Sau khi hạ cánh an toàn tại Buenos Aires, Argentina,hai người thuê phòng tại một khách sạn theo phong cách Địa Trung Hải nằm giữa trung tâm thành phố.
Nửa đêm, Quý Đông Đình dẫn cô đến sòng bạc lớn nhất ở đây. Lần đầu tới casino, Khương Kỷ Hứa cảm thấy cái gì cũng thật xa lạ. Quý Đông Đình đổi một đống chip đủ các loại màu sắc cho cô chơi. Khương Kỷ Hứa lắc đầu nguây nguẩy, thế nên, anh đành phải chơi vài ván, để Khương Kỷ Hứa đứng bên cạnh quan sát.
Mấy ván đầu, Quý Đông Đình cũng khá may mắn, thu được một ít tiền về nhưng sau đó, anh bắt đầu đen dần, Quý Đông Đình đặt rất nhiều tiền khiến Khương Kỷ Hứa lo lắng, không cho anh chơi nữa. Quý Đông Đình đã thua kha khá, vậy mà vẫn vô cùng khoái chí. Anh khoác tay lên vai cô: "Anh đoán là đen bạc đỏ tình đấy! Hay là Hứa Hứa chơi thay anh một ván”
Khương Kỷ Hứa hốt hoảng: "Số em từ bé tới giờ luôn rất đen đủi. Em thật sự không chơi được đâu!"
Quý Đông Đình ấn cô ngồi xuống: "Thua cũng không sao, chơi đi! Em nhát gan lắm, phải chơi vài ván để rèn luyện lòng can đảm! Thắng được thì cũng thua được, cốt là thắng sao cho vô tư, thua sao cho phong độ!"
Trong lúc Khương Kỷ Hứa vẫn còn do dự chưa biết nên làm gì, Quý Đông Đình đã hô bắt đầu, bảo người nhân viên phát bài. Dưới sự dẫn dắt của Quý Đông Đình, Khương Kỷ Hứa đã thắng được một số tiền lớn trong trò Poker 2. Cô kích động reo lên: "Kingsley, chúng ta tuyệt quá! Tuyệt quá!"
“Ai dám nói em không may mắn nào? Có thần may mắn như anh ở bên cạnh, em thua được sao?" Quý Đông Đình nở nụ cười rạng rỡ.
Ra khỏi sòng bạc rồi mà Khương Kỷ Hứa vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Quý Đông Đình bất chợt cúi xuống hôn cô rồi thì thầm vào tai cô: "Anh biết em luôn cảm thấy khó chịu khi tiêu tiền của anh, mặc dù anh rất tình nguyện và vui vẻ khi làm việc đó. Nhưng dù sao thì anh cũng nên tôn trọng suy nghĩ độc lập của em. Hôm nay, em đã thắng hơn một triệu đô la Mỹ, trong nháy mắt bỗng trở thành nữ quý tộc trẻ tuổi, thế nên, từ giờ em sẽ chi nốt những khoản còn lại nhé?"
Thì ra, việc anh đưa cô tới sòng bạc tối nay ngoài mục đích rèn luyện lòng can đảm cho cô còn có cả dụng ý này nữa. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Vô cùng hân hạnh!"
"Em chắc chứ?" Quý Đông Đình cúi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Khương Kỷ Hứa gật đầu lia lịa: "Chẳng phải anh nói em đã là nữ quý tộc trẻ rồi sao?"
Quý Đông Đình chạm vào đôi môi cô: "Anh muốn ăn cái này trước."
"Lưu manh! Ưm... Ưm..." Quý Đông Đình lại bịt kín miệng Khương Kỷ Hứa thêm lần nữa. Vào giây phút đáng chúc mừng như thế này, có lẽ chỉ nụ hôn cuồng nhiệt mới diễn tả được hết sự xúc động trong lòng họ. khương Kỷ Hứa kiễng chân lên, hai tay ôm chặt eo Quý Đông Đình, say sưa đáp lại nụ hôn hết sức điêu luyện của anh.
