Ánh sáng trắng chói lóa chiếu vào người Ninh Trăn, khoảnh khắc camera nhắm vào cô gái nhỏ trên sân khấu, âm nhạc du dương êm dịu đầy sắc màu hư ảo vang lên.
Trong phần thi chung kết cuối cùng, mỗi thí sinh đều phải phát biểu đôi lời, có thể nói bất kỳ điều gì chỉ cần liên quan đến nhảy múa.
Ninh Trăn cất giọng nhẹ nhàng, thanh âm mềm mại: “Em là Ninh Trăn, em bắt đầu học múa từ năm lên tám tuổi, đến giờ đã được gần chín năm. Em không phải là vũ công chuyên nghiệp nhưng nhảy múa đến với em như một niềm đam mê, là việc em thích được làm nhất. Trong quãng thời gian chín năm, có thời điểm em bị buộc phải rời xa những bước nhảy, cũng từ bỏ mình của trước kia, mãi cho đến hôm nay, em mới một lần nữa lấy lại được dũng khí, gặp lại nó, cuối cùng cũng đã thực hiện được những điều luôn ấp ủ trong lòng.”
Trong góc xa xa, Lục Chấp yên lặng lắng nghe, mái tóc đen phủ kín xương chân mày, ánh mắt anh sâu thẳm tựa đại dương mênh mông.
Ninh Trăn của trước kia, anh chưa từng nhìn thấy.
May mắn thay, hiện tại cũng không muộn.
Dưới khán đài vô số ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn cô, Ninh Trăn nở nụ cười hiền lành, gật đầu chào, âm nhạc nhẹ nhàng kết thúc.
Giai điệu sôi nổi rộn ràng vang lên, cô gõ tay theo nhịp nhạc, bờ môi khóe mắt cong veo nụ cười hạnh phúc.
Đó là một sự thoải mái ung dung toát ra từ sâu thẳm tâm hồn, không chứa đựng mảy may vị lợi toan tính, như thể chẳng qua cô chỉ ngẫu hứng nhảy một điệu mà thôi. Tựa tia nắng nhảy múa trên song cửa sổ một sớm mai, như lá cành reo vui trong gió, như con sóng biển thả mình lượn lờ nơi đại dương. Vũ điệu của sự sống.
Âm nhạc vui tươi rộn rã, bước chân cô di chuyển tự do tự tại xinh đẹp vô ngần, sau khi trút mở những điều luôn cất giữ trong lòng, những trói buộc tưởng chừng không thể thoát khỏi đã được tháo bỏ hoàn toàn, cũng quên hết những điều ngỡ không thể quên.
—— Trăn Trăn, con là vũ công trời sinh.
—— Vũ đạo là linh hồn con, con đừng bao giờ nhảy múa chỉ vì để biểu diễn.
—— Con xem, con múa, mẹ có thể nhìn ra niềm vui nỗi buồn của con.
—— Trăn Trăn, con phải dũng cảm, phải vui vẻ hạnh phúc, vĩnh viễn đừng bao giờ trốn tránh.
Bầu không khí vui vẻ nhuộm đẫm không gian lan tỏa đến từng người, khoảnh khắc cô xoay mình xoạc chân, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên ngân dài không dứt.
Động tác dứt khoát cuối cùng kết thúc bài nhảy, đôi mắt cô sáng long lanh, khóe môi cong veo cúi đầu chào mọi người, cô gái nhỏ trên sân khấu hết đỗi hoạt bát đáng yêu, đến cả ban giám khảo cũng không kìm được nở nụ cười.
Cô đi xuống sân khấu, quay trở lại phòng chờ.
Trong phòng, ánh mắt của mọi người đang chăm chú dán vào màn hình lớn, nhất thời chưa kịp định thần lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, tất cả ánh mắt đều ngập ngừng nhìn về phía cô.
Cô chớp mắt, nhoẻn miệng cười.
Hoàn toàn khác xa với cô gái nhỏ tĩnh lặng trước đó, không thể nói rõ khác biệt chỗ nào, như thể vẫn là cô nhưng xinh đẹp hơn, rực rỡ như cánh hoa tỏa rạng.
