https://truyensachay.net

Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 2: Tương tư là thứ chẳng đáng để bận tâm 2

Trước Sau

đầu dòng
Xe đi tiếp tới một khu nhà ở ngoại ô thành phố. Anh ta hạ kính xe xuống, ngước nhìn lên tầng sáu. Cả dãy nhà chỉ có duy nhất tầng đó là còn sáng đèn.

Thẩm Hoành nhắm mắt suy nghĩ, tại sao hôm nay mọi người lại nhắc đến Khương Kỷ Hứa?

Không biết ai là người đầu tiên trong căn phòng đó đã khơi mào ra chủ đề về những bộ phim kinh dị, khiến các cô gái đều khiếp sợ nép chặt vào người mấy anh chàng ngồi cạnh. Một lát sau, có người nghĩ ra trò đùa ác ý kia, Triệu Việt lục tìm số điện thoại: “Gọi số này đi! Tôi mới lấy được mấy hôm trước, của Khương Kỷ Hứa.”

Ồ, Khương Kỷ Hứa, cái đồ nhát chết đó sao?

Muốn quên đi nhưng lại nhớ nhung khôn nguôi, tương tư là thứ chẳng đáng để bận tâm...(*)

(*) Lời bài hát Tương tư trong bộ phim Hậu Tây du ký.

Khương Kỷ Hứa đã khóc rất lâu. Cô không hiểu tại sao bản thân mình lại trở nên yếu đuối đến mức bị một trò đùa quái ác dọa cho nước mắt nước mũi tèm lem. Dường như bao tâm trạng tồi tệ kìm nén hết ngày này qua ngày khác đều bộc phát hết vào ngày hôm qua, sau đó, tất cả đều trở nên tan tác, thảm hại.

Sáng nay, Khương Kỷ Hứa thở dài khi nhìn thấy đôi mắt sưng mọng của mình trong gương. Ánh nắng ban mai xuyên qua những sợi vải trắng tinh, rải rác khắp phòng, một ngày mới hỗn loạn lại bắt đầu.

Trong bếp, Khương Kỷ Hứa vừa pha cho mình một cốc sữa, vừa sắp xếp lại kế hoạch làm việc. Thật ra, trước buổi tối hôm qua, cô vẫn còn rất yêu quý cuộc sống hiện tại. Đời sống phong phú và công việc bận rộn khiến cô không có thời gian để mà đau thương với buồn khổ. Vào những phút thảnh thơi hiếm hoi, cô sẽ tạm nghỉ, làm những việc nhẹ nhàng, lãng mạn theo sở thích để xóa bớt những nếp nhăn do thời gian để lại.

Từng ngày cứ nhẹ nhàng trôi đi, cuộc đời phía trước của cô đầy triển vọng, tràn trề sức sống với bao khát khao, hoài bão... Mặc dù cuộc sống hiện tại khác xa so với tưởng tượng của cô trước đây, nhưng cũng không hề tệ. Cô có thể tự cung tự cấp, tự lập cả về vật chất lẫn tinh thần. Cho dù ngày mai trời có sụp xuống, cô vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành tới sáng.

Hôm qua, cô khóc lóc dữ dội tới mức hai mắt sưng đỏ nên hôm nay, khi đi làm mọi người đều quan tâm hỏi han. Khương Kỷ Hứa một mực giải thích là do bị dị ứng thuốc nhỏ mắt. Khi cô tới chỗ Lục Tự đưa tài liệu, anh cũng hỏi thăm cô: “Có chuyện gì vậy? Tối qua gặp chuyện không vui sao?”

Đôi mắt tinh tường của Lục Tự phát huy tối đa khả năng vào lúc quan sát sắc mặt của người đối diện. Khương Kỷ Hứa có thể lừa được những người khác, nhưng không thể qua mặt được Lục Tự, nói dối chỉ càng khiến cho cô lộ ra vẻ thiếu tự nhiên. Cô suy nghĩ một lát, cố gắng tỏ ra thoải mái: “Tối qua, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, nghĩ tới việc mình lại già thêm một tuổi, tôi cảm thấy hơi đau lòng.”

