*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với cuộc sống hỗn loạn của Trình Trừng, Cố Dĩ Hân chết lặng, có điều cô vẫn nói với Quan Dược: "Chuyện này thật sự đã phiền anh quá rồi, về sau em nhất định sẽ trả lại cho anh."
Quan Dược bày ra vẻ mặt đau trứng, anh chàng cười nói: "Dáng vẻ em bây giờ giống y hệt thục nữ, anhthật sự nhìn không quen, nhưng mà anh rất thích." nói xong anh chàng còn định giơ tay sờ mặt cô, kết quả bị Cố Dĩ Hân nghiêng đầu né.
"đi thông thả, không tiễn!"
Buổi tối đến giờ đi ngủ, sau khi Cố Dĩ Hân nằm trên giường thì hơi khó ngủ, chẳng có cách nào, bên cạnh có thêm một thân thể nho nhỏ, cô thật sự rất lo lắng lỡ như mình trở mình sẽ đè trúng thằng bé mất.
đang lúc cô lật qua lật lại thì điện thoại trên tủ đầu giường đột ngột vang lên, có người gọi đến, Cố Dĩ Hân vội vàng vươn tay lấy điện thoại, sau khi nhìn rõ tên người gọi, cô bỗng ngây ngẩn cả người.