Cô nhảy rất xuất sắc.
Nét mặt Khương Chá phức tạp, ánh mắt chuyển từ màn hình lớn sang người cô, ngay sau đó cau mày dời mắt đi.
Ninh Trăn thu dọn xong đồ đạc của mình, đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Mọi việc đã kết thúc, cô phải về nhà.
Thứ tự ra sân của cô gần sát cuối, hiện tại chỉ còn một thí sinh chưa biểu diễn. Nửa giờ sau, là lễ trao giải.
Cô gọi điện thoại cho bà ngoại, điện thoại vừa reo đã có người bắt máy, bà ngoại vô cùng kích động: “Trăn Trăn, con thi xong chưa? Kết quả thế nào?”
Ninh Trăn bật cười trong trẻo: “Dạ, thi xong rồi nhưng chưa có kết quả. Bà ngoại, nếu con không đạt được giải thưởng, bà ngoại đừng giận con nha.”
Bà cụ cất giọng đầy phấn khởi, vô cùng tin tưởng vào khả năng của cô: “Cháu ngoại của bà mà không được thì ai được chứ? Ông bà ngoại tin tưởng con, nếu con không nhận được giải thưởng thì đó là do ánh mắt của ban giám khảo có vấn đề. Trăn Trăn à, tối nay con về thành phố A phải không?”
“Dạ, tối nay con sẽ về, lát nữa con sẽ báo cho ba và dì Từ.”
Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng lễ trao giải cũng bắt đầu.
Toàn bộ thí sinh tham dự đều tập trung trên sân khấu.
Ninh Trăn đã thay quần áo, đứng giữa các thí sinh vẫn còn mặc trang phục biểu diễn, trông không có vẻ gì giống như đến để tham gia thi đấu.
Người dẫn chương trình cất giọng vui tươi: “… sau đây chúng tôi xin bắt đầu công bố giải ba, thí sinh đạt được huy chương đồng trong cuộc thi lần này là thí sinh Liêu Ngọc Khiết, với số điểm 91.5 điểm.”
Cô gái nhỏ tên Liêu Ngọc Khiết đưa tay bịt miệng, nét mặt mừng rỡ kinh ngạc mang theo đôi phần không thể tin.
Mãi đến khi chiếc cúp đồng đặt vào trong tay, cô ấy mới định thần lại, cúi đầu chào khán giả.
“Á quân năm nay là …” Người dẫn chương trình ngừng một lúc, trái tim của mọi người nhất loạt treo lơ lửng: “thí sinh Ninh Trăn, với số điểm 93.4 điểm.”
Khi chiếc cúp bạc được trao tới tay Ninh Trăn, cô mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy vị khách quý đại diện ban tổ chức đứng ra trao giải.
Vị trí thứ hai sao, thật tuyệt, kỳ thật còn tốt hơn mong đợi của cô.
“Sau đây chúng tôi xin công bố người chiến thắng trong ‘Cuộc thi tài năng biểu diễn nhảy múa dành cho học sinh trung học toàn quốc lần thứ bảy’ đó là, Khương Chá! Với số điểm đạt được là 93.8 điểm!”
Tiếng hoan hô chúc mừng đồng loạt vang lên cùng tiếng vỗ tay rào rào.
Thân hình Khương Chá cứng đờ, nhận lấy cúp vàng. Trên gương mặt không có lấy một tia vui sướng.
Hắn là nhà vô địch? Vậy còn cô…
Lục Chấp đứng bên dưới khán đài, nhướn môi cười, biếng nhác vỗ tay theo mọi người.
Nụ cười chứa đựng không ít ý nghĩ xấu xa, cảm thấy kết quả này không thể tốt hơn.
Ánh mắt của mọi người sẽ dán chặt vào nhà vô địch, chỉ một mình anh ngắm cô mãi mãi.
~
Ninh Trăn cảm thấy quãng thời gian năm ngày này tựa như một giấc mộng, hết thảy mọi việc đều không chân thực.
