Giọng nói ấy vừa vang lên đã thu được sự chú ý của cậu bé trên giường. Cậu chớp chớp mắt nhìn người vừa nói, rồi quan sát xung quanh, đôi mắt đảo nhẹ một vòng rồi dừng lại chỗ cô bé A Nguyệt.
A Nguyệt thấy anh trai nhỏ nhìn mình thì cô bé cũng nhìn lại, anh nhìn bé chằm chằm thì bé cũng nhìn chằm chằm anh, anh nhìn cô lâu bao nhiêu thì cô cũng nhìn anh lâu bấy nhiêu. Cho tới khi anh không nhìn nữa mà đảo qua chỗ khác cô mới đảo mắt nhìn qua ông
" Ông,anh trai tỉnh rồi"
A Nguyệt vui vẻ, rõ là ông cũng thấy nhưng cứ phải nói với ông một lần nữa, như để thỏa lòng vui mừng vậy. Ông cụ nghe vậy cũng lật đầu lia lịa, ông nhìn bé trai trên giường một chút thì cũng nở nụ cười hiền hậu với cậu, rồi ông xoay người nhìn A Nguyệt
" Cháu ở đây với anh nhé, ông ra ngoài kêu bác sĩ vào khám lại cho anh"
A Nguyệt thì" dạ " một tiếng nhưng cứ nhìn nhìn anh trên giường mãi. Ông thấy cháu mình thế thì cười cười rồi đi kêu bác sĩ, ông đi rồi cô bé mới tới gần giường hơn ngồi xuống cái ghế gần đó, đôi mắt to tròn óng ánh cứ vậy lại nhìn anh, anh khi này thì đảo mắt nhìn một nữa, mọi thứ xung quanh từ tường đến ga giường đều là một màu trắng tinh, trên người anh khi này thì đang mặc một bộ đồ màu trắng xọc đứng màu xanh,sau khi quan sát được mọi thứ anh xác định anh đang ở một bệnh viện, phòng bệnh anh đang nằm còn là phòng thường, vì ngoài giường anh đang nằm còn có những giường khác, trong phòng còn rất ồn ào vì bệnh nhân và người nhà bệnh nhân trong phòng khá nhiều. Chợt anh nhận ra có người đang nhìn mình thì mới quay đầu lại thì vô tình va vào một ánh mắt long lanh, lúc này anh ái ngại muốn nói gì đó, môi thì mấp máy muốn nói gì đó thì:
" Anh ơi, anh xinh đẹp quá"
Giọng nói của A Nguyệt cứ thế thốt ra chặn đứng lời muốn nói của anh, anh nghe trong câu nói là khen anh " xinh đẹp" khiến anh đen mặt, những gì muốn nói cứ thế nuốt hết vào bụng nhưng thấy đó là một bé gái nhỏ hơn mình thì mặt cũng giãn ra phần nào, anh không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cô,đôi mắt gắt gao đánh giá cô bé trước mặt. Là một bé gái tầm năm sáu tuổi, gương mặt tròn xoe,đôi mắt long lanh phát sáng tuy không rực rỡ chói loá như mặt trời nhưng lại dịu dàng tĩnh lặng như mặt trăng của bầu trời đêm, chỉ thế thôi cũng khiến anh như lạc sâu vào đôi mắt ấy, đôi môi đỏ mọng chúm chím đáng yêu, mái tóc đen dài bóng xuông mượt như thác đổ, cô bé lại có một nụ cười tinh nghịch dễ thương. Anh ho một tiếng rồi nói:
" Em là ai? và tại sao tôi lại ở đây?"
