Nhân viên mát-xa hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự kiến mười mấy phút, sau đó, Quý Đông Đình mặc chiếc áo ngủ màu trắng bước ra. Thấy Khương Kỷ Hứa vẫn đứng chờ trong phòng, anh thả người xuống ghế sofa, lật xem đống tài liệu được đưa tới lúc chập tối. Khoảng năm phút sau, anh mới lên tiếng: “Khương tiểu thư, cô có thể về phòng nghỉ ngơi rồi! Ngày mai tôi sẽ thức dậy lúc bảy rưỡi, cô nên sắp xếp bữa sáng xong xuôi trước bảy giờ bốn mươi!”
“Được ạ, không thành vấn đề!” Khương Kỷ Hứa như trút được gánh nặng, nhưng vì giữ lễ nên cô không rời khỏi phòng ngay lập tức.
Còn chưa đi? Khóe môi Quý Đông Đình hơi cong lên, anh đặt tập tài liệu trong tay xuống, mở ví tiền để trên sofa, sau đó rút ra vài tờ có mệnh giá lớn đưa cho Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa biết nhân viên phục vụ trong khách sạn vẫn thường được khách boa, nhưng đây là lần đầu tiên một Giám đốc bộ phận khách hàng như cô được nhận tiền boa thế này. Cô hơi ngây người, sau đó vẫn mỉm cười, cúi người nhận lấy: “Cảm ơn Quý tiên sinh! Chúc anh có một giấc mơ đẹp!”
Quý Đông Đình đã nghe những lời nịnh nọt kiểu này quá nhiều rồi, nhưng vì giọng nói của cô dễ nghe, nên trong lòng anh cũng có chút ngọt ngào, thỏa mãn đến mức còn định rút thêm mấy tờ tiền nữa.
Một ngày mệt mỏi cuối cùng đã kết thúc, sau này sẽ còn bao nhiêu ngày như vậy nữa? Trở về phòng, Khương Kỷ Hứa kéo rèm cửa màu xanh nhạt ra rồi đi tắm. Cô thay bộ đồ ngủ, đang định trèo lên giường, bỗng vang lên một tiếng “choang”, hình như là tiếng thủy tinh vỡ.
Khương Kỷ Hứa sợ xảy ra chuyện gì, quần áo còn chưa kịp thay mà cứ thế chạy ra ngoài. Đôi dép lê của cô quét trên lớp thảm mềm không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cả căn phòng tĩnh mịch chỉ nghe thấy hơi thở rối loạn của cô.
Mấy gian phòng bên ngoài đều sáng đèn, Khương Kỷ Hứa tìm thấy Quý Đông Đình ở phòng ăn. Thì ra, vị khách quý tới đây uống nước đã đánh vỡ cốc.
Đèn trong phòng ăn còn rực rỡ, lung linh hơn cả phòng khách. Ánh đèn sáng chói chiếu vào gương mặt Quý Đông Đình, anh nở nụ cười rất vô tội: “Xin lỗi!” Dứt lời, anh cúi xuống như muốn thu dọn đống thủy tinh vỡ, nhưng thật sự chỉ là ra vẻ mà thôi.
“Người nên nói lời xin lỗi là tôi mới phải, xin lỗi vì đã khiến anh hoảng sợ!” Khương Kỷ Hứa vội vàng dọn dẹp những mảnh vỡ. Xong việc, cô đứng dậy, phát hiện Quý Đông Đình vẫn chưa rời đi, hai người đứng cách nhau khoảng nửa mét, anh đang chăm chú ngắm cô.
Khương Kỷ Hứa lên tiếng: “Quý tiên sinh!”
Quý Đông Đình mím môi, nhất thời chưa kịp thu lai ánh nhìn. Anh bỗng phát hiện ra, cô quản gia của mình đã ưa nhìn hơn nửa tiếng trước rất nhiều.
