Kiều Ưu Ưu vốn dĩ đã không vui, nghe anh nói vậy, cô lại càng tức điên lên, đây mà là thái độ nên có của một người chồng à? Không tự cảm thấy bản thân mình sai mà lại còn hỏi ngược lại cô?
“Ghen sao? Hứ, em có ghen được không? Đừng cho rằng em không biết, Đại Tiểu Kha từ nhỏ đã có ý đồ với anh, cô ta đã thích anh từ hồi cấp hai. Bây giờ thì tốt rồi, đều là lính không quân, lại còn cùng một đơn vị, mỗi ngày gặp mặt nhau, cơ hội tốt thế còn gì, không tiến thêm bước nữa quả là có chút đáng tiếc.”
“Em thừa nhận đi.”
“Có anh tự thừa nhận đi! Trử Tụng, đừng có làm chuyện xấu rồi tỏ ra không biết gì, Đại Tiểu Kha theo đuổi anh tới tận doanh trại rồi. Anh đã kết hôn rồi mà cô ta vẫn không chịu từ bỏ, ái chà tình cảm đúng là sâu như biển!” Giọng nói của Kiều Ưu Ưu ngày càng lớn, cô gần như hét lên.
“Ưu Ưu!” Trử Tụng đặt một chiếc cốc xuống bàn, trầm giọng xuống rất nhiều, “Đừng có vu oan cho anh.”
“Binh!”
Kiều Ưu Ưu tức quá ném chiếc cốc thủy tinh xuống sàn nhà, nước đổ ra khắp sàn, mảnh thủy tinh vỡ bắn khắp nơi, cô trừng mắt nhìn anh, ngực không ngừng nhô lên thở mạnh.
Trử Tụng cũng tức lên, anh ném cái cốc ở trong tay xuống dưới đất khiến cho sàn nhà lại tung tóe những mảnh thủy tinh. Ném đồ ư, ai mà không biết làm?
Kiều Ưu Ưu càng giận, hai má cô đỏ lựng, nhưng mắt cô đảo qua một vòng cũng không thấy có gì có thể ném tiếp được. Vậy nên cô nhanh chóng cởi chiếc bốt ở chân ra ném mạnh về phía mặt anh.
Tuy nhiên Trử Tụng đã nghiêng đầu sang một bên và tránh được. Kiều Ưu Ưu nhìn thấy mình ném trượt, vội vã cởi nốt chiếc bốt còn lại nhưng Trử Tụng nhanh chóng đi trước một bước, giơ tay ngăn cô lại, “Kiều Ưu Ưu, tức giận cũng cần có giới hạn, em không biết phân biệt trắng đen mà còn cứ gây sự vô lí!”
“Em cứ gây sự vô lí đấy, làm sao nào? Để cho bọn anh cấu kết với nhau, nhưng lại không cho phép em tức giận à?” Đầu óc Kiều Ưu Ưu lúc này tê liệt hoàn toàn, lời nói qua miệng cô cũng chẳng suy nghĩ gì.
Trử Tụng nghe xong câu nói đó, không muốn tức giận cũng không thể được nữa, tay anh đẩy mạnh Kiều Ưu Ưu ngã xuống ghế sofa. Trử Tụng ngả người xuống, lấy tay nhấc cằm cô lên, đặt đầu cô lên lưng ghế, nghiến răng tức tới mức chỉ muốn nuốt chửng lấy cô, “Kiều Ưu Ưu, con mắt nào của em nhìn thấy anh và Đại Tiểu Kha cấu kết với nhau? Hả? Nếu em có thể nói ra thì anh gọi em là bà nội đấy!”
Tay anh rất khỏe, bóp chặt lấy cằm cô, Kiều Ưu Ưu đau quá không ngừng đánh lại anh, nhưng Trử Tụng không vì thế mà buông tay.
“Buông em ra! Buông ra!”
“Em vẫn chưa nói rõ ràng, sao có thể buông ra được?”