Gặt hái lớn nhất chính là vứt bỏ được nỗi sợ hãi, không còn trốn tránh nữa.
Bất luận là nhảy múa, hay là Lục Chấp.
Cô bắt đầu thử suy nghĩ, kiếp trước vì sao lại đi đến tình cảnh đó?
Ký ức mơ hồ lẫn lộn khiến cô cảm thấy đầu đau âm ỉ.
Ngoài cửa sổ sắc trời chìm vào ảm đạm, cô đột nhiên choàng tỉnh.
Trái tim đập rất nhanh nhưng cũng tột cùng mạnh mẽ. Cô đưa tay áp vào nơi trái tim. Nơi này, đã từng rất đau. Mũi dao đi xuyên qua, chiếc váy xanh da trời nhuộm đẫm máu.
Đau đến mức cô không còn chút sức lực nào để suy nghĩ, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là Lục Chấp quay đầu lại, ánh mắt tan nát tuyệt vọng.
Không ai muốn hồi tưởng lại cảnh tượng này. Cô thở dồn dập, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy.
Cô chắn đỡ cho Lục Chấp, nhưng không biết cuối cùng anh có sống không.
Nghĩ đến chuyện thế này, phải cần dũng khí rất lớn.
Từ lúc sống lại cho đến giờ, cô vẫn luôn sợ hồi tưởng lại những ngày tháng cuối cùng của kiếp trước.
Cô sợ cảm giác đối mặt cái chết, sợ Lục Chấp không sống nữa, sợ anh sẽ phát điên. Cô ra vẻ mình không có việc gì, tự an ủi rằng Lục Chấp nhất định sẽ không sao, khoảnh khắc cuối cùng cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không thể tin, kiếp trước cô bị đồ khốn kia dây dưa phát khóc, nhưng giây phút sau cùng lại trao cho anh nguyên vẹn trái tim.
Nảy đập, trong sáng thật lòng.
Đầu Ninh Trăn đau như búa bổ, đau đến mức cô không dám nghĩ tới nữa.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn bốn giờ chiều. Sau khi cuộc thi kết thúc, cô quay về phòng khách sạn ngủ thiếp đi suốt mấy tiếng.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi, sau khi thả lỏng hoàn toàn cô đã ngủ một giấc thật sâu.
Ngoài cửa, một thiếu niên ngoài dự đoán đang đứng đó.
Khương Chá trầm ngâm nhìn cô.
Ninh Trăn không thể không mở lời: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt hắn ẩn nhẫn, sau khi cô lên tiếng, gần như ngay tức khắc tiếp lời cô: “Vì sao cậu không thi đấu bằng tất cả khả năng?”
Chuyện này thật đúng là oan uổng…
Cô đã cố gắng hết sức, huống chi thi thế nào, hình như là chuyện của cá nhân cô. Ninh Trăn lắc đầu: “Mình đã cố hết sức.” Cô ngẫm nghĩ một lúc, không quên khen ngợi hắn: “Cậu thật sự rất lợi hại.”
Cho nên cô thua hắn là chuyện hiển nhiên, kết quả rất công bằng.
Cô nhờ dựa vào linh hồn nhảy múa nhiều năm mà đạt được giải á quân nhưng Khương Chá không giống vậy, hắn có thiên phú, còn siêng năng rèn luyện, hoàn toàn xứng đáng với chức vô địch.
“Số 34.” Khương Chá nhíu mày: “Cậu không thể nào thấp hơn tôi 0.4 điểm.”
Mấy lời này thật kỳ lạ, Ninh Trăn chẳng hiểu hắn nói gì, hơn nữa hắn cứ gọi cô là ‘số 34’, hễ nghe thấy cách gọi này là Ninh Trăn lại muốn phì cười.
“Vì sao lại không thể?”
Thiếu niên mấp máy môi nhưng chẳng bật ra được chữ nào.
Thực tế, Khương Chá cũng không biết bản thân mình bị làm sao. Hắn thắng, theo lý mà nói những khúc mắc trong lòng sẽ tự nhiên tan biến, nhưng cái chấp niệm kia chẳng những không ngừng ám ảnh mà ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn.