Khương Kỷ Hứa vừa tắm xong, trên người cô là bộ đồ ngủ của khách sạn, bộ quần áo dài tay rộng rãi chẳng có gì đặc biệt này bỗng trở nên đẹp vô ngần trong mắt Quý Đông Đình. Anh không thể không đánh giá lại cô gái đang đứng trước mặt: Bỏ đôi giày cao gót ra thì cô cũng không cao lắm, chắc chỉ khoảng một mét sáu, thân hình hơi gầy một chút, làn da trắng mịn, vầng trán cao, mái tóc màu nâu tự nhiên, sợi tóc vừa mềm vừa mảnh. Sau khi cô tẩy trang, có thể nhìn thấy những nốt tàn nhang li ti bên má phải, nhưng nó không những chẳng khiến cô xấu đi mà còn giúp cô tăng điểm. Chiếc cổ vừa đẹp vừa thon, rất đáng yêu. Đôi mắt có hồn, lông mày rậm mà đẹp, trông cô hơi giống với những cô gái hay xuất hiện trên bìa tạp chí, cả người toát lên vẻ ấm áp và lãng mạn. Vòng ngực cỡ 34C, đôi chân vừa thon vừa thẳng...
Cách đàn ông nhìn phụ nữ thường rất trực tiếp và nông cạn như vậy đấy! Quý Đông Đình chẳng có thời gian để nghiên cứu vẻ đẹp nội tâm của phụ nữ, vì người đạt được yêu cầu về ngoại hình của anh cũng chẳng dễ dàng gì.
Khương Kỷ Hứa càng lúc càng ngượng ngùng. Căn phòng vô cùng yên ắng, ánh sáng của chiếc đèn treo trên trần rực rỡ quá mức, dường như soi rọi cả vào tâm hồn cô. Khương Kỷ Hứa đang định chúc Quý Đông Đình ngủ ngon thì anh bỗng lại gần cô hơn một chút.
Quý Đông Đình chỉ tiến có nửa bước mà đã hoàn toàn thu hẹp được khoảng cách giữa hai người.
Trái tim Khương Kỷ Hứa ngừng đập trong giây lát, cô chỉ nghe thấy mỗi hơi thở của Quý Đông Đình.
Khương Kỷ Hứa cố làm ra vẻ thoải mái: “Quý tiên sinh, chúc ngủ ngon!” Cô đang cực kỳ căng thẳng, dường như có một dòng máu nóng vừa xông thẳng lên não bộ của cô.
Quý Đông Đình cúi đầu nhìn Khương Kỷ Hứa. Tuy rằng gương mặt cô có phần nhợt nhạt, lại như bị hòa tan trong ánh sáng lung linh của căn phòng, nhung nụ cười trên môi cô lại hết sức rạng rỡ. Dù vậy, nụ cười ấy lại quá mức tươi tắn, quá mức bình tĩnh, chẳng phù hợp với không khí hiện tại chút nào. Đáng lẽ trái tim cô nên đập thình thịch, khuôn mặt cô cũng nên đỏ bừng vì xấu hổ và ánh mắt cô dành cho anh phải giống như một chú thỏ con chứ nhỉ?
“Ngủ ngon!” Trên mặt Quý Đông Đình vẫn hiện lên nét cười, giọng nói cũng có phần trong trẻo hơn, nhưng chỉ trong giây lát, anh đã lại trở về với dáng vẻ kiêu ngạo của một ông chủ. Ngay sau đó, anh cầm lấy bàn tay trắng trẻo, mềm mại của Khương Kỷ Hứa, rồi hơi cúi người xuống, đặt lên đó một nụ hôn: “Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào!”
Tương tự như món tiền boa lúc nãy, nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” này giống như ân huệ của bậc bề trên ban cho cô, nhưng trong đó lại mang theo cả hơi thở ấm áp đầy gợi cảm của một người đàn ông.
Mặc dù toàn thân Khương Kỷ Hứa cứng đờ, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi tắn: “Tôi cũng chúc Quý tiên sinh mơ những giấc mơ đẹp!”
Quý Đông Đình ngay đến một tiếng “ừ” cũng lười đáp lại, anh thu hồi ánh mắt đang chăm chú ngắm nhìn người con gái trước mặt rồi quay người trở về phòng.
Sau khi Quý Đông Đình đi rồi, Khương Kỷ Hứa mới dám thở phào một hơi. Cô xoa xoa trán, điều chỉnh hô hấp rối loạn, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh hơn, vừa rồi chỉ là một nghi lễ xã giao của người phương Tây mà thôi.
