Lúc Khương Kỷ Hứa đi tìm Lục Tự để báo cáo sự việc, anh ta đang có một buổi họp nhỏ cùng mấy vị Giám đốc bộ phận kinh doanh. Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, thư ký của Lục Tự mới gọi cô vào.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lục Tự hỏi thẳng.
Khương Kỷ Hứa ái ngại nhìn Lục Tự: “Mất một bộ váy cưới của Cốc Vũ.”
“Ai làm mất?” Anh lại hỏi.
Khương Kỷ Hứa hiểu ý Lục Tự. Anh định nói thật chuyện này với Triệu Ninh và Cốc Vũ, sau đó sẽ tìm một người gánh vác. Có lẽ trước mắt, đây thực sự là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện, nhưng Khương Kỷ Hứa không tài nào nói ra được tên của Tiểu Khả.
“Tổng Giám đốc Lục, có thể cho tôi chút thời gian, được không? Nếu tìm không ra, tôi sẽ tự giải thích với anh Triệu.”
Lục Tự chau mày, anh đã nghĩ ra phương án giải quyết ổn thỏa cho cô rồi, vậy mà cô không những chẳng cảm kích lại còn ôm hết trách nhiệm về mình.
“Được, chuyện này tôi sẽ không quan tâm nữa. Xảy ra chuyện gì thì cô tự gánh chịu!”
Vì nhân vật chính của hôn lễ có thân phận đặc biệt, nên sự việc bộ váy cưới của nhà thiết kế người Ý bị đánh cắp không được báo cho cảnh sát.
Khương Kỷ Hứa ngồi trong phòng giám sát xem đi xem lại đoạn băng: Người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong thang máy cúi đầu rất thấp, trên người mặc một bộ đồ thể thao, dưới chân đi đôi giày màu đen. Cô chăm chú nhìn anh ta, sau đó, bỗng nhiên reo lên: “Anh Vương, anh xem, có phải bên trên đôi giầy thể thao của anh ta viết chữ Thiên Kiện không?”
Trưởng phòng bảo vệ ghé đầu nhìn: “Đúng rồi, chính là giầy của câu lạc bộ bóng rổ Thiên Kiện!”
Khương Kỷ Hứa vội vàng chạy xuống bắt taxi đến Thiên Kiện, nhưng hiện tại đang là giờ tan tầm nên việc bắt xe không hề dễ dàng. Cô đang sốt ruột thì thấy một chiếc Porsche màu trắng đỗ xịch trước mặt, cửa xe từ từ hạ xuống, một gương mặt quen thuộc lộ ra: “Em muốn đi đâu?”
Khương Kỷ Hứa nhìn Thẩm Hoành, lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn leo lên xe.
Câu lạc bộ bóng rổ Thiên Kiện nằm ở gần cung thể thao của khu thành cổ. Trước đây, Khương Kỷ Hứa từng thuê nhà ở gần đó nên biết rõ đường đi. Cô ngồi trên ghế lái phụ chỉ đường cho Thẩm Hoành.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Hoành tò mò.
Khương Kỷ Hứa giải thích ngắn gọn: “Khách sạn bị mất một bộ váy cưới, kẻ trộm đi giày của câu lạc bộ Thiên Kiện.”
Thẩm Hoành “ồ” một tiếng rồi tiếp tục lái xe. Con đường chật hẹp ở khu thành cổ đông đúc xe cộ, cứ đi được một đoạn lại tắc. Ruột gan Khương Kỷ Hứa nóng như lửa đốt, cô bèn nhảy xuống xe, quay lại nói với Thẩm Hoành: “Tôi xuống ở đây thôi, hôm nay cảm ơn anh nhiều!”
Thẩm Hoành bị bỏ lại trên xe, giận dữ bấm còi liên hồi, thậm chí còn đá cả vào chân phanh. Cuối cùng, anh ta không nhịn được, mở cửa xe chạy theo Khương Kỷ Hứa. Lúc đến câu lạc bộ bóng rổ Thiên Kiện, anh ta kéo tay cô dặn dò: “Lát nữa tất cả mọi việc cứ để tôi lo, em chi cần đi theo tôi là được!”
Khương Kỷ Hứa phản đối: “Không cần đâu! Anh quay về đi! Mà xe của anh đỗ ở đâu rồi? Tốc độ làm việc của cảnh sát giao thông khu vực này nhanh lắm đấy!”
