Cứ thế hai người thì chỉ người thì làm, khoảng một tiếng sau thì mới có đồ ăn lần này chắc không tệ vì có sự giúp đỡ của Dương Thế Minh nên trông món ăn cũng đẹp mắt hơn.
Cả hai cùng thưởng thức thành quả của mình, Ngồi yên vị trên ghế rồi, hai mắt Hoàng Ngọc Niệm sáng ngời nhìn chằm chằm vào bàn ăn, hắn bắt đầu dọn đồ ăn lên, đều cho cô thử trước...
Hoàng Ngọc Niệm lập tức động đũa gắp sườn heo, bụng đói kêu vang khiến cô ăn đến quên cả việc giữ hình tượng, bên cạnh khóe miệng không cẩn thận để dính một hạt cơm.
"Em đâu còn là con nít nữa đâu mà ăn uống để dính cơm như vậy?"
Sau đó với tay lau sạch cho cô, sau khi ăn xong thì hắn đi đến tủ lạnh lấy ra mấy cái bánh ngọt lúc nãy cô mua đem đến cho cô.
"Ăn tráng miệng đi!!"
"Mai hẵn ăn, em không muốn thành heo đâu"
"Chẳng phải lúc nãy em thèm đến nổi muốn nuốt luôn tiệm bánh người ta sao?"
"DƯƠNG THẾ MINH... TÊN KHỐN NHÀ ANH... TÔI ĐÃ NÓI ANH KHÔNG CHỌC TÔI LÀ KHÔNG ĐƯỢC SAO???"
Hoàng Ngọc Niệm bắt đầu dùng tuyệt chiêu sư tử gầm của mình, làm cho nhà hắn như muốn rung chuyển.
"Thôi thôi mà, anh... anh đùa.. đùa thôi... mai hẵn ăn nhé.... Niệm Nhi của anh xinh đẹp thế này đừng trách anh... nhé"
Khi thấy bộ dạng cô lúc này Dương Thế Minh không thể không hoảng được, không biết khi lấy cô về hắn còn sợ đến mức nào ( được cái giỏi là ghen với sợ vợ