Trong bệnh viện có một con rối dính vào đầu con mèo Bố Ngẫu, chủ nhân đi nước noài nên đành phải gởi con mèo nuôi ở chỗ này. Chân Bảo tắm rửa cho con mèo rất thành thạo. Tắm xong rồi sấy lông cho con mèo. Con mèo Bố Ngẫu xinh đẹp liền vùi vào trong lòng cô mà cọ sát. Chân Bảo muốn bỏ con mèo vào trong cái lồng nhưn Bố Ngẫu lại đưa mấy cái móng vuốt của mình ra để chặn cánh cửa, quay đầu về phía Chân Bảo làm nũng, kêu meo meo meo như thể là cầu xin.
Nhìn vào trong ánh mắt đó, trong lòng Chân Bảo cảm thấy có tội.
Được rồi, Chân Bảo nhanh đi ăn cơm đi. Y tá trưởng Triệu Tả vừa đi qua nhìn thấy tình hình bên trong rồi đi tới ôm lấy Bố Ngẫu vào trong ngực mình. Không cần bỏ nó vào trong cái lồng, Bố Ngẫu rất ngoan, nhưng cái đầu vẫn quay tròn rồi nhìn Chân Bảo.
Vậy, tôi đi trước. Bên ngoài Phó Minh Thời còn đang chờ nàng, Chân Bảo sờ sờ Bố Ngẫu rồi cười với Triệu Tả rồi xin phép đi trước.
Đi ra bệnh viện, bên ngoài trời đã tối, Chân Bảo nhìn trái nhìn phải rồi để chiếc xe đạp ở một nơi nào để đi tìm Phó Minh Thời. Lúc này, Phó Minh Thời đang hướng mặt ra ngoài rồi sải bước đi đến ngồi ở chỗ ngồi phía sau của chiếc xe đạp, cúi đầu xem điện thoại di động, giống như một người bình thường đang chờ bạn gái là sinh viên đại học.
Nghĩ đến cảnh Phó Minh Thời ngồi hai tiếng đồng hồ chờ nàng như vậy, Chân Bảo cảm thấy áy náy nên đã vội vàng đi tìm anh.
Nghe được tiếng bước chân, Phó Minh Thời nghiêng đầu sau hai tiếng đồng hồ chờ vị hôn thê của mình giờ anh mới nhìn thấy được Chân Bảo, ánh mắt của anh cứ như vậy dính ở trên mặt Chân Bảo
vẫn nhìn Chân Bảo đi tới bên cạnh mình.
Không phải em đã nói với anh là đi về trước rồi hay sao? Chân Bảo hơi chột dạ cuối đầu nói.
Phó Minh Thời bỏ điện thoại vào túi quần, người vẫn còn ổn định ngồi ở đó. Anh cũng không đứng lên nói lời noài, Chân Bảo lấy hết dũng khí để ngẩng đầu để chống lại ánh mắt giống như hồ sâu của anh, phảng phất không hề có một tiếng chấp vấn, Chân Bảo lại cúi đầu từ từ giải thích: Em sợ anh không thích em làm kiêm chức, vì vậy nên không nói cho anh biết.
Chân Bảo như một đứa con nít nhận sai lầm, vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn, như muốn quyến rũ người khác. Phó Minh Thời nhịn xuống vội ôm cô một lát, con ngươi đen như muốn khóa chắt tầm mắt của cô, rồi trầm giọng nói: Biết anh không thích vẫn muốn làm, đã biết sai mà còn làm?
Chân Bảo mím môi. Phó Minh Thời liền chuyển tầm mắt của mình lên trên môi của cô, Làm bao lâu rồi?
Hơn nửa tháng. Chân Bảo nói.
Phó Minh Thời liền nở nụ cười nhưng nụ cười đó rất lạnh, Mỗi ngày làm bao lâu, tiền lương bao nhiêu.
Chân bảo thành thật giao nộp ra.
Phó Minh Thời lập tức nói: Mỗi tháng anh sẽ đưa cho em 100 ngàn, em đừng làm nữa, cứ ở phòng chuyên tâm đọc sách đi.
Chân Bảo là sinh viên đại học, lại có bài chuyên ngành, chương trình học ngày càng nhiều thì mức độ học ngày càng khăn, anh không muốn cô cực khổ.
Anh cho nhiều rồi, nhưng em muốn mình kiếm tiền với lại em cũng thích công việc này. Chân Bảo không mở mắt, trên khuôn mặt thiếu tự tin lúc trước bây giờ đã chuyển thành kiên định. Ngoài ra, Phó Minh Thời còn nhìn ra sự quật cường và thêm một chút mất hứng khác.