Thẩm Hoành cười thầm trong lòng, mấy cô gái độc lập như cô rất dễ khiến đàn ông tức giận. Giờ là lúc nào rồi mà cô còn lo lắng cho người khác?
Cũng may là Thẩm Hoành có người bạn làm trong ngành, nên dễ dàng lấy được thông tin liên hệ của thành viên đội bóng từ chỗ Giám đốc câu lạc bộ. Nếu không có anh ta, Khương Kỷ Hứa thật sự không biết phải làm sao. Cô nhìn tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, do dự nói: “Cảm ơn anh! Hay là anh...”
“Hay là tôi đi trước, để một mình em đi tìm tên Điền Kha này phải không?” Thẩm Hoành ngắt lời Khương Kỷ Hứa, trong giọng nói có chút phẫn nộ.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy ái ngại: “Thế thì làm phiền anh vậy!”
Thẩm Hoành không nói gì. Hai người quay lại chỗ ban nãy lấy xe, nhưng vì nó đã bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi nên họ đành phải gọi taxi. Khi tới nơi, Thẩm Hoành nói với Khương Kỷ Hứa: “Em ở dưới này đợi tôi!”
Khương Kỷ Hứa bước xuống xe: “Tôi đi cùng anh.”
Thẩm Hoành nhắc nhở cô: “Khương Kỷ Hứa, em lên đó là gây thêm phiền phức đấy!”
Khương Kỷ Hứa cúi đầu, lời Thẩm Hoành nói quả không sai. Vì vậy, cô lùi lại hai bước, dặn dò anh ta: “Vậy thì anh chú ý an toàn nhé! Không lấy lại được váy cưới cũng không sao đâu.”
Thẩm Hoành nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu hun hút, gật đầu: ‘Em ở đây đợi tôi!’ Nói xong, anh ta sải bước lên lầu.
Trời tối dần, đèn đường bắt đầu bật sáng, hơn sáu giờ rồi, Khương Kỷ Hứa đã chờ tới mức sốt ruột. Cô nhặt một thanh gỗ ở gần đó, đi lên tầng bốn, rón rén đến gần căn hộ của kẻ tình nghi. Đột nhiên, “rầm” một tiếng, cánh cửa trước mặt cô bị đá tung ra, sau đó, Thẩm Hoành xuất hiện với một chiếc túi to trong tay, có lẽ bên trong đó là váy cưới của Cốc Vũ. Khương Kỷ Hứa vừa buông cây gậy xuống đã bị Thẩm Hoành nắm chặt tay kéo ra khỏi khu nhà. Đi được một lúc, Khương Kỷ Hứa bỗng cảm thấy có gì đó bất thường. Cô gỡ tay Thẩm Hoành ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay anh ta toàn là máu. Cô hết sức lo lắng: “Chúng ta mau đến bệnh viện thôi!”
Thẩm Hoành liếc nhìn vết rách nhỏ trên tay: “Không sao đâu! Tên Điền Kha đó còn bị tôi dạy dỗ cho thê thảm hơn nhiều.”
Khương Kỷ Hứa mím môi, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
“Thế này đi, tới chỗ tôi băng bó đã!” Nơi này cách nhà cô không xa, Thẩm Hoành vừa mới giúp đỡ cô, cô không thể vờ như không thấy vết thương của anh ta được.
Thẩm Hoành gật đầu: “Được!”
Trước đây, Thẩm Hoành đã từng tới nhà Khương Kỷ Hứa, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta vào trong. Căn nhà nhỏ được sắp xếp gọn gàng, hợp lý. Một cây đàn violon quen thuộc đập vào mắt anh ta...
Khương Kỷ Hứa lục lọi khắp nơi mới tìm ra túi thuốc, cô nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Thẩm Hoành. Một lúc sau, bàn tay đầy máu khi nãy đã được bôi thuốc và dán băng cẩn thận. Thẩm Hoành cúi nhìn tay mình, khẽ nói: “Cảm ơn!”
“Người nên nói lời cảm ơn là tôi mới phải!” Khương Kỷ Hứa cười, sau đó giở bộ váy cưới của Cốc Vũ ra kiểm tra. Bộ váy do nhà thiết kế nổi tiếng người Ý đích thân cắt may này thật đẹp! Khương Kỷ Hứa bỗng nhớ đến câu nói của An Mỹ: “Phụ nữ khi nhìn quần áo đẹp đều xúc động như thấy mối tình đầu, còn bộ váy cưới trong tưởng tượng của họ chính là biểu tượng của niềm khát khao hạnh phúc.”