Đến khi nhịp hô hấp đã bình ổn, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Thật ra, Hà Vân sắp xếp cô làm quản gia của Quý Đông Đình là có nguyên nhân. Trước đây, người đảm nhiệm công việc quản gia tại phòng Tổng thống đều là những nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp. Bọn họ sẽ có hai kết cục: Hoặc là ra đi cùng vị khách quý của mình, hoặc là ở lại với nhiều điều tiếng. Chính vì nguyên nhân trên, nên hiện tại quản gia của phòng Tổng thống hầu như đều được chọn lựa từ những nhân viên nam ưu tú. Nhưng lần này, Hà Vân lại giao cho cô công việc khó khăn ấy, “tâm ý” ẩn chứa bên trong đó cô đã nhận được rồi.
Khương Kỷ Hứa quay đầu lại, phát hiện ra rèm cửa phòng ăn vẫn chưa đóng. Bầu trời đêm nay không một gợn mây, chỉ có mảnh trăng cong cong treo lơ lửng phía xa xăm. Từ tầng hai mươi sáu nhìn xuống, những ánh đèn in bóng lên mặt nước lung linh dường như đang đổ dồn về phía cô.
Có một số chuyện vừa mới bắt đầu thôi, cô không nên bi quan như vậy. Chỉ cần chăm chỉ làm tròn bổn phận của mình và không có những suy nghĩ tiêu cực, thì cho dù Quý Đông Đình có hạch sách đến mấy, cô vẫn có thể hoàn thành công việc một cách tốt đẹp... Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Kỷ Hứa cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô lại tự phân tích thêm một chút, lẽ nào bên phía Tổng bộ và Lục Tự đồng ý để cô làm quản gia tại phòng của Quý Đông Đình cũng là có lý do? Đào tạo được một quản lý cho khách sạn không hề đơn giản, bọn họ đâu thể dễ dàng bỏ mặc cô như vậy, phải chăng đây chính là một cuộc sát hạch dành cho cô?
Chẳng lẽ cô sắp được thăng chức và tăng lương rồi sao? Bất kỳ liên tưởng nào có dính dáng đến tiền cũng đều tươi đẹp và rạo rực như uống thuốc kích thích vậy. Hình như nhờ có lời vàng ngọc của vị khách quý kia mà đêm nay Khương Kỷ Hứa thực sự đã có một giấc mơ tuyệt vời.
Hôm sau, trong lúc Quý Đông Đình dùng bữa sáng, trợ lý Dean đứng giữa phòng ăn báo cáo lịch trình ngày mới của anh, gồm có: tham gia hai buổi hội nghị, đi khảo sát thực địa tại ba địa điểm, buổi tối còn phải đến dự một bữa tiệc...
“Hủy bỏ tiệc tối, tôi muốn đi nghe hòa nhạc!” Dứt lời, Quý Đông Đình tiếp tục thong thả ăn sáng. Trên chiếc bàn xoay bày đủ loại điểm tâm phương Tây: cà chua với trứng cuộn dăm-bông, bánh mì kẹp tôm và trứng chiên, ngoài ra còn có một phần canh sủi cảo mới ra lò.
Cô sắp xếp được một bữa sáng như thế này, ngay đến Dean cũng phải tán thưởng, Quý tiên sinh có bao giờ ăn mấy món kiểu như canh sủi cảo đâu? Vậy mà hiện tại anh ấy lại đang ăn vô cùng ngon lành.
“Nhưng người chủ trì bữa tiệc tối nay là Tổng Giám đốc Triệu, một quan chức mới của thành phố S. Ông ta có quan hệ rất tốt với chính quyền nơi đây. Hơn nữa, ông ta đã gọi điện nói chuyện với tôi mấy lần rồi, mong là anh có thể tới tham dự!” Dường như Dean rất muốn Quý Đông Đình có mặt tại bữa tiệc này.
Quý Đông Đình bỏ dao dĩa trong tay xuống, trên chiếc dĩa bạc vẫn còn cắm một viên sủi cảo. Anh hơi nhíu mày, bỗng chốc cảm thấy ăn không còn ngon miệng nữa, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại: “Dean, cậu và tôi cùng ở nước ngoài một thời gian dài, có thể đều không hiểu văn hóa Trung Quốc cho lắm. Có những người càng tỏ ra niềm nở thì tâm địa càng xấu xa.” Khi nói tới hai chữ “niềm nở”, Quý Đông Đình hơi khựng lại. Khương Kỷ Hứa đứng cách đó không xa lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.
Dean gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ từ chối ông ấy.”
Quý Đông Đình suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: “Cũng nên nể mặt người ta một chút, sau này gặp nhau còn dễ nói chuyện. Cậu hãy chuẩn bị một món quà, tuy tôi không đến nhưng quà thì phải đưa tới!”
Ăn sáng xong, Quý Đông Đình lập tức rời đi. Trước khi bước ra cửa, anh đột ngột quay đầu nhắc nhở Khương Kỷ Hứa: “Tôi sẽ quay về lúc chín rưỡi tối.”
Khương Kỷ Hứa cúi gập người: “Vâng, Quý tiên sinh đi cẩn thận ạ!”
Dean ở cạnh Quý Đông Đình đã mấy năm rồi, anh chàng này cũng khá hoạt bát. Nhìn ra sự “chăm sóc đặc biệt” mà Quý tiên sinh vừa mới dành cho Giám đốc Khương, Dean cảm thấy rất hứng thú: “Quý tiên sinh, Khương tiểu thư cũng đẹp đấy chứ?”
Đối với câu hỏi đó, Quý Đông Đình chỉ cười khẩy. Trong lòng anh hiểu rõ Dean tò mò về cử chỉ vừa rồi của mình, vì vậy, anh nhếch môi giải thích vài câu: “Cô quản gia này làm việc tận tụy, nhưng không biết dùng đầu óc suy nghĩ, thế nên, tôi cho cô ấy một mốc thời gian cụ thế để giúp cô ấy thuận lợi hơn. Đây gọi là “tặng người một đóa hồng tươi, tay còn vương vấn mùi hương ngọt ngào”(*) đấy!”
(*) Ý nói: Giúp đỡ người khác khiến bản thân mình cũng cảm thấy vui lây.
Dean cảm thấy ông chủ đang đứng trước mặt mình bỗng chốc trở nên cao siêu, đẳng cấp hẳn lên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà vốn tiếng Trung đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Quý Đông Đình là một người đàn ông như thế nào?
Đây là chủ đề mà mấy đồng nghiệp đặt ra cho Khương Kỷ Hứa lúc cô trở về văn phòng. Khương Kỷ Hứa không thể khơi mào việc bàn tán về khách, cô chỉ nhún vai: “Là một người giàu có mà thôi.”
Tiểu Khả, cô gái sôi nổi nhất dựa vào vai Khương Kỷ Hứa, cố tình kéo dài giọng: “Giám đốc Khương, chị xinh đẹp thế này cơ mà, hãy cố gắng “câu” Quý tiên sinh đi!”
“Vậy sao? Tiếc là tôi không có bản lĩnh lớn vậy đâu.” Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Được rồi, không được phép bàn luận chuyện này nữa! Nếu để Quý tiên sinh biết được rồi thấy không vui khiến tôi bị mất việc thì làm thế nào?”
Tiểu Khả nũng nịu: “Tiểu nhân chỉ đùa thôi mà.”
An Mỹ ở bên cạnh có vẻ không vui, phản bác Tiểu Khả: “Có ai đùa cợt như cô không hả? Ngành khách sạn của chúng ta đâu phải không có quy định. Cô làm vậy là hại Giám đốc Khương đấy! Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, nếu có người ác ý dựng chuyện về Giám đốc Khương thì chẳng phải cô đã hại chết chị ấy rồi sao?”
An Mỹ nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ khiến Tiểu Khả nghe xong bỗng thấy hơi ngượng. Vì vậy, Tiểu Khả vội nở nụ cười ngọt ngào rồi lấy đồ ăn vặt trên mặt bàn ra để vỗ về An Mỹ: “Thôi nào, người đẹp! Tôi biết mình sai rồi, tôi chỉ nói cho sướng mồm thôi.”
An Mỹ lúc này mới thả lỏng cơ mặt. Đến khi Khương Kỷ Hứa vào nhà vệ sinh rửa tay, An Mỹ thì thầm bên tai cô: “Giám đốc Khương, em thấy Tiểu Khả nói chuyện vô ý quá, chẳng biết chừng mực gì cả!”
Khương Kỷ Hứa rút một tờ giấy lau tay rồi nói: “Tiểu Khả có hơi nhanh nhảu, nhưng em đã nhắc cô ấy rồi mà, không sao nữa đâu.”
An Mỹ bĩu môi.
Khương Kỷ Hứa vui vẻ giục An Mỹ mau đi làm bảng dự toán số khách đặt phòng năm tới.
An Mỹ là một nhân viên rất thích thảo luận công việc với cấp trên, vì làm như vậy khiến cô ấy có cảm giác năng lực của mình được khẳng định. Thế nên, khi Khương Kỷ Hứa nhắc tới công việc, An Mỹ lập tức tươi cười rạng rỡ: “Em bảo đảm trong tuần này sẽ giao cho chị!”
Khương Kỷ Hứa động viên: “Cố lên!”
Thật ra, công việc của Khương Kỷ Hứa trong nửa năm qua chẳng dễ dàng chút nào. Năm ngoái, đội do cô phụ trách có tỷ lệ khiếu nại thấp nhất, nổi trội hơn hẳn so với đội của Hà Vân, mà Hà Vân lại là cấp trên trực tiếp của Khương Kỷ Hứa, vì vậy, chị ta luôn lạm dụng chức vụ để gây áp lực cho cô.
Ban lãnh đạo khách sạn sẽ có một cuộc họp vào lúc chín rưỡi sáng. Mặc dù Hà Vân đã giao thêm cho Khương Kỷ Hứa nhiệm vụ quản gia, nhưng không hề giảm tải các công việc khác của cô. Những việc cần cô vẫn phải làm, những buổi họp cô cũng không được phép vắng mặt.
Buổi họp hôm nay chủ yếu là thảo luận về nội dung quảng bá hàng năm của khách sạn. Lục Tự không hài lòng với cả hai bản kế hoạch mà bộ phận Marketing đưa ra. Anh tựa lưng vào ghế, tay trái gõ “cộp cộp” lên mặt chiếc bàn gỗ màu đỏ sậm, dường như đang chờ đợi một ý tưởng hay hơn.
Hà Vân nhìn Lục Tự, giọng nói có vẻ do dự, chắc chị ta đang muốn thắm dò phản ứng của mọi người: “Hay là chúng ta tổ chức những hoạt động có sự tham gia của các ngôi sao? Danh tiếng của họ chắc sẽ đem lại hiệu quả tốt.”
Không ai tán dương, mà cũng chẳng có người nào phản đối lời nói vừa rồi của Hà Vân. Buổi họp căng thẳng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, mấy vị Giám đốc bắt đầu thảo luận xem hiện tại nữ minh tinh nào được coi là đẹp.
Khương Kỷ Hứa cầm bút, vẽ lên tờ giấy A4 trước mắt mấy đường nguệch ngoạc. Cô có thói quen cứ mỗi lần rối trí là lại vẽ lung tung lên giấy. Trước đây, Thẩm Hoành vẫn hay lấy chuyện này ra trêu đùa cô. Nhưng đây chính là cách giúp cô đả thống tư tưởng và suy xét mội việc kỹ càng hơn.
Trong đầu Khương Kỷ Hứa nảy ra một kế hoạch mà rất có thể Lục Tự sẽ muốn nghe. Dù sao thì cô chỉ là Giám đốc của bộ phận khách hàng, hơn nữa, ý tưởng này có lẽ người khác cũng đã nghĩ tới rồi, chỉ có điều không ai dám nói ra vì rất khó thực hiện mà thôi. Nhưng biết đâu lại thành công thì sao? Nếu thực sự thành công thì sẽ thế nào nhỉ?
“Thật ra...” Khương Kỷ Hứa nhìn về phía Lục Tự, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, mắt cô ánh lên hy vọng, trong lòng lo lắng bất an hệt như một sinh viên thực tập lần đầu được phát biểu ý kiến ở cuộc họp.
“Giám đốc Khương, cô có ý kiến gì sao?” Lông mày Lục Tự khẽ động, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm Khương Kỷ Hứa.
“Nhờ có gợi ý của Giám đốc Hà mà tôi đã nghĩ ra một phương án. Mời ngôi sao nổi tiếng quảng bá cho khách sạn đúng là cách hay! Hai hôm trước, tôi thấy báo đài đưa tin Cốc Vũ sắp kết hôn với một đại gia. Khách sạn của chúng ta có thể lo phần hôn lễ cho họ. Cốc Vũ là một trong những hoa đán mới nổi, hơn nữa, mọi thông tin về cô ấy luôn được quan tâm đặc biệt. Nếu lần này, cô ấy tổ chức đám cưới tại đây thì Thịnh Đình sẽ rất được chú ý.”
