bực bội để đưa cô và bạn cô đi bệnh viện, còn tưởng rằng họ sẽ vòi tiền, bởi trong suy nghĩ của anh ta, đa số con gái đều tham tiền yêu của, đến khi thấy cô đẩy khoản tiền anh ta đưa ra, anh ta mới thấy không chân thực lắm. Anh ta quá quen thuộc với vẻ mặt của cô lúc đó, bởi bản thân anh ta cũng từng bao lần thể hiện nó với người khác.
Trước đây anh ta không có thứ gì, cho rằng tình yêu chỉ là tình yêu, từ tràn ngập mong đợi đến tự lừa mình dối người, rồi cuối cùng là tuyệt vọng, đến bây giờ, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi anh ta bắt đầu cười nhạo sự ngu ngốc của chính mình hằng đêm. Đáng hận nhất là đến tận hôm nay, anh ta vẫn không thể nào quên được, mà cái gọi là “không quên được” đó là do tự ti, đau thương hay là vì tình yêu?
Sau vụ tai nạn, anh ta lật tung chiếc xe để tìm sợi dây chuyền thì lại tìm được một tờ giấy viết thư đã được gấp rất vuông vắn ở ghế sau. Trong thư viết: “Vu Cảnh Lam, sinh nhật hai mươi sáu tuổi vui vẻ! Ngày Ba mươi tháng Mười năm 2010, Thủy Quang.” Nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ nhưng lại bị mấy giọt nước làm cho nhòe đi.
Anh ta chăm chú nhìn cái tên đó rất lâu. Anh ta không tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Lần sau gặp lại cô trong siêu thị, thấy cô đi cùng một người đàn ông cao lớn, anh tưởng đó là “Vu Cảnh Lam”.
Sau đó lại nhìn thấy cô trong đồn cảnh sát, anh ta có chút bất ngờ. Anh ta đứng ở đó nhìn cô cụp mắt xuống, vẻ mặt tĩnh lặng, thậm chí còn có chút khoan thai, giống như chẳng có thứ gì có thể làm cô kinh sợ. Anh ta cảm thấy thú vị, người như thế nào mới có thể không biết sợ như vậy?
Sau lần đó, anh ta như bị ma xui quỷ khiến đi điều tra thông tin về cô qua mạng lưới nội bộ của cơ quan. Cũng là người Tây An, thậm chí địa chỉ cũng giống nhau, trường tiểu học, trung học, đại học cũng giống nhau…
Anh ấy chết rồi, cô đuổi theo đến tận đây, thật chung tình biết bao!
Lương Thành Phi nhìn màn hình máy tính, dựa vào lưng ghế, nở nụ cười lạnh lẽo. Khi nhìn thấy ba chữ “Vu Cảnh Lam” trên tờ giấy, anh ta tưởng rằng chỉ là cùng họ cùng tên, hóa ra trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy, khiến anh ta không muốn tin cũng không được.
Lúc này, anh ta nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia lên một chiếc xe, liền bám theo chiếc xe đó đến một tòa nhà cao ốc rồi thấy cô xuống xe. Người trong xe gọi cô lại, cô quay đầu nghe người đó nói, sau đó chỉ nhíu mày đáp lại một câu rồi quay người rời đi.
Lương Thành Phi cũng mới biết đến người đàn ông đó qua một báo cáo, Chương Tranh Lam, một thương nhân giàu có. Anh ta cười nhếch khóe môi với vẻ châm biếm không chút che đậy.
“Cô đã quên Vu Cảnh Lam rồi sao?”
Khi nhận được tin nhắn ấy, vẻ mặt Thủy Quang lập tức cứng đờ. Cô ngồi trên ghế của mình, rất lâu sau mới nhìn tới số của người gửi tin, không lưu tên, nhưng lại có một chút ấn tượng với số điện thoại này, sáng hôm nay cô mới nhận cuộc gọi của anh ta, Lương Thành Phi.
Lương Thành Phi cầm điện thoại, dựa vào cửa xe lạnh lẽo, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ta nhếch miệng cười, nhấn nút nhận cuộc gọi, chậm rãi đưa đến bên tai, nghe thấy người ở đầu máy bên kia nói: “Sao anh lại biết Vu Cảnh Lam?” Giọng nói của cô hơi khàn nhưng vẫn không hề có vẻ nôn nóng.
Lương Thành Phi nhìn tòa nhà cao ốc, giọng nói bình tĩnh, như thể còn mang ý cười. “Cô Tiêu, bây giờ cô có thể ra ngoài gặp tôi một lát không?”
“Sao anh lại biết Vu Cảnh Lam?” Câu hỏi của Thủy Quang vẫn giống hệt lần trước.
Lần này Lương Thành Phi cười thật sự, nói: “Tôi còn biết anh ta đã chết rồi.”
“… Anh ở đâu?”
Lương Thành Phi đã đi sang phía cửa của tòa cao ốc. “Chỗ cô vừa chia tay với bạn trai.”
Thủy Quang đi xuống lầu, vẻ mặt tĩnh lại, không nhìn ra được chút cảm xúc khác thường nào, chỉ có điều sắc mặt hơi tái xanh. Cô nhìn thấy người đó đang đứng ngoài cửa lớn.
Lương Thành Phi nhìn cô đi đến gần, nói: “Tôi tưởng cô sẽ nói tôi không có nghĩa vụ cũng như quyền hạn bảo cô phải ra đây.” Trong giọng nói của anh ta toát ra vẻ châm chọc.