Tựa hồ cô thắng cũng không được mà thua cũng chẳng xong.
Ánh mắt hắn nhìn cô chẳng chút thiện chí, cảm thấy cô thật phiền nhiễu.
Lớn ngần này, lần đầu tiên trong đời hắn thấy một người phiền đến chướng mắt như vậy.
Ninh Trăn ý thức được tâm trạng hắn không tốt, lui về sau một bước, không chút do dự giơ tay đóng cửa lại.
Bị chặn bên ngoài cánh cửa đóng kín Khương Chá: “…”
Khỏi phải nghi ngờ, đây quả thật là người đáng ghét nhất mà hắn từng gặp phải.
Thân hình hắn cứng đờ đứng trời trồng ở đó một lúc lâu, cảm thấy mình đứng trơ phỏng ở đây chẳng khác nào người bệnh thần kinh, hắn vừa mới rục rịch dợm bước thì nhìn thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng.
Lục Chấp cười lạnh, ánh mắt sâu hun hút.
Khương Chá cau mày, bước qua anh đi vào thang máy. Suy nghĩ của hắn rối nùi, hiện tại hắn không biết đến tột cùng mình muốn gì.
Lục Chấp đút hai tay vào túi quần, nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt, đứng tựa người vào cửa phòng cô, khẽ cúi đầu.
Ninh Trăn thu dọn xong đồ đạc, sợ Khương Chá vẫn chưa đi, thêm vào đó lúc nãy khi thi đấu cô mang giày cao gót bây giờ bàn chân bị phồng rộp nên cũng không muốn nhúc nhích, thế là quyết định ngồi yên trong phòng đợi một mạch đến giờ ra sân bay.
Chuyến bay buổi tối nên cô cũng không vội, trong phòng có một ít bánh quy cô đã mua trước đó, vừa rồi cô không tỉnh táo lắm, giờ nghĩ lại có hơi sợ. Ý thức được tâm trạng của Khương Chá không tốt thế là quyết định đóng rụp cửa một cách dứt khoát, suy cho cùng chuyện này không phải phép lịch sự, cô sợ gặp lại Khương Chá sẽ rất gượng gạo.
Một mạch này đợi đến sáu giờ tối.
Bên ngoài yên lặng, không có động tĩnh gì.
Ninh Trăn thở phào nhẹ nhõm, lần từ biệt này, có lẽ cô sẽ phải nói lời chia tay những bước nhảy.
Rất nhiều điều tiếc nuối đã được bù đắp viên mãn vẹn tròn, tựa như nói lời cảm ơn Tống Bảo Vân, như đón nhận Từ Thiến và một lần nữa nhảy múa.
Chỉ có duy nhất Lục Chấp là khiến cô bó tay bất lực đầu hàng.
Đến giờ cô vẫn không xác định được, rốt cuộc giọng nói trong loa phát thanh khi đó liệu có phải là anh không.
Chuyến bay chín giờ, đến lúc Ninh Trăn phải ra sân bay.
Ninh Trăn đã thu dọn xong trang phục biểu diễn và giày nhảy, ba lô bị bẩn tạm thời không thể đeo được, cô đành phải dùng túi tote thay thế.
Những món đồ này làm cho cô có phần đau đầu, cô không nói với ba và dì Từ đêm nay mình sẽ về, cô sợ hai người ra sân bay đón sẽ phát hiện chuyến bay không đúng, bí mật sẽ bị lộ, nhưng nếu những món đồ này bị nhìn thấy thì cũng sẽ vô cùng rắc rối.
Chỉ có thể đợi đến khi về thành phố A, nghĩ xem liệu có thể tìm được chỗ nào tạm thời bảo quản giúp cô không.
Ninh Trăn mở cửa phòng, bước chân thốt khựng lại, hai mắt từ từ mở to xoe tròn.
Anh xoay người, khóe miệng đong đầy nụ cười.
“Ninh Trăn, vui quá phát ngốc rồi à?” giọng nói mang theo mấy phần xấu xa: “Đi nào, anh Lục Chấp dẫn em về nhà.”