“Kiều Ưu Ưu cô cũng đứng quá căng thẳng, vùng này giáp biển, cũng không có nhà hàng nào, chỉ ăn trong nhà ăn của doanh trại thôi, chỉ có chúng ta ăn với nhau, dù sao hai người cũng phải ăn tối, nói không chừng tên tiểu tử này không muốn nấu cơm, chút nữa sẽ lừa cô tới nhà ăn, cũng như nhau cả thôi mà.”
“Vậy được ạ, cám ơn chính trị viên!”
“Đùng khách sáo!”
Trử Tụng đứng như trời trồng, nói với giọng cổ quái: “Chính trị viên, có thể cho phép đồng chí Kiều Ưu Ưu mang theo người nhà không?”
“Tên quỷ này, không cho thì cậu sẽ không đi à?”
“Thế thì không được!” Trử Tụng kéo dài giọng phản bác, nắm lấy tay Kiều Ưu Ưu không buông ra.
Trử Tụng cứ cứng đầu cứng cổ đi theo Kiều Ưu Ưu tới nhà ăn, cùng ăn với hai vị lãnh đạo lớn nhất của sư đoàn, anh hoàn toàn không có áp lực nào nhưng Ưu Ưu lại cảm thấy hơi căng thẳng. Tuy cô đã tham gia nhiều cuộc gặp gỡ quan trọng, nhưng hai vị này dù sao cũng là lãnh dạo của Trử Tụng, nhất cử nhất động của cô đều phải giữ thể diện cho Trử Tụng. Không làm khó chồng mình trước mặt người ngoài là nguyên tắc mà cô cho rằng đơn giản nhất trên cương vị của một người vợ.
Nếu so sánh thì Kiều Ưu Ưu cảm thấy chính trị viên thực sự là hiền lành dễ gần hơn, ông liên tục híp mắt cười, trên mặt còn có nếp nhăn do thời gian để lại. Sư đoàn trưởng rốt cuộc có tính cách như thế nào thì cô vẫn chưa thể nắm được, dáng vẻ của ông ấy rất khó suy đoán. Tuy vậy, lần này sư đoàn trưởng không gây áp lực như lần trước. Trong lòng cô vẫn cứ nhớ mãi cái từ “xử phạt” cả buổi tối cô đều suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào cho thích hợp.
Chính trị viên rót thêm trà cho Kiều Ưu Ưu cười hỏi: “Ưu Ưu à, hôm nay lúc cô đang phát chương trình, tôi và ông Ngụy đều thắc mắc hai người quen nhau như thế nào vậy? Trử Tụng nhập ngũ từ hồi mười mấy tuổi, cả năm cả tháng đều ở trong quân đội, lẽ nào hai người quen nhau qua đi xem mặt?”
Kiều Ưu Ưu nhíu mày nhìn Trử Tụng, giả bộ cười giống như đang đợi Trử Tụng thẳng thắn nói ra sự thật. Cô không hề gặp anh trong khoảng thời gian đó, ai mà biết được rằng khi đó anh trốn về để gặp ai.
“Híc” Trử Tụng ngồi tránh sang một bên.
Vì muốn giữ cho Trử Tụng một lối thoát nên Kiều Ưu Ưu làm ra vẻ ngượng ngùng, xấu hổ gật nhẹ đầu. Chính trị viên cười to lên. Trử Tụng ngẩn ngơ nhìn điệu bộ của Kiều Ưu Ưu lúc này, từ trước tới nay cô chưa từng như vậy… rất hiểu lòng người.
“Có người bạn gái tốt như thế này, sao cậu nỡ đi đóng quân xa đến vậy?”
Tay Trử Tụng ngại ngùng rụt lại, anh cởi áo ngoài chui vào nằm trong chăn, bàn tay không an phận kéo lấy Kiều Ưu Ưu nhưng đã bị cô lạnh lùng đẩy ra, “em đang hỏi anh đấy!”
“Xấu hổ lắm, về Bắc Kinh để gặp Tả Khiên.”
“Thế sao?” Kiều Ưu Ưu gật đầu: “Đúng là quá xấu hổ, thế mà cũng gọi là anh em nối khố với nhau, ai mà ngờ được anh lại không ngần ngại đánh anh em của mình như thế. Anh nói thật cho em nghe xem, hai người đánh nhau có phải là do cô gái nào không?”
Kiều Ưu Ưu chớp chớp đôi mắt mang đầy những chuyện đồn thổi. “Không sao, em không giận đâu, ai mà chả có quá khứ, đúng không, chuyện đã qua chính là lịch sử ghi lại “tôi chính là kẻ ngốc”, có thể trở thành lịch sử thì cũng có lí do tất yếu của nó, em thực sự không để ý đâu.”
Trử Tụng đang nằm trên giường liền bật dậy, nhìn Kiều Ưu Ưu hét lên: “Mẹ kiếp anh có một giai đoạn lịch sử ngốc hơn cả kẻ ngốc.”
Nói xong anh đóng mạnh cửa đi ra, Kiều Ưu Ưu đờ đẫn nhìn cánh cửa phòng ngủ khép chặt, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng trở lại.
Trử Tụng không nhìn cô mà vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, lạnh nhạt nói: “Đang xem phim.”
Kiều Ưu Ưu bây giờ mới phát hiện ra, ti vi đang để chế độ ngắt tiếng, một bộ phim Hong Kong đã từng nổi tiếng thời thập niên 90. Kiều Ưu Ưu ngồi khoanh chân xuống cạnh anh, cởi áo khoác ra đắp lên người cả hai bọn họ, “em xem cùng anh nhé.”
Trử Tụng không từ chối, Kiều Ưu Ưu nhìn hai người con gái đẹp nhất ở thời đó. Mạc Ngôn, Kim Tương Ngọc như hai đóa hoa rực rỡ “Thế gian không kể tình con gái, con gái tiếc rằng tình thêm sâu.”
Khi Mạc Ngôn đỡ nhát kiếm đang hướng tới Hoài An, cuối cùng Mạc Ngôn bị cát vàng chôn vùi nơi sa mạc, cô lại một lần nữa lau nước mắt lên vai Trử Tụng.