Thủy Quang không để ý, chỉ hỏi: “Anh biết Vu Cảnh Lam… biết anh ấy đã chết rồi, còn biết gì nữa?”
Lương Thành Phi cười, nói: “Có cần đến chỗ khác nói chuyện không?”
Thủy Quang nhìn Lương Thành Phi. Anh ta cất bước, cuối cùng cô đi theo đến bên chiếc xe Buick rồi anh ta lên xe trước, sau khi cô lên xe thì hạ cửa kính xuống một chút cho gió lạnh thổi vào để mình được tỉnh táo. “Sao anh lại biết Vu Cảnh Lam?” Đây là lần thứ tư cô hỏi câu này, ngữ khí vẫn không hề gấp gáp, như thể cô có đủ thời gian để đợi câu trả lời của anh ta.
Lương Thành Phi cười cười, nói: “Anh ta gọi tôi đến, anh ta nói cô cứ nhớ anh ta như vậy khiến anh ta ở dưới âm phủ rất khó xử.”
“Anh Lương!” Thủy Quang cắt ngang lời anh ta. “Đùa thế này chẳng buồn cười gì cả.”
Trên mặt Lương Thành Phi không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại có chút hối hận vì đã làm việc này. Sự cảm thông này lại khiến anh ta thấy nực cười, không phải anh ta sớm đã trở thành loại người vô tình vô nghĩa rồi hay sao?
“Cô muốn lợi dụng Chương Tranh Lam để quên người yêu đã chết, trò đùa này của cô mới thực sự buồn cười.”
Khi nghe thấy ba chữ “Chương Tranh Lam”, trong lòng Thủy Quang có chút xáo động. “Không liên quan gì đến anh ấy, đừng có lôi anh ấy vào!”
“Lợi dụng anh ta mà lại nói là không liên quan gì đến anh ta? Cô Tiêu, cô tính toán kĩ lắm, ồ, hay là nói, người đàn ông đó quá ngu ngốc, tình nguyện để cô lợi dụng?”
Thủy Quang nắm chặt tay lại. Lương Thành Phi cười một tiếng. “Cô Tiêu, thực ra chúng ta có thể hợp tác.” Anh ta nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa xe, thong thả nói. “Tôi muốn tìm một người để quên một người, cô cũng muốn tìm một người để quên một người, hai chúng ta đều đáng thương như vậy, ở bên nhau sẽ thích hợp hơn, cô không thấy vậy sao?”
Thủy Quang im lặng, Lương Thành Phi lại cười. “Đương nhiên, tôi không có nhiều tiền bằng Chương Tranh Lam, nhưng rất nhiều điểm tôi không hề thua kém anh ta.”
Thủy Quang lạnh lùng phản bác: “Anh ấy tốt hơn anh nhiều.” Chương Tranh Lam tuy vô lại nhưng là người thẳng thắn, dứt khoát, còn người này, cô không hiểu nổi anh ta, nhưng những phần u ám toát ra từ anh ta khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Lương Thành Phi cười châm biếm. “Vậy Vu Cảnh Lam thì sao? So với Vu Cảnh Lam, anh ta tốt hơn hay kém hơn?”
Trên gương mặt Thủy Quang lóe lên vài nét bi thương, cô chậm rãi nói: “Trong lòng tôi, không ai có thể so sánh với Vu Cảnh Lam. Anh ấy đã qua đời, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào ký ức để nhớ về anh ấy. Anh đã biết Vu Cảnh Lam, vậy thì… anh có thể cho tôi biết một số chuyện… mà tôi không biết không?”
Rất lâu sau Lương Thành Phi mới lên tiếng: “Tôi không quen Vu Cảnh Lam.”
Thủy Quang không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ thở dài một tiếng, nhưng sau này nhớ lại tiếng thở dài này, chẳng hiểu sao Lương Thành Phi lại thấy bối rối. Anh ta cho rằng cô sẽ còn nói thêm câu gì đó, “vậy sao” cũng được, nói anh ta lừa cô cũng được… nhưng cô chẳng nói gì cả.
Lương Thành Phi thấy cô định xuống xe, bất giác gọi: “Tiêu Thủy Quang, cô có thể tìm Chương Tranh Lam, vậy còn tôi thì sao? Chúng ta… có thể lợi dụng lẫn nhau, sẽ không ai nợ ai.”
Thủy Quang quay đầu, trên khuôn mặt có vẻ mệt mỏi. “Anh Lương, làm sao anh có thể so sánh được với anh ấy? Tôi sẽ dần dần thích anh ấy, và tôi sẽ không thử qua lại với một người như anh. Sự lợi dụng của tôi không phải là tìm một người thay thế như anh nói… mà là lợi dụng để khiến tôi thích anh ấy. Anh Lương, hy vọng sau này anh không đến tìm tôi nữa. Còn về Vu Cảnh Lam, nếu anh không quen biết anh ấy thì không có tư cách để bàn luận về anh ấy.”
“Ok!”
Thủy Quang xuống xe, chưa đi được mấy bước thì di động trong túi áo lại đổ chuông. Cô đi đến cửa tòa nhà cao ốc mới lấy điện thoại ra xem là ai gọi thì nhìn thấy cái tên Chương Tranh Lam.
Thủy Quang bắt máy, người ở đầu máy bên kia cười, nói với cô: “Anh đến công ty rồi, em đang làm gì vậy?”
Thủy Quang đáp: “Đang bận.”
Chương Tranh Lam “hứ” một tiếng. “Được thôi, em là người bận rộn, còn bận rộn hơn cả anh, vậy tối anh đến đón em nhé?”