“Phụ nữ các cô thật là…” Lục Tự mím môi, để lại tên của mình ở trang cần ký trong tập tài liệu rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Giám đốc Khương mới có hai mươi lăm tuổi thôi mà.”

Khương Kỷ Hứa lắc đầu: “Từ hôm nay đã là hai mươi sáu tuổi rồi.”

Sau khi bước ra khỏi phòng của Lục Tự, Khương Kỷ Hứa lại đi kiểm tra một lượt tất cả các phòng như thường lệ. Đi qua phòng 6089, thấy cửa mở, cô đang định gõ cửa để vào nói lời chào buổi sáng với khách thì thấy một người đẹp để mái ngố, trên người vẫn mặc áo ngủ bước ra. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, nhìn vào thẻ tên trên ngực Khương Kỷ Hứa rồi ra lệnh: “Gọi giúp tôi một phần đồ ăn sáng, bao gồm: bột yến mạch, nho khô, sữa tách kem và hoa quả tươi!”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười, nhanh chóng ghi nhớ yêu cầu của cô ta trong đầu, cô đang định hỏi khi nào thì cần mang đồ ăn tới, điện thoại trong phòng bỗng reo vang. Cô nàng mái ngố chạy đến chỗ để điện thoại, vừa mới nhấc ống nghe lên, ngữ điệu đã thay đổi hẳn, thanh âm lười biếng mang theo chút gợi cảm: “Tổng Giám đốc Thẩm nhớ đến em rồi sao? Em cứ tưởng là sau buổi tối hôm qua, Tổng Giám đốc Thẩm quên em luôn rồi chứ…”

Một lúc sau, cô ta cúp máy, nhìn thấy Khương Kỷ Hứa vẫn đứng đó liền xua tay: “Thôi, không cần mang lên nữa đâu!”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Quý khách có yêu cầu gì xin hãy nói cho chúng tôi biết!”

Làm xong một loạt các công việc phục vụ lặt vặt của khách sạn kiểm tra hết một lượt cũng đã hơn mười giờ, Khương Kỷ Hứa vẫn còn chưa ăn sáng. Cô quay về phòng làm việc ăn tạm vài miếng sô-cô-la. Lúc quay đầu nhìn thấy cuốn lịch để trên bàn, huyệt thái dương của cô giật giật mấy cái, ngày mai đã là thứ sáu rồi.

“Thượng đế” sắp tới rồi.

Khương Kỷ Hứa, với tư cách là quản gia tại phòng của Quý Đông Đình, đi theo Lục Tự đến sân bay để đón khách quý, vài vị lãnh đạo cấp cao của Công thương nghiệp Bắc Hải cũng đi cùng. Cô tập trung nhìn về phía trước, cố gắng tỏ ra bình thản, thế nhưng, lần đón tiếp này, ngoài cô ra đều là đàn ông, vì vậy, cô bất đắc dĩ trở thành đối tượng được chú ý đặc biệt.

Có những người đàn ông cực kỳ thích chòng ghẹo phụ nữ, không lợi dụng được thân thể thì đành kiếm chút hời trong lời nói. Nhìn bề ngoài thì ai ai cũng giày da bóng lộn, quần áo chỉnh tề, nhưng thực chất lại không ít kẻ mặt người dạ thú.

Trong lúc nói chuyện, Lục Tự vô tình giúp cô giải vây một lần, Khương Kỷ Hứa lấy làm cảm kích, vô thức đứng gần Lục Tự hơn một chút. Lục Tự chau mày nhìn cô, khóe môi bất giác cong lên.