Quý Đông Đình đã đặt một căn phòng gồm hai phòng ngủ, nhưng anh cứ ngồi lì trong phòng Khương Kỷ Hứa, nhất quyết không chịu rời đi. Hai người ngồi trên giường tiếp tục chơi trò Poker 2, ai thua sẽ bị cù vào gan bàn chân. Một trò chơi với hình phạt vừa nhạt nhẽo lại vừa trẻ con như vậy mà bọn họ vẫn chơi rất hăng say.
Ushuaia là thủ đô của vùng Tierra del Tuego, nằm tại cực Nam của thế giới. Người ta còn biết tới chỗ này với cái tên vô cùng ấn tượng "nơi tận cùng của thế giới" .
Vì Quý Đông Đình đã từng đến Nam Cực nên Khương Kỷ Hứa rất yên tâm đi theo anh, chẳng cần phải lo lắng việc gì cả. Cô chăm chú lắng nghe anh dặn dò những điều cần chú ý khi tới nơi. Ra khỏi sân bay, anh dẫn cô đi sắm những vật dụng cần thiết như: bộ đồ trượt tuyết siêu dày, ủng cao su, găng tay, mũ, kính, kem chống nắng chuyên dụng... Ngoài ra, anh còn mua thêm một lô thuốc, trong đó có cả thuốc chống say. Lần này, anh chuẩn bị mọi thứ chu đáo hơn lần trước rất nhiều. Lúc cất thuốc vào túi, anh mỉm cười nhìn cô: "Hy vọng em không cần dùng đến!"
"Nhất định là không cần đâu, sức khỏe của em rất tốt mà!" Khương Kỷ Hứa đội chiếc mũ màu hồng nhạt lên khiến gương mặt cô càng trở nên trắng trẻo, đáng yêu.
“Mong là vậy!" Quý Đông Đình hôn lên má cô.
Từ Ushuaia muốn đến Nam Cực phải đi ngang qua eo biển Draké dài cả ngàn cây số. Lời hứa chắc chắn của Khương Kỷ Hứa trước khi lên tàu nhanh chóng bị sóng biển cuốn trôi. Cô bị say sóng, toàn thân mềm nhũn, nằm bẹp một chỗ. Uống thuốc chống say vào, cô mới phần nào cảm thấy dễ chịu hơn. Quý Đông Đình xoa mặt cô rồi dịu dàng hôn lên mí mắt cô: "Được rồi! Anh ra ngoài ngắm cảnh một chút, tiện thể chụp thêm cho em vài bức ảnh đẹp, có được không?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu.
Sau khi Quý Đông Đình đi, cô cũng chẳng có việc gì làm , liền lấy điện thoại ra xem. Đã mấy ngày rồi cô không sờ tới điện thoại. Vừa mở máy ra, cô đã thấy mấy tin nhắn của Thẩm Hoành gửi tới, còn có cả mấy cuộc gọi nhỡ nữa.
Tin nhắn đầu tiên: Ha ha, chúc mừng em! Thật là bất ngờ
Tin nhắn thứ hai: Tiểu Hứa, đúng là em đấy chứ? Em ở London đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Ngày mai anh sẽ tới London, chúng ta gặp nhau đi! Đến lúc đó anh sẽ liên lạc với em.
Tin nhắn thứ ba: Anh đang ngồi ở quán cafe Coasta trên đường Oxtord đợi em.
…
Khương Kỷ Hứa cứ cầm điện thoại im lặng hồi lâu, mãi sau mới nhét lại vào túi. Cô hơi ghét bản thân mình, đến tận bây giờ mà tâm trạng cô vẫn bị Thẩm Hoành làm ảnh hưởng.
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa đã dần thích nghi với sóng biển, có thể cùng Quý Đông Đình tới khoang dịch vụ để ăn uống. Sau đó, hai người trở về phòng, nằm ôm nhau ngủ được một lúc lại chuyển sang tâm sự. Bọn họ nói chuyện say sưa, hết kể về những kỷ niệm thời thơ ấu lại nhắc tới chuyện công việc. Mãi tới hôm nay Quý Đọng Đình mới biết, thì ra Hà Vân chính là đối thủ của cô, anh cũng cho cô một số lời khuyên hữu ích. Khương Kỷ Hứa lại đổi đề tài: "Được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi! Kingsley, bây giờ... anh còn yêu ai khác không?"
