Có trời đất làm chứng sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, Cố Nhan chưa bao giờ dậy sớm hơn gà.
Cô đã dành suốt hai giờ đồng hồ đứng trước gương trong phòng thay đồ chỉ để thay quần áo, và cuối cùng mặc chiếc váy trắng liền thân mà cô mới mua vào tuần trước.
Thoạt nhìn vừa đàng hoàng lại có phong cách trà xanh*, cô cực kỳ hài lòng.
Cố Nhan đã đi làm được một tháng nhưng chưa bao giờ có tình huống nào xảy ra như thứ Hai hôm nay. Khi cô đến công ty lúc mười giờ, những người bên trong nhìn thấy cô như thể nhìn thấy quỷ.
(trà xanh* là gì chắc chị em đọc nhiều cũng biết rồi phải không ^^)
Cô ngồi quy củ trước máy tính, cầm một bài báo dự phòng mà không biết tổng biên tập tìm nó ở đâu để sắp xếp bố cục.
Mới vừa chọn phông chữ bắt mắt cho tiêu đề “Bấm vào đây để chỉ bạn cách gầy đi mấy chục cân mỗi năm”, cô đã lơ đãng mà liếc mắt nhìn điện thoại một cái.
Trên đường đến công ty cô đã gọi cho Chu Quân Ngôn một lần, ngoại trừ giọng nữ lạnh băng nhắc nhở cô rằng không ai trả lời thì chẳng có gì cả.
Dù đã đoán trước có thể Chu Quân Ngôn sẽ không nghe máy nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Anh cũng đã đồng ý yêu đương với mình trong sáu tháng, như vậy cô mới có nhiều thời gian để cưa đổ anh. Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, cô không thể nản chí lùi bước nhanh như vậy được.
Đúng vậy, cô nên trực tiếp đi tìm anh chứ ngồi đây suy nghĩ loanh quanh lòng vòng cũng vô nghĩa mà thôi.
Ở bên này Cố Nhan tự cổ vũ chính mình, tổng biên tập đang trù tính lôi kéo Tiểu Lý tổ chức một cuộc họp nhỏ trên bàn tròn bên cạnh lối đi. Trong một loạt các cuộc trò chuyện dài cô chỉ có thể nghe thấy bốn từ “Chính quyền thành phố”, cơ thể cũng theo bản năng mà run lên.
Cố Nhan nghiêng đầu và nghiêng người về phía họ. Hóa ra chính quyền thành