“Váy cưới có vấn đề gì không?” Thẩm Hoành hỏi.
Khương Kỷ Hứa nhìn trên nhìn dưới mấy lượt, lắc đầu: “Không có!” Sau đó, cô cẩn thận gấp lại bộ váy, cho vào trong túi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Khương Kỷ Hứa, Thẩm Hoành bỗng thấy trong lòng hơi tê tái. Anh ta đang định lên tiếng thì chuông điện thoại reo vang...
“Quý tiên sinh... Vâng, tôi có chút việc nên phải về nhà một chuỵến... Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu... Lát nữa tôi sẽ quay lại...”
Khương Kỷ Hứa chỉ nghe một cuộc điện thoại mà trái tim Thẩm Hoành dường như bị ai đó bóp nghẹt.
“Chúng ta đi thôi!” Khương Kỷ Hứa nói.
“Đợi đã, Kỷ Hứa! Chuyện giữa hai chúng ta, tôi muốn nói...” Thẩm Hoành có phần do dự.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy rất căng thẳng, có lẽ cô đã đoán ra Thẩm Hoành muốn nói gì. Cô và anh ta vẫn còn khả năng sao?
“Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?” Thẩm Hoành cuối cùng cũng đã nói hết câu, anh ta bình tĩnh nhìn Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa gật đầu: “Được chứ!”
“Vậy thì tốt rồi! Tôi cứ lo em sẽ không đồng ý.” Thẩm Hoành vỗ tay rồi đứng dậy.
Khương Kỷ Hứa nở nụ cười gượng gạo.
“Thật ra, không thể đến được với nhau thì làm bạn bè cũng tốt mà. Chúng ta vẫn có thể găp nhau trò chuyện, em có khó khăn gì cũng có thể nói với tôi.” Tâm trạng của Thẩm Hoành rất tốt, cứ như thể anh ta vừa giải được một bài toán khó vậy.
Việc tìm thấy bộ váy cưới khiến cho Khương Kỷ Hứa trút được gánh nặng trong lòng. Thẩm Hoành cũng thấy rất thoải mái, dọc đường về, anh ta luôn miệng nói cười, rồi còn lấy tư cách bạn bè tâm sự những chuyện đã qua. Trở lại làm bạn bè bình thường có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của hai người.
Sau khi đặt bộ váy cưới vào vị trí cũ, Khương Kỷ Hứa lên tầng mười chín tìm Lục Tự. Cuối năm nhiều việc nên hầu như ngày nào Tổng Giám đốc Lục cũng phải tăng ca tới hơn chín giờ.
“Tìm được ở đâu vậy?” Lục Tự hỏi.
Khương Kỷ Hứa kể lại toàn bộ sự việc. Anh thoáng ngạc nhiên: “Một mình cô đi sao?”
Khương Kỷ Hứa lắc đầu: “Không phải, có một người bạn đã giúp tôi.”
“Tìm được là tốt rồi!” Lục Tự gật đầu, không nói nhiều nữa. Tới khi Khương Kỷ Hứa chuẩn bị đi ra cửa, anh lại đột ngột lên tiếng: “Ăn tối chưa? Tôi đã gọi cơm của nhà hàng Đức Thắng, cùng ăn nhé?”
Khương Kỷ Hứa đùa: “Nếu sư phụ Hoàng mà biết anh ăn cơm của đầu bếp nhà hàng khác, chắc sẽ tức giận bỏ đi đấy.”
Lục Tự nhún vai, ngữ điệu thoải mái: “Cơm canh của Thịnh Đình dù có ngon cỡ nào mà ăn trong hơn chục năm trời cũng sẽ thấy ngán. Thi thoảng cũng phải thay đổi khẩu vị chứ!”
Khương Kỷ Hứa khẽ mím môi, hình như trước đây có một đồng nghiệp nam từng kết luận rằng: “Một phần nguyên nhân khiến đàn ông ngoại tình chính là vì đã chán ngán cơm canh do vợ nấu.” Việc Lục Tự có thật sự ngoại tình với Hà Vân hay không cũng chẳng liên quan gì tới cô, có những chuyện cô nên vờ như không thấy thì hơn.