“Trời ơi, Hứa Hứa! Câu hỏi này của em hơi quá đáng đấy!" Quý Đông Đình bắt lấy tay Khương Kỷ Hứa: "Em là đang nghi ngờ phẩm giá của anh sao?"
"Em sai rồi, xin lỗi anh!" Khương Kỷ Hứa biết điều nhanh chóng nhận lỗi.
Quý Đông Đình không chịu buông tay cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khao khát: "Hứa Hứa, giúp anh một lần được không?"
Khương Kỷ Hứa lảng tránh: "Kingsley, em phát hiện ra gương mặt anh chỗ nào cũng rất đẹp, rất tuấn tú”
Quý Đông Đình chớp mắt: "Thật sao? Vậy em thích nhất là chỗ nào?"
Khương Kỷ Hứa hơi chống người dậy, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông đang tựa nửa người vào đầu giường. Vầng trán rộng sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài, hàng lông mày rậm, những chỗ này chắc bạn gái cũ của anh đều đã khen hết rồi. Tầm mắt dừng lại trên tai anh, cô đột nhiên nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ. Thật xinh xắn và đặc biệt! Cô chỉ vào dái tai anh: "Em thích nó nhất."
"Cái gì?" Quý Đông Đình nghiêng đầu hỏi Khương Kỷ Hứa: "Là tai ư?"
"Không phải, là nốt ruồi nhỏ này." Khương Kỷ Hứa sờ lên nó: "Đáng yêu quá đi mất! Kingsley, trước đây đã có ai nói với anh rằng nó rất giống lỗ tai chưa?"
Quý Đông Đình sờ tai mình: "Chỗ này à?"
Khương Kỷ Hứa kéo tay của Quý Đông Đình tìm tới đúng vị trí của nốt ruồi, cô còn tận tình miêu tả: "Nó trông hơi giống hình trái tim, bên ngoài xù lông."
“Vậy ư?" Quý Đông Đình tuy không thích cách Khương Kỷ Hứa hình dung về "nốt ruồi đẹp nhất cơ thể" của mình, nhưng vẫn rất vui vì sự quan sát tỉ mỉ của cô. Làm gì có người con gái nào giống như cô, ngay đến một cái nốt ruồi của anh cũng không tha! Quý Đông Đình mỉm cười hài lòng. Chỉ có điều, lúc này, đầu óc anh lại đang quay cuồng với những suy nghĩ đen tối khác. Anh siết chặt tay Khương Kỷ Hứa rồi hôn cô cuồng nhiệt.
Khương Kỷ Hứa dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, vội né đầu sang một bên: "Quý Đông Đình chúng ta ngủ thôi!"
Quý Đông Đình hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vùi mặt hít hà hõm cổ của cô. Khương Kỷ Hứa thật khó lòng chịu nổi. Cô đành đỏ mặt hỏi: "Đông Đình, em phải giúp anh thế nào?"
Quý Đông Đình lập tức mở mắt ra, khẽ gọi: "Em yêu!" Sau đó, anh lại hôn lên đôi môi mềm mại của Khương Kỷ Hứa. Không cần nhiều lời thừa thãi, anh cứ thế nắm chặt tay cô từ từ kéo nó xuống một nơi nào đó.
Cuối cùng, sau gần bốn mươi tiếng di chuyển, con tàu đã an toàn cập bến Nam Cực. Khương Kỷ Hứa mải mê ngắm nhìn thế giới băng tuyết tuyệt đẹp trước mắt. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao Quý Đông Đình dám khẳng định: "Em nhất định sẽ rất thích!" khi đưa cô tới đây.
Quý Đông Đình nắm tay Khương Kỷ Hứa đi đạo trên tuyết. Một chú chim cánh cụt nhỏ không biết từ đâu chạy tới, cứ lũn cũn bước theo sau hai người. Cô cảm thấy chú nhóc này thật dễ thương, liền ngồi xuống thích thú ngắm nhìn. Chú chim cũng ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn cô. Quý Đông Đình nhanh tay chớp được khung cảnh sống động trước mắt. Khương Kỷ Hứa mặc nhiều quần áo nên người tròn xoe, vậy mà Quý Đông Đình vẫn cảm thấy cô rất đáng yêu, anh lại giơ máy ảnh lên chụp thêm mấy tấm nữa.