Khương Kỷ Hứa đã từng đọc được đoạn miêu tả về Quý Đông Đình trong một cuốn tạp chí: Nếu có một người đàn ông luôn khiến cho người khác phải dừng lại ngắm nhìn vài giây, trên người lúc nào cũng toát ra một loại khí chất làm rung động lòng người, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến phụ nữ say mê đắm đuối, thì người đó chính là Quý Đông Đình.

Thời buổi này, tạp chí tài chính cũng viết không khác mấy tờ báo giải trí là bao.

Loa phát thanh của sân bay truyền tới một giọng nói ngọt ngào, thông báo về thời gian cất cánh và hạ cánh của các chuyến bay. Khi biết tin chuyến bay của Quý Đông Đình hạ cánh muộn hơn bốn mươi phút so với dự kiến, gương mặt của mấy vị lãnh đạo đều lộ ra vẻ khó chịu, rất cáu mà không làm gì được.

Lục Tự trước nay làm việc gì cũng rất chu đáo, nên đã sắp xếp cho các vị Giám đốc lên tầng hai uống cafe, còn Khương Kỷ Hứa tiếp tục ngồi lại phòng chờ để đợi Quý Đông Đình.

Chờ đợi khiến cô cảm thấy hơi nhàm chán, bèn lấy điện thoại ra xem tin tức để giết thời gian, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra. Thời gian chậm chạp trôi đi...

Tiếng loa phát thanh lại vang lên. Đúng lúc này, một thanh niên có dáng vẻ của trợ lý cấp cao từ trong bước ra, trên người anh ta mặc âu phục là lượt, tay kéo một vali hành lý rất to. Khương Kỷ Hứa vội vàng đứng dậy, vừa ấn điện thoại gọi cho Lục Tự, vừa bước nhanh về phía trước.

Cô đoán không sai, chỉ chưa đầy nửa phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước ra. Người đàn ông cao lớn đang cúi đầu nghe điện thoại, nhìn từ xa chỉ thấy nửa khuôn mặt với chiếc mũi cao và chiếc cằm tuyệt đẹp của anh... Đến khi người đàn ông ấy ngẩng đầu, Khương Kỷ Hứa mới phát hiện ra đôi mày anh đang nhíu chặt.

Gương mặt tuấn tú, ánh mắt bình thản, nhưng trong sự bình thản ấy lại ẩn chứa chút kiêu ngạo khiến cho người khác cảm thấy ngạt thở.

Vị khách quý này có vẻ khó tính đây! Trong lòng Khương Kỷ Hứa hết sức âu sầu.

Quý Đông Đình nghe điện thoại khoảng năm phút, chẳng hề bận tâm đến những việc xung quanh. Tất cả mọi thứ đương nhiên đã có trợ lý của anh sắp xếp. Khương Kỷ Hứa chào hỏi người trợ lý trước, rồi giới thiệu thân phận của mình, cũng nói luôn với anh ta rằng người của Bắc Hải sẽ xuống ngay lập tức.

Người trợ lý cười tít mắt, anh ta có vẻ là một người rất dễ gần.

Lúc Khương Kỷ Hứa nói chuyện với người trợ lý, bên tai vang lên tiếng nói chuyện điện thoại của Quý Đông Đình. Anh nói tiếng Anh với tốc độ khá nhanh, giọng điệu có vẻ hơi bực bội, nhưng giọng nói rất đặc biệt, rất trầm, rất khô khan, khi phát âm anh còn rất hay uốn lưỡi.

Khương Kỷ Hứa không thể cắt ngang, chỉ biết cười gượng với người trợ lý. Một lát sau, các sếp đã có mặt đông đủ.

Lúc này, Quý Đông Đình đã nói chuyện xong, anh tiện tay đưa điện thoại cho người trợ lý đứng phía sau. Anh nhếch môi, liếc cô gái đứng bên cạnh trước rồi mới đưa mắt nhìn về phía một đám đàn ông vừa lũ lượt kéo tới.