Sau khi nghe Khương Kỷ Hứa phát biểu, có người cười, cũng có người trầm tư. Mọi việc đều nằm trong dự liệu của cô, quan trọng nhất là Lục Tự nghĩ thế nào.
Hà Vân là người đầu tiên lên tiếng: “Kỷ Hứa, em cũng tin vào mấy trang báo lá cải đó sao? Chuyện kết hôn hay hẹn hò trong ngành giải trí đến chín mươi phần trăm là tạo tin đồn để tăng sự nổi tiếng.”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Em chỉ đưa ra ý tưởng thôi mà.”
“Được rồi. Chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc sau, tan họp thôi!” Lục Tự đứng dậy rời đi.
Mọi người giải tán, Khương Kỷ Hứa cũng về phòng làm việc của mình. Cô pha một cốc trà, nhưng còn chưa uống được ngụm nào đã bị Lục Tự triệu kiến.
Văn phòng của Lục Tự nằm ở tầng mười chín của Bắc Hải Thịnh Đình. Lúc Khương Kỷ Hứa bước vào căn phòng ấy, cánh cửa chớp đang hé mở, những tia nắng trong vắt chiếu rọi vào phòng, còn Lục Tự mặc một bộ vest đen tuyền ngồi trên ghế da, quay lưng về phía cô. Người đàn ông này đã dùng chính thực lực của mình để leo lên vị trí cao nhất của Bắc Hải Thịnh Đình.
Nghe thấy tiếng động, Lục Tự quay người lại nhìn cô giọng điệu có phần xa cách: “Giám đốc Khương, ngồi đi!”
Khương Kỷ Hứa ngồi lên chiếc ghế sofa đối diện với Lục Tự.
Anh nhìn cô: “Giám đốc Khương, về ý tưởng trong buổi họp lúc nãy, cô còn suy nghĩ nào khác không?”
Khương Kỷ Hứa không dám đảm bảo việc Cốc Vũ sắp kết hôn là thật. Cô nghĩ ra phương án này sau khi nghe được thông tin từ bạn mình. Cơ hội trong công việc có lúc lan tràn như cỏ dại, chỉ cần nắm chắc là có thể leo lên; nhưng có lúc lại giống như mây mù, hậu quả là sau khi bước đến sẽ bị ngã rách đầu chảy máu.
Khương Kỷ Hứa hắng giọng rồi bắt đầu trình bày. Lần này, cô không chỉ nêu ý tưởng suông, thay vào đó là một kế hoạch hoàn chỉnh, tỉ mỉ cho lễ cưới của minh tinh.
Trong lúc trình bày, rất nhiều lần Khương Kỷ Hứa bị khô miệng, nhưng cô không hề ngừng lại. Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, chiếu vào trong phòng thật ấm áp, khiến cho tâm trạng con ngươi ta cũng trở nên thoải mái, tươi sáng hơn hẳn. Không phải ai cũng may mắn được tận hưởng những tia nắng ấm ngày đông như thế này. Cuộc đời tuy có rất nhiều điều tuyệt đẹp, nhưng cũng tồn tại những hiện thực vô cùng tàn khốc. Có những người nghèo thậm chí còn không biết thế nào là ánh nắng. Ví dụ như, cô sống trong một khu dân cư cũ nát, khu thành cổ duy nhất tại thành phố S vẫn chưa bị dỡ bỏ. Căn phòng của cô chẳng bao giờ đón nổi ánh mặt trời, bốn bề xung quanh đều là những tòa cao ốc sừng sững, chúng không chỉ che mất ánh nắng, mà còn lấp luôn cả ước mơ của cô.
Khương Kỷ Hứa ngồi ở văn phòng của Lục Tự gần một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, lúc cô sắp rời đi, Lục Tự rót cho cô một cốc nước. Khương Kỷ Hứa nhấp một ngụm mới phát hiện ra môi mình đã khô cong cả rồi.
“Nếu cô giành được quyền tổ chức hôn lễ cho Cốc Vũ, tôi sẽ giao cho cô toàn quyền phụ trách hạng mục đó.” Lục Tự ra chỉ thị. Giọng nói của anh đầy nghiêm túc, giọng điệu mạnh mẽ khiến đầu óc Khương Kỷ Hứa càng dễ dàng thẩm thấu câu nói rõ ràng, súc tích vừa rồi.