"Đúng là hai kẻ ngốc nghếch!" Tuy rất hài lòng với thành quả có được, nhưng đến khi xem lại ảnh, anh cũng chẳng nói được lời tử tế.
Khương Kỷ Hứa trừng mắt, còn Quý Đông Đình vênh mặt lên, bước về phía trước. Anh đi một đôi ủng cao su, trên người lại mặc bộ quần áo chống gió vô cùng cồng kềnh, nhưng tại sao cô vẫn thấy anh đẹp trai đến vậy cớ chứ? Khương Kỷ Hứa cứ ngắm nhìn anh mãi, trong lòng ngập tràn yêu thương.
Quý Đông Đình đi được vài bước liền quay đầu lại, khẽ chau mày: "Đi theo anh!"
Khương Kỷ Hứa coi như không nghe thấy. Quý Đông Đình đâu phải dạng người dễ bị bắt nạt, anh cũng phớt lờ cô, tiếp tục tiến thêm vài bước, cô vẫn chẳng chịu đứng lên. Cuối cùng, Quý Đông Đình vẫn phải nhượng bộ, quay về chỗ cô: "Khương Kỷ Hứa, em còn không đi là anh bỏ em ở đây luôn đấy!"
Khương Kỷ Hứa ngoan ngoãn giơ tay ra trước mặt Quý Đông Đình, nhưng anh mặc kệ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về nơi xa xăm. Cũng chỉ được một lúc, anh lại đưa tay ra: "Được rồi! Đi thôi quản gia Khương!"
Khương Kỷ Hứa nắm tay Quý Đông Đình đứng dậy, trong mắt cô lấp lánh ý cười: "Cảm ơn Quý tiên sinh!"
Cô nũng nịu gọi một tiếng "Quý tiên sinh" khiến Quý Đông Đình rất vui, anh nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Hai người đi bộ được nửa cây số, bỗng thấy một chiếc xe bánh xích đi qua. Một giọng Đông Bắc hào sảng vang lên: "Quý tiên sinh đấy à? Anh lại tới nữa sao?" Người đàn ông trên chiếc xe bánh xích màu đỏ viết hai chữ "Trung Quốc" nhảy xuống, hồ hởi nói: "Mau lên xe đi! Tôi đưa hai người đi một đoạn."
Vì hai người đều mặc quần áo dày cộm, mà chỗ ngồi lại chật, nên Khương Kỷ Hứa đành ngồi lên đùi Quý Đông Đình.
"Quý tiên sinh, đây là vợ anh à?" Người đàn ông bỏ mũ xuống, để lộ khuôn mặt vuông vắn với đôi mắt to và hàng mi rậm.
"Làm vợ thì vẫn còn thiếu một chút." Quý Đông Đình cười nói: "Nửa năm nay thế nào?"
"Ha ha... Không được phong phú, đặc sắc như cuộc sống của anh đâu. Nhưng mà, ở đây lâu nên cũng dần yêu vương quốc băng tuyết này rồi, cuộc sống cũng đơn giản."
Quý Đông Đình gật đầu đồng tình. Sau đó, anh ngứa tay véo tai Khương Kỷ Hứa: "Nếu em muốn ở lại thì có thể nhờ tổ trưởng Thịnh chăm sóc cho em đấy!"
Anh đang dọa nạt trẻ con hay sao? Khương Kỷ Hứa không thèm chấp, cô còn đang mải chìm đắm trong khung cảnh hùng vĩ trước mắt.
Xe đi tới một trạm khảo sát nghiên cứu khoa học của Trung Quốc ở Nam Cực. Khương Kỷ Hứa thấy trên bức tường trắng trong trạm treo đầy ảnh Quý Đông Đình chụp chung với những nhân viên khảo sát ở đây. Tổ trường Thịnh nói với cô: "Mỗi năm, Quý tiên sinh đều quyên góp cho chúng tôi một khoản tiền lớn để phục vụ cho việc nghiên cứu. Đây là việc làm bắt buộc, chúng tôi có nhiệm vụ ngăn chặn hiện tượng băng tan ở Nam Cực để giúp nhân loại tránh được thảm họa hủy diệt..."