Phó Tổng Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải bước đến trước mặt Quý Đông Đình, lịch sự giơ tay ra: “Quý tiên sinh vất vả rồi! Tôi là Phó Tổng Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải. Vừa rồi không tiếp đón được từ xa, thật là... thất lễ quá!”

Quý Đông Đình bắt tay ông ta, nhả từng chữ rất rõ ràng: “Chào ông!” Lời chào tuy đơn giản, gãy gọn, nhưng trong giọng nói lại có chút miễn cưỡng.

Tiếp đó là người phụ trách hạng mục lần này, rồi tới Lục Tự... cuối cùng mới tới lượt Khương Kỷ Hứa.

Khương Kỷ Hứa đưa tay ra, Quý Đông Đình bắt tay cô với thái độ không nhiệt tình mà cũng chẳng hờ hững. Đối với phái nữ, anh luôn có sự ga-lăng và tôn trọng nhất định.

“Chào anh! Tôi là Khương Kỷ Hứa, nhân viên bộ phận khách hàng của khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình. Khoảng thời gian này, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí quản gia của anh.” Khương Kỷ Hứa lên tiếng, trên gương mặt cô là nụ cười trong sáng, ngọt ngào.

“Chào Khương tiểu thư!” Quý Đông Đình gật đầu.

Anh tuy đang chào hỏi cô, nhưng ánh mắt lại đầy ngạo mạn, con ngươi màu hổ phách phản chiếu những tia sáng nhàn nhạt. Xét về tướng mạo, Quý Đông Đình đúng là một người đàn ông cao to đẹp trai, còn về việc anh có thể khiến phụ nữ “say mê đắm đuối” hay không thì vẫn còn là vấn đề cần phải nghiên cứu thêm.

Ra khỏi sân bay, trong lòng Khương Kỷ Hứa có chút nghi hoặc: Quý Đông Đình không hề đi cùng cô gái nào nhưng rõ ràng trong tài liệu đã viết rằng anh sẽ đưa bạn gái theo. Như vậy là cô ta sẽ đến muộn một chút? Hay là sẽ đến sau? Khương Kỷ Hứa tạm thời chưa nắm bắt được tình hình, tất cả đành phải tùy cơ ứng biến vậy.

Công ty phái hai chiếc xe đến. Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình ngồi cùng một xe. Cô ngồi ở ghế lái phụ, hỏi thăm người đàn ông phía sau: “Quý tiên sinh, anh có muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước không?”

Quý Đông Đình từ chối: “Không, đến Nam Việt trước đi!”

Nam Việt là khu nghỉ dưỡng sáu sao Bạch kim có lưng tựa vào Nam Sơn, mặt nhìn thẳng ra Việt Hải mà Công thương nghiệp Bắc Hải dự định đầu tư xây dựng, còn Quý Đông Đình là nhà đầu tư lớn nhất của Công thương nghiệp Bắc Hải.

Khương Kỷ Hứa dặn dò tài xế rồi nhắn tin thông báo cho Lục Tự đang đi phía sau, rằng Quý tiên sinh muốn đến khu đất Nam Việt.

Dọc đường đi, Quý Đông Đình rất kiệm lời, còn người trợ lý lại không ngừng hỏi Khương Kỷ Hứa những chuyện liên quan tới thành phố S. Khương Kỷ Hứa làm công việc của một hướng dẫn viên du lịch, thuyết minh từ sự phát triển trong mấy năm gần đây của thành phố cho tới phong tục tập quán nơi đây. Cô không tiện nói những chuyện liên quan tới công việc, lại chẳng tìm được chủ đề nào hay, đành nói mấy chuyện vặt vãnh…

Cô lén quan sát biểu hiện của Quý Đông Đình, anh không hề tỏ vẻ không hài lòng, thế nên cô cứ tiếp tục bài diễn thuyết của mình, chỉ có điều, cô đang phải ngồi với tư thế không mấy dễ chịu. Ngược lại, Quý Đông Đình hết sức thoải mái tựa người vào ghế da, ánh mắt ung dung, trong sự nhàn nhã còn có chút hờ hững.