Rời khỏi văn phòng của Lục Tự, Khương Kỷ Hứa vội vàng quay về phòng Tổng thống bằng tốc độ nhanh nhất. Ngày hôm nay, cô đã hoàn toàn quên mất vị khách quý trên tầng hai mươi sáu ấy. Cô mở cửa, nhìn đồng hồ đeo tay, đang định rón rén bước vào thì một giọng nói lạnh nhạt từ phòng khách vọng đến: “Quản gia Khương, cuối cùng cô cũng quay về rồi!”
Quý Đông Đình đã thay quần áo ngủ, uể oải ngồi trên sofa đọc báo. Ngoài lời xin lỗi, Khương Kỷ Hứa thật sự không biết nói gì hơn. Qua một lúc, người đàn ông kia lại lên tiếng: “Mau đi bật nước đi!”
Gần đây, tâm trạng Quý Đông Đình không tốt chút nào. Sau cái đêm diễn ra nụ hôn tuyệt vời đó, thái độ thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì của Khương Kỷ Hứa khiến cho cảm giác hạnh phúc trong anh nhanh chóng tan biến.
Ngày lành diễn ra hôn lễ của Triệu Ninh và Cốc Vũ cuối cùng đã tới.
Dean mang tới cho Quý Đông Đình bộ vest kiểu mới nhất của một nhãn hiệu nước ngoài nổi tiếng. Tuy Quý Đông Đình không mấy vừa lòng, nhưng cũng miễn cưỡng mặc vào.
Dean ca ngợi: “Sếp à, anh mặc bộ này đẹp thật đấy! Nhìn cứ như chú rể vậy!”
Quý Đông Đình nhếch môi, nhìn vào gương: “Tôi toàn mặc thế này mà. Theo lời cậu thì ngày nào tôi cũng làm chú rể à?”
Dean đã quá quen với thái độ ngạo mạn này của Quý Đông Đình, anh ta chỉ còn biết gật đầu: “Vâng!”
Quý Đông Đình khẽ cười, quay người đi đến hội trường ở tầng tám. Khoảng thời gian chuẩn bị hôn lễ cho Cốc Vũ, hầu như ngày nào cô quản gia nhỏ của anh cũng đi sớm về muộn. Cái gì mà quản gia chuyên dụng cơ chứ? Ngay đến gặp mặt còn khó ấy! Anh thật sự rất tức giận.
Nhân viên khách sạn dẫn Quý Đông Đình vào chỗ ngồi đã được sắp sẵn, từ xa anh đã nhìn thấy Thẩm Hoành. Quý Đông Đình hít sâu một hơi, Dean cũng hừ sâu một hơi: Tại sao cái tên đáng ghét đó lại mặc chiếc áo vest giống y hệt Quý tiên sinh thế này?
Quý Đông Đình bị “đụng hàng”, hết sức phẫn nộ. Anh. liền cởi luôn chiếc áo trên người ra, ném cho Dean, lạnh lùng ra lệnh: “Mang vứt đi ngay!”
Sau khi cực kỳ phong độ ngồi xuống ghế của mình, Quý Đông Đình khẽ gật đầu với Thẩm Hoành, anh ta cũng thờ ơ đáp lại. Một lúc sau, dõi theo ánh mắt chăm chú của Thẩm Hoành, Quý Đông Đình nhìn thấy Khương Kỷ Hứa trong bộ đồng phục màu be đang đứng chỉ đạo các nhân viên phục vụ. Mái tóc dài của cô được búi gọn gàng sau gáy, trước ngực đeo một tấm thẻ nhân viên rất lớn. Ánh mắt hai người đàn ông vô tình giao nhau, cả hai cùng nhếch môi cười, dường như đều đã hiểu ra đối phương đang suy nghĩ điều gì.
Khương Kỷ Hứa đã tốn rất nhiều công sức cho hôn lễ này. Cô đã cố gắng chăm chút tới từng chi tiết nhỏ nhất. Thành quả trước mắt cũng khiến cô tạm hài lòng, nhưng đây mới chỉ là bước đệm thôi, hôn lễ vẫn còn chưa bắt đầu. Sự kiện trọng đại như thế này, Lục Tự đương nhiên sẽ đích thân tới giám sát. Vừa nhìn thấy anh, Khương Kỷ Hứa liền bỏ dở công việc, bước tới chào hỏi.
“Rất tốt!” Lục Tự đánh giá sau một hồi nhìn quanh.
Khương Kỷ Hứa vui vẻ mỉm cười: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục đã khen ngợi!” Sau đó, cô nhanh chóng cáo lui, rồi hối hả đi tới từng bàn đón khách.