Khương Kỷ Hứa im lặng lắng nghe, cô không chỉ thấy kính trọng những con người dũng cảm đã lựa chọn ở lại vùng đất lạnh lẽo này, mà còn nể phục hành động của Quý Đông Đình. Trái tim anh còn chân thành hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Giờ đã là buổi tối, nhưng ở Nam Cực vào mùa này không có ban đêm. Khương Kỷ Hứa gối đầu lên cánh tay Quý Đông Đình, nhỏ giọng nói: "Kingsley, cảm ơn anh đã đưa em tới đây.”
"Ồ, thế lúc trước ai đòi tới Tây Ban Nha sẽ quay về ấy nhỉ?" Anh lại lôi chuyện cũ ra để trêu cô.
Khương Kỷ Hứa ôm chặt anh, để mặc cho anh châm chọc. Bỗng nhiên, anh khẽ "suỵt" một tiếng, Khương Kỷ Hứa nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp hai chú chim cánh cụt đứng gần đó đang chu mỏ vào nhau, đôi cánh xòe ra rất dễ thương. Quý Đông Đình thì thầm bên tai cô: "Chúng là một đôi vợ chồng đấy. Ngày nào cũng cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi. Chim cánh cụt là loài động vật vô cùng chung thủy, rất nhiều con cả đời chỉ có một bạn tình. Nếu một con chết đi, con còn lại sẽ không đi tìm đối tượng khác nữa... Hứa Hứa, em nghĩ mình có thể hơn được những chú chim cánh cụt này không?"
Ý của anh là, cô có thể trung trinh như những liệt phụ(*) được không? Khương Kỷ Hữa bật cười: "Vậy còn Quý tiên sinh thì sao? Anh có thể làm được không?"
(*) Liệt phụ: Người phụ nữ chỉ chung thủy với một người đàn ông. Sau khi chồng chết, họ không được lấy chồng khác, hoặc thậm chí còn chết theo cho trọn đạo làm vợ.
"Gì cơ?" Quý Đông Đình vờ như không nghe rõ. Có thể thấy, anh hoàn toàn không muốn đưa ra đáp án cho câu hỏi vừa rồi. Khương Kỷ Hứa cũng phần nào hiểu được sự lảng tránh của Quý Đông Đình. Tình yêu của hai người trưởng thành đã không còn ấu trĩ như thời sinh viên, lúc nào cũng hứa hẹn bên nhau dài lâu, hơn nữa, bọn họ mới ở bên nhau chưa bao lâu. Ít ra thì anh không dùng mấy lời thề non hẹn biển để lừa dối cô.
"Kingsley, tại sao anh lại thích Nam Cực?" Khương Kỷ Hứa tìm cách đổi đề tài.
"À, anh đã quên mất tại sao lúc nhỏ mình thích Nam Cực, tới khi lớn thì tự nhiên cứ thế thích theo."
Giọng Khương Kỷ Hứa hơi buồn: "Vậy thì anh tốt hơn em, những thứ lúc nhỏ em từng thích, đến bây giờ đều không thích nữa rồi."
"Hừ, thật vô lương tâm!" Quý Đông Đình mắng yêu cô, rồi bất ngờ quay lại chủ đề trước đó: "Về câu hỏi vừa rồi, rằng anh có thể chung thủy được như chim cánh cụt không... Trước tiên, em phải lấy anh đã!"
"Hả?" Khương Kỷ Hứa sững sờ.
"Chẳng phải vậy ư? Khi nào em lấy anh, đương nhiên anh sẽ phải ở trước mặt Thượng đế thề sẽ yêu thương em trọn đời trọn kiếp."
"Lẽ nào chỉ có chú rể mới phải thề thôi sao? Đáp án của em cũng giống anh."
"Hừ, bắt chước anh!"
Khương Kỷ Hứa bật cười. Cô không biết sau này, cô gái nào có thể nắm giữ lời thề trọn đời trọn kiếp của anh, nhưng hiện tại, cô thật sự cảm động vì sự thẳng thắn tới mức đáng yêu của Quý Đông Đình.