Khương Kỷ Hứa giới thiệu với Quý Đông Đình một số món ăn nổi tiếng của thành phố S, rất thích hợp ăn vào mùa đông mà lại tốt cho sức khỏe. Quý Đông Đình bỗng ngẩng đầu nhìn cô, thì ra là anh có hứng thú với chương trình dinh dưỡng à?

Khương Kỷ Hứa quan sát sắc mặt của Quý Đông Đình, trống ngực đập dồn dập. Cô hỏi dò: “Quý tiên sinh, bữa tối nay anh muốn ăn kiểu Trung Hoa hay kiểu Tây ạ?”

Quý Đông Đình tỏ ra thờ ơ với loại chủ đề này, tay trái của anh chống lên cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa xe: “Cô cứ tự sắp xếp đi!”

Khương Kỷ Hứa có chút khó xử. Với những người làm trong ngành khách sạn, điều đáng sợ nhất chính là khách hàng nói “thế nào cũng được”.

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của người phụ nữ trước mặt, Quý Đông Đình thở dài rồi trả lời ngắn gọn: “Món Quảng Đông.”

Khương Kỷ Hứa lập tức tươi cười: “Vâng! Khách sạn của chúng tôi có hai vị đầu bếp làm món Quảng Đông rất ngon.”

Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa rồi nhếch môi cười khiến cô càng thêm căng thẳng. Cô vội nói: “Chúc Quý tiên sinh có một chuyến hành trình vui vẻ!”

Đám người ở Công thương nghiệp Bắc Hải chỉ chực moi tiền trong túi anh, chuyến đi này liệu có vui vẻ được hay không? Đợi Khương Kỷ Hứa quay người lại, Quý Đông Đình mới vô cảm dựa lưng vào ghế. Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, anh cũng hơi mệt rồi, mà khi mệt mỏi thì tâm trạng sẽ không thể tốt nổi.

Khương Kỷ Hứa nhìn trộm người đàn ông ấy trong gương chiếu hậu. Môi anh mím chặt, ánh mắt lạnh nhạt... Xem ra, tâm trạng có vẻ rất không vui nhỉ? Bỗng nhiên, ánh mắt của Quý Đông Đình chuyển hướng, anh cũng nhìn vào trong gương. Quả là một gương mặt cực kỳ lạnh lùng, Khương Kỷ Hứa vội vàng cúi đầu.

Đúng lúc này, trong xe vang lên tiếng rung của điện thoại. Khương Kỷ Hứa nghĩ là điện thoại của mình, nhưng cô còn chưa kịp thò tay vào túi đã thấy người trợ lý ngồi phía sau đưa chiếc điện thoại đang rung trong tay cho Quý Đông Đình: '”Quý tiên sinh, là điện thoại của Bạch tiểu thư.”

Quý Đông Đình uể oải đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh của thành phố bên ngoài cửa xe, không hề có ý định nhận điện thoại. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Trả lời giúp tôi!”

Bạch tiểu thư? Đó chẳng phải là cô gái mà trong tài liệu đã ghi rằng Quý tiên sinh sẽ dẫn theo hay sao? Điều tối kị nhất của nhân viên làm việc trong ngành khách sạn chính là sự tò mò. Khương Kỷ Hứa lặng lẽ nghiêng đầu, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người trợ lý áp điện thoại vào tai: “Bạch tiểu thư, tôi là Dean. Quý tiên sinh hiện đang nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại... Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời tới Quý tiên sinh! Bạch tiểu thư khách khí quá!”

Cúp máy, người trợ lý quay sang nói với Quý Đông Đình: “Bạch tiểu thư nói là cô ấy đã xem dự báo, gần đây thời tiết ở thành phố S không tốt lắm, nhắc anh chú ý giữ ấm, ngày mai cô ấy sẽ tới đây.”