Trong mắt Trử Tụng ánh lên ánh sáng tăm tối, Kiều Ưu Ưu chưa bao giờ nhìn thấy Trử Tụng như vậy, cô cảm thấy rất bất an, chỉ muốn thoát nhanh ra ngoài. Cằm cô gần như đã bị bóp rời ra. Ngón tay anh đặt ngang trên miệng cô, Kiều Ưu Ưu không nghĩ nhiều mà tóm lấy tay anh nhét vào mồm, cắn vào tay anh thật mạnh như anh vừa làm như vậy với cô, cho đến khi trong miệng cô có mùi tanh của máu.
Trử Tụng nhìn vết răng cắn đang chảy máu trên tay mình, “Kiều Ưu Ưu, em được lắm, em có biết là cái miệng này của em đáng ghét như thế nào không?”
Kiều Ưu Ưu nhìn anh, không trả lời, lấy mu bàn tay quẹt đi vết máu trên môi mình. Trử Tụng lại áp người xuống, Kiều Ưu Ưu theo phản xạ giơ tay lên che mặt, nhưng cuối cùng tay cô vẫn bị anh dùng lực kéo ra, “Em…”
“Em” chưa kịp nói hết thì Trử Tụng đã không cho cô thêm cơ hội để nói nữa, anh ra sức cắn lên môi cô như để trả thù cô lúc nãy, Kiều Ưu Ưu đau không thở được. Cô không đẩy được anh ra, nên chỉ còn cách phản kháng lại! Răng của họ không ngừng va chạm trong khoang miệng, ai cũng không muốn yếu thế. Họ như thực sự có thù hận sâu sắc, răng va vào môi, vừa tấn công vừa phòng thủ, trong khoang miệng sớm đã chứa đầy mùi tanh nồng của máu.
Tuy vậy, sự “cắn xé” đó cuối cùng cũng thay đổi, máu của họ hòa quyện vào với nhau, “cắn xé” biến thành nụ hôn nồng nàn. Trử Tụng ôm lấy eo cô, đè cô xuống dưới ghế, vội vã hôn cô, bàn tay tiến vào sâu bên trong lớp áo dày, thô bạo chà sát lên làn da cô.
Kiều Ưu Ưu cảm thấy tình hình có vẻ hỗn loạn, lúc nãy rõ ràng là đang cãi nhau, sao bây giờ lại biến thành như vậy?
“Trử Tụng, anh đứng lên!”
Trử Tụng không để ý tới cô, anh cởi bộ quân phục, tiến thẳng vào trong cô, giống như sự trừng phạt đối với hành động khó chịu của cô ngày hôm nay, không quan tâm sự thỉnh cầu xin tha của cô mà mạnh mẽ đi vào sâu bên trong.
Tâm trạng của Trử Tụng rất phiền muộn, tình cảm của anh dành cho cô không những cô không hiểu được mà còn luôn tìm cách khiêu khích anh. Bạn bè nói không sai, Kiều Ưu Ưu đúng là người luôn khiến người khác không chịu nổi, tính cách cũng khó ưa, nhưng anh lại cứ mờ mắt thích cô, hơn nữa sau đó muốn từ bỏ cũng không thể. Đối với Kiều Ưu Ưu, anh yêu cô đồng thời cũng ghét cô, nhưng đáng ghét hơn nữa chính là anh.
Kiều Ưu Ưu không ngừng cầu xin anh, mà anh lại cố ý vào với tốc độ nhanh vào sâu bên trong.
“… Em… chúng ta hình như… đang cãi nhau!” Kiều Ưu Ưu cố ép bản thân mình tỉnh táo hơn, run rẩy nói hết câu nói này.
Người ở bên trên dừng lại một chút, cắn răng độc ác nói: “Thế thì đã làm sao?”
“Trử Tụng!”
“Có người quy định khi cãi nhau thì không được lên giường à?”
“Anh cút đi!”
“Suỵt!”
Trử Tụng tiếp tục động tác, “Đừng quên khi nãy em cầu xin anh, em muốn như thế nào?”
Anh độc ác như vậy, không hề muốn buông cô ra, cơ thể cô rã rời, sự chú ý được tập trung khi nãy giờ đây bỗng tan biến.
Kiều Ưu Ưu cắn môi thầm mắng mình không được tích sự gì cả.
Trử Tụng quá dốc sức, động tác của họ quá nhanh và quên mất đây không phải là chiếc giường đôi hai mét mà chỉ là một chiếc ghế sofa. Lúc quá hưng phấn, cả hai người đều bị lăn xuống dưới, cũng may là họ lại vướng vào khoảng trống giữa ghế và chiếc bàn trà.
“Cốp!”
Phía sau đầu Trử Tụng đập vào bàn trà, hai người ôm lấy nhau rồi ngã xuống đất. Cái lạnh từ dưới sàn thấu từng tế bào trên cơ thể, Kiều Ưu Ưu lạnh tới mức run lên cầm cập.
“Ha ha!”
Trử Tụng không nhịn được cười phá lên, Kiều Ưu Ưu đấm anh, “Cười cái đầu anh!”
Trử Tụng thấp giọng nói thì thầm bên tai cô: “Anh vẫn chưa ra đâu.”
Kiều Ưu Ưu ngượng đỏ mặt, dụi đầu liên tục vào người anh, “Anh mau cút ra đi.”
“Chỗ này nhỏ quá, không ra được, hay là chúng mình khắc phục một chút.” Khi ngã xuống, anh luôn ôm lấy cô, khi chạm đất anh lại dùng cánh tay đệm xuống dưới người cô, lúc này anh lại càng ôm cô chặt hơn, chỉ dựa vào lực từ eo, anh đã hoàn thành việc chưa hoàn thành khi nãy!
Chân anh chạm vào mắt cá chân của Kiều Ưu Ưu, Kiều Ưu Ưu đau quá nhắm mắt rên nhỏ.
“Sao vậy?”
“Hình như, em giẫm vào mảnh thủy tinh rồi.”
Trử Tụng vội vàng lấy cánh tay chống vào ghế, dùng lưng đẩy bàn trà ra xa hơn, từ dưới đất ngồi lên thì nhìn thấy bàn chân Kiều Ưu Ưu đang bị một mảnh thủy tinh đâm vào và chảy máu.
Ôm ngang người Kiều Ưu Ưu và đặt cô ngồi lên ghế sofa, Trử Tụng trần như nhộng chạy khắp phòng tìm hộp thuốc. Kiều Ưu Ưu cảm thấy mình thật quá kém cỏi, cãi lộn xong cuối cùng lại lên giường. Đây có phải là việc đáng buồn nhất trong cuộc đời? Cãi nhau trở thành ném đồ vào nhau, ném đồ xong lại làm chuyện đó, rồi sau đó lại ngã lăn xuống dưới đất, người thì bị đập đầu, người thì bị thương ở chân, còn chưa kịp tới cao trào thì cả hai người đã bị chảy máu rồi.
Cô tiện tay kéo quần áo che lên người, vết thương ở bàn chân vẫn còn đang nhỏ máu, Kiều Ưu Ưu đứng dậy, nhón gót chân, cẩn thận tránh xa các mảnh thủy tinh. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì Trử Tụng đã chạy tới ôm cô vào phòng ngủ.
“Chân của anh…”
“Cứ quan tâm tới bản thân em đi đã.” Trử Tụng đặt cô xuống, nhìn cô chằm chằm rồi nâng chân cô lên thổi nhẹ, anh lấy cồn ở trong hộp thuốc ra, “Em chịu đau một chút nhé!”
Cũng may là vết thương không sâu, chỉ hơi dài, cầm được máu là không sao. Trử Tụng đang định cất đồ vào trong hộp thuốc thì Kiều Ưu Ưu chỉ vào chân anh, “Chân anh thì sao?”
“Anh không sao.”
“Thôi đi!”
Kiều Ưu Ưu không nghe lời anh, cô cúi xuống kéo chân anh đặt lên trên giường. Bàn chân Trử Tụng cũng bị một miếng thủy tinh đâm vào, vết thương sâu hơn của cô rất nhiều.
Kiều Ưu Ưu giận dữ nói: “Anh nhìn đi!”
“Da anh dày, không có cảm giác gì cả.”
“Làm thế nào bây giờ? Đã bị mắc vào trong rồi.”
“Rút ra thôi, để anh.” Nói xong, anh tự nhấc bàn chân mình lên, dùng hai ngón tay kéo mảnh thủy tinh ra, mắt không hề chớp, nhưng máu lại chảy ra rất nhiều. Miếng thủy tinh đó giống như vừa đâm vào trong tim Kiều Ưu Ưu, tim cô chợt đau nhói, vội vã lấy miếng bông dán lên trên, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại phải cầm máu.
“Em xin lỗi.” Kiều Ưu Ưu quỳ dưới giường, giọng nói rất nhỏ, nhưng tràn đầy sự áy náy.
Trử Tụng bỗng dừng lại một chút, “Ừ!”
“Em cứ cuống lên là lại nói linh tinh.”
“Ưu Ưu!” Trử Tụng ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi hé cười, “Đúng là em ghen rồi, vậy nên mới tức giận đúng không?”
“Không phải thế.”
“Không thừa nhận thì thôi, trong lòng anh hiểu là được.” Anh nhìn sâu vào cô, khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ sau khi làm chuyện ấy, cái mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ hồng, ngón tay anh bất giác đưa lên chạm vào khuôn mặt cô, nhưng anh lại bị một bàn tay của Kiều Ưu Ưu đẩy ra. Kiều Ưu Ưu phá vỡ hoàn toàn bầu không khí, “Anh vừa mới sờ vào chân mình mà lại chạm vào mặt em, Trử Tụng anh có ý đồ gì vậy?”
Trử Tụng ngượng ngùng rụt tay lại, “Đại Tiểu Kha năm ngoái mới được điều về đây, chồng cô ấy ở Thẩm Phi nên tới đây có thể gần với chồng cô ấy hơn một chút, mấy ngày nữa cô ấy cũng chuyển ngành rồi.”
Kiều Ưu Ưu vẫn cố chấp quay đầu sang một bên, vuốt nhẹ mấy sợi tóc rối: “Chẳng liên quan đến em.”
“Hứ, trẻ con.” Trử Tụng lấy tay kéo cổ cô quay lại rồi thơm mạnh vào môi cô. Câu nói đó của anh là sự thật, anh ghét cái miệng của Kiều Ưu Ưu, cả những lời từ miệng cô nói ra, mỗi câu đều khiến anh tức gần chết.
“Anh lại động vào em.”
“Đâu có, là thơm đấy chứ, có dùng tay đâu.”
Kiều Ưu Ưu nhấc chân định đá anh nhưng lại bị anh chặn lại, “Đừng đá nữa, đây là hạnh phúc nửa đời còn lại của em, cũng là tổ tông của con trai em, đá hỏng rồi thì phiền phức lắm đấy.”
“Hỏng mới tốt đấy, không còn thì có nghĩa là tạo phúc cho thiên hạ.”
“Anh đâu có vĩ đại đến thế. Ưu Ưu, lúc nãy khi ở dưới cơ thể anh, không phải em kêu lên như con mèo tìm bạn sao, sao bây giờ nói chuyện lại chẳng có sức thuyết phục nào cả.”
Kiều Ưu Ưu ra sức đẩy anh từ trên giường xuống dưới đất, kéo chăn trùm kín người, giữ chặt chăn không buông tay, kệ Trử Tụng có nói gì thì nói cô cũng không chịu chui ra.