Theo tính tình bướng bỉnh của Chân Bảo không thích lấy cứng chọi cứng, nên Phó Minh Thời thay đổi giọng điệu nói: Em hao tốn sức lực vào kiêm chức, sau này sẽ ảnh hưởng đến thành tích chuyên ngành thì sao?
Mỗi ngày chỉ cần hai giờ, em chú ý đến đến. Hình như có thể thương lượng anh, rốt cuộc cô cũng nhìn anh một cái.
Phó Minh Thời đau đầu, đưa ông nội ra, Nếu như ông nội biết em làm kiêm chức...
Anh đừng nói cho ông biết. Chân Bảo cắn môi, cười đến giảo hoạt.
Đối với chuyện này, tất cả cô đều kháng cự lại nên Phó Minh Thời chịu thua, không để ý đối diện các nhân viên trong bệnh viện còn làm việc, anh chợt lấy bàn tay to lớn của mình ôm vào trong ngực, chỉ chống lại cái trán của cô, hai con mắt lo sợ cứ chăm chú nhìn Chân Bảo rồi cất giọng khàn khàn lên nói: Hối lộ anh, nếu không anh sẽ gọi cho điện thoại nói cho ông nội chuyện này.:
Chân Bảo đến từ một vùng quê nông thôn nhỏ nên không có xem nhiều phim truyền hình, ngôn tình tiểu thuyết cũng chưa từng tiếp xúc qua, động tác võ thuật của người thành phố hay tiết mục ngắn như ăn mặn cô cũng không hiểu cho lắm, nhưng vào giờ phút này, môi của Phó Minh Thời chỉ cách môi cô có mấy centimet, trong mắt của Minh Thời cũng trần trụi mà nói ra một chuyện: Hôn anh.
Có người đi tới cầm xe đạp, Chân Bảo gấp đến độ muốn đi nhưng Phó Minh Thời cứ một mực ôm cô, không chịu buông tay.
Chân Bảo nghiêng đầu về phía không có ai bên kia nhỏ giọng yêu cầu anh: Anh đừng như vậy...
Hại anh đợi em hai giờ đồng hồ, cơm tối cũng chưa ăn, chẳng lẽ em không có gì để đền đáp sao? Phó Minh Thời tự mình đòi lại công bằng, quét mắt nhìn các học sinh đi đi lại lại, Phó Minh Thời ghé sát vào lỗ tai Chân Bảo nói: Trước tiên chúng ta đi cơm đã, ăn xong anh sẽ tính sổ với em.
Lỗ tai Chân Bảo hơi ngứa nên quay đầu che lại.
Phó Minh Thời cười cười rồi hôn lên mu bàn tay của cô, sau đó buông cô ra rồi tiếp theo là di chuyển xe đạp ra ngoài.
Mỗi ngày đều ăn cơm muộn như vậy, cái bụng có đói không? Trong lúc chờ các món ăn lên, Phó Minh Thời cau mày hỏi.
Chân Bảo lắc đầu một cái, Cũng còn tốt, có lúc công việc rãnh em sẽ ra mua ít đồ ăn.
Vừa mới ở bên ngoài trời tối, Phó Minh Thời nhìn chằm chằm Chân Bảo một chút, thấy Chân Bảo giống gầy. Kết thúc xong món nợ, anh dẫn Chân Bảo đi siêu thị mua cho cô các loại thực phẩm dinh dưỡng, Chân Bảo cũng ở bên cạnh thuyết phục, cuối cùng cũng xem như thành công lấy đống đồ trong xe trả về hơn phân nữa.
Mua xong đồ ở siêu thị, Phó Minh Thời lại lấy xe chở cô đi đến dưới gốc cây hòe ở phía tây thư viện nơi mà hai người chính thức ước hẹn. Xe dừng ở ven đường, Chân Bảo xách theo hai ly trà sữa nóng, Phó Minh Thời thì xách theo cái bọc mà lúc nãy đã mua ở siêu thị, một trước một sau đi đến ngồi dưới gốc cây đó.
Phó Minh Thời còn chưa hề tuyệt vọng, Phòng ngủ của các em, có phải chỉ có hai người làm kiêm chức ở đây hay không?
Miệng Chân Bảo hút trà sữa, Tiểu Ngư nói năm sau khí hậu ấm áp lên cô ấy sẽ trở lại làm kiêm chức. Ở trong mắt Chân Bảo, ở Bắc Kinh có một căn nhà đó chính là người có tiền, bất