“Ồ!” Quý Đông Đình thản nhiên: “Nếu thời tiết không tốt thì hủy luôn chuyến bay của cô ấy đi, bảo cô ấy không cần phải tới nữa!”

Trợ lý lập tức nhận lệnh: “Vâng!”

Khương Kỷ Hứa chớp mắt, làm như chưa hề nghe thấy chuyện gì. Chiếc xe chạy êm ru giữa trung tâm thành phố, khi gần tới Nam Việt, trời đã có mưa nhỏ. Dưới màn mưa rả rích, cửa kính trên xe nhanh chóng bị phủ một màn hơi nước, thế giới bên ngoài trở nên mông lung, mơ hồ.

Xe dừng tại khu đất Nam Việt. Lục Tự và các cán bộ cấp cao của Bắc Hải đang cung kính đứng đợi Quý Đông Đình. Khương Kỷ Hứa cởi dây an toàn rồi xuống xe, đón lấy chiếc ô mà tài xế đưa cho. Cô bật sẵn ô, tiếp đó mới mở cánh cừa màu đen phía sau: “Quý tiên sinh, đã tới công trình Nam Việt đang thi công rồi.”

“Ừm!” Quý Đông Đình đưa mắt nhìn bầu trời xám xịt, sau đó mới từ từ nghiêng người bước xuống xe, động tác của anh tao nhã chẳng khác nào một vị quý tộc.

Khương Kỷ Hứa cố gắng giơ cao ô, nụ cười luôn thường trực trên môi. Đôi giày dưới chân cao năm phân, cô đi vào cũng gần một mét bảy, còn Quý Đông Đình cao tới một mét tám mươi lăm… Mưa phùn lất phất bay, vài giọt còn lưu luyến đọng lại trên vai cô.

Quý Đông Đình đi được vài bước bỗng khựng lại. Anh nhíu mày, lấy chiếc ô trong tay Khương Kỷ Hứa rồi đi lên phía trước.

Những người làm trong ngành dịch vụ chẳng bao giờ biết được mình đã đắc tội với khách hàng vào khi nào. Lúc Khương Kỷ Hứa vội vã chạy theo Quý Đông Đình, Lục Tự bước đến gần và đưa cho cô một chiếc ô. Khương Kỷ Hứa nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!”

Vẻ mặt Lục Tự hết sức thản nhiên: “Không có gì!”

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Một đám đàn ông mặc Âu phục kiểu cách tối màu, dường như đang hòa mình vào khung cảnh mờ ảo của đất trời.

Khi Quý Đồng Đình đi kiểm tra tiến độ công việc, Khương Kỷ Hứa đứng chờ ở một căn nhà đơn sơ bên ngoài khu vực thi công. Nhiệt độ ngoài trời khoảng bảy đến tám độ, mà cô chỉ mặc mỗi một bộ váy liền màu xanh nhạt, quần tất dù có dày đến mấy cũng không đủ giữ ấm cho cơ thể, đứng ở nơi không có lò sưởi thế này khiến cô rét run cầm cập. Một nhân viên trong văn phòng rót cho cô tách trà nóng. Khương Kỷ Hứa uống vào mới cảm thấy trong người ấm áp hơn một chút.

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Quý Đông Đình đang dẫn mọi người từ bên kia đi tới. Đôi giày da Oxford màu nâu đậm của người đàn ông ấy dính đầy bùn đất, nhưng đôi chân dài vẫn không ngừng bước từng bước vững vàng, trên người anh toát ra khí chất của tầng lớp quý tộc.

Điều mà bạn có thể cảm nhận một cách sâu sắc khi làm trong ngành khách sạn chính là sự phân chia giai cấp. Khương Kỷ Hứa vội thu ánh mắt về.
alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc