Giọng nói của cô có chút khẩn trương: "Chuyện của dì lớn hôm nay thật cảm ơn anh, tuy rằng ngay từ đầu không phải tôi cam tâm tình nguyện mời anh đến nhà của mình, thế nhưng khi khi anh đến, đúng thật là anh đã giúp tôi giải quyết tình huống khẩn cấp, thế nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc chọn anh làm ‘bạn trai hờ’ của mình."
Vẻ mặt của Lục Thần Hòa có chút buồn bã, hỏi lại: "Sau này cô có dự định thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên là tìm cớ rồi. Tôi sẽ tìm một cái cớ thật tốt." Dù sao thì loại chuyện chia tay, thất tình cũng không phải là gặp lần đầu tiên, đối với cô mà nói, chỉ cần nói mấy chữ là xong chuyện.
"Sau đó sẽ tiếp tục đi xem mắt? Lại gặp phải cực phẩm?"
"... Đúng." Cô cắn răng, lại gặp phải cực phẩm cũng chỉ có thể do số cô không may. Cô không tin ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, cứ làm cho cô không thể nào tìm được một người để kết hôn.
"Làm bạn gái tôi, sẽ không cần phải lãng phí thời gian làm những chuyện buồn chán này."
"Buồn chán? Tôi đâu có buồn chán? Người buồn chán là anh thì có. Tất cả tình yêu nếu không vì mục đích kết hôn đều là lưu manh, đùa bỡn! Anh có biết chuyện anh đang làm là lưu manh, đùa bỡn hay không?"
"Vậy sao? Theo như suy luận kiểu này có đúng là mặc kệ đối phương từng làm gì, đều không cần chịu trách nhiệm, bởi vì đối phương là một tên lưu manh." Anh đến gần cô.
Thị Y Thần biết anh đang nói gì. Cô cắn chặt môi, trừng mắt mắt nhìn anh hồi lâu, bất đắc dĩ nói: "Đêm hôm đó là do hiểu lầm. Tôi rất xin lỗi do hiểu lầm mang đến cho anh nhiều chuyện không may khiến anh vô cùng khó xử, thế nhưng có lẽ anh có thể nhận ra được tôi so với anh còn bất hạnh và khó xử hơn. Tôi không biết đến tột cùng anh tính toán chuyện gì, mới có thể nhận ra được sự khó xử của tôi sau đó đưa ra lời yêu cầu hoang đường này, có thể là trêu chọc, có thể là vui đùa, có thể là buồn chán, nhưng anh có biết hay không, tôi cực khổ đi xem mắt như vậy mục đích không phải là nói chuyện yêu đương, mà là muốn kết hôn."
Mi tâm của anh cau lại, không nói gì, im lặng nghe cô nói tiếp.
"Sở dĩ điều tôi cần không phải là một người bạn trai tạm thời để nói chuyện yêu đương, mà là muốn tìm một người đàn ông có thể kết hôn, anh hiểu không?" Mắt cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt nghiêm túc. Cô không chơi nổi, tình trạng của cô bây giờ, loại chuyện này không phải là loại chuyện có thể tùy tiện vui đùa.
Mi tâm của anh nhíu lại càng ngày càng sâu, vẻ mặt càng ngày càng u ám.
Cô hít sâu một hơi, nói: "Nếu như anh muốn tôi giả vờ kết hôn với anh, chứ không phải giả làm bạn gái, gấp rút như vậy, tôi sẽ cố gắng chấp nhận."
Nói xong, như cô dự đoán, Lục Thần Hòa trầm mặc, anh mím chặt môi mỏng, không trả lời.
Một người đàn ông sợ kết hôn tìm người giả làm bạn gái, nghe hai chữ kết hôn xong chắc chắn sẽ lùi bước, cho dù là kết hôn giả. Cho nên nghe xong yêu cầu này sẽ lùi ‘biết khó mà lùi’. Thị Y Thần nghĩ vậy.
"Anh nên về nhà sớm đi, tôi cũng quay về." Lúc cô xoay người muốn rời đi, đầu vai của cô bị một lực mạnh kéo lại.
Sự thật nói cho cô biết, cô nghĩ sai rồi, hơn nữa còn là hoàn toàn sai, bởi vì cho tới bây giờ Lục Thần Hòa chính là một người đàn ông “không bao giờ làm theo lẽ thường”.
Cô tức giận giãy giụa, nói: "Lời của tôi mới vừa nói, anh vẫn chưa rõ sao? Anh rốt cuộc là muốn ầm ĩ đến mức nào?"
"Tôi là chồng chưa cưới của em, bây giờ đang nói lời tạm biệt với em, chúc ngủ ngon." Anh cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô một cái.
Lúc này đây, cô thật sự hóa đá, trong đầu trống rỗng.
"Goodnight kiss." Anh buông cô ra, nhanh chóng đi về phía chiếc xe.
Trái tim của cô giống như bị đinh gỗ đóng lên sau đó bị cương thi hút cạn máu, gương mặt trắng bệt nhìn anh lái xe như một cơn gió tan biến trước mắt.