A Nguyệt nghe anh hỏi thì bất ngờ, đôi mắt vẫn không giấu sự lo lắng đáp
" Anh quên rồi sao?? Anh bị người ta bắt cóc, rồi may mắn trốn thoát, nhưng anh bị thương rồi ngất xỉu trên đường nên em mang anh vào bệnh viện"
Anh nghe A Nguyệt nói vậy thì đâm chiêu suy nghĩ gì đó, gương mặt anh có phần nhăn nhó, tay ôm đầu như đang cố gắng làm gì đó, A Nguyệt thấy vậy thì lo lắng miệng không ngừng hỏi" Anh ơi, Anh bị sao vậy, hay anh đau ở đâu ạ ",đôi mắt cô bé hoang mang hết nhìn anh lại nhìn ra cửa, lần này cô bé rất sợ, sợ anh bị gì,nên nữa muốn đi kêu người nữa muốn ở lại sợ anh ở một mình thì không ổn, bản thân cô thì phân vân trước sau thì anh trai trên giường lên tiếng:
" Tôi,...tôi không nhớ gì hết"
Nghe anh nói vậy, A Nguyệt khựng lại gương mặt cô có phần vui vẻ vì anh không bảo mình đau gì nhưng khi nghe anh không nhớ được gì hết thì cô bé nhìn anh
" Anh không nhớ ư, vậy anh biết mình tên gì không??"
Nghe A Nguyệt hỏi tên mình, anh lắc đầu, thật sự giờ đây đầu anh không nhớ gì hết cứ như một tờ giấy trắng vậy. Ngay lúc này thì ông cụ bước vào, đằng sau ông có hai người một bác sĩ và một y tá, khi ông thấy cháu gái mình bước chân ông hơi vội tới khi đứng gần cháu mình ông bảo:
" Bác sĩ đến rồi, cháu đừng lo, bác sĩ sẽ xem bệnh cho anh trai "
A Nguyệt được ông xoa đầu trấn an thì yên tâm một lúc nhưng đôi mắt bé cứ gắt gao nhìn anh trai với bác sĩ. Hai ông cháu đứng qua một góc, quan sát bác sĩ và y tá làm việc, người thì tay cứ liên tục ghi chép gì đó vào tệp hồ sơ, người còn lại thì dùng ống nghe kiểm tra tim của anh,miệng của người đó không người hỏi anh,anh cũng nhanh chóng trả lời. Một lúc sau bác sĩ tới chỗ ông, đề nghị về phòng làm việc để nói thêm về bệnh tình của bệnh nhân, ông nghe vậy thì vội dặn dò A Nguyệt vài câu rồi bước vội theo chân bác sĩ và y tá.
A Nguyệt nãy giờ quan sát bác sĩ, lại thấy bác sĩ lắc đầu, nhận thấy có thể bệnh tình anh trai không tốt,bé tới chỗ anh,cố nặn ra nụ cười tươi nhất để anh yên tâm
" Ông em đi nghe kết quả rồi, chắc anh không sao đâu, anh đừng lo nha"
Anh nhìn A Nguyệt rồi không nói gì, tuy giờ đây anh không nhớ gì nhưng không đồng nghĩa anh ngốc, khi nãy anh quan sát sắc mặt của bác sĩ kia rõ là bệnh tình anh không khả quan cho lắm lắm nhưng thấy cô bé kia có lòng an ủi, anh cũng nói được câu " không sao".
Anh và A Nguyệt không nói gì nữa, không gian ở đây cũng yên lặng lạ thường, tới khi ông bước vào thì mới hòa hoãn đi một chút, ông đi tới trước mặt cậu nói
" Bác sĩ bảo cháu bị ứ máu não nên dẫn đến mất trí nhớ tạm thời nhưng khi nào có lại kí ức thì tùy số phận với lại cháu bị thương phần mềm may mà không ảnh hưởng đến nội tạng chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi"
A Nguyệt nghe ông bảo anh trai mất trí nhớ thì lo lắng, đôi mắt cũng vì thế mà hướng về anh, lại một lần nữa mà cô bé nở nụ cười, hai tay nắm lấy tay anh như một cách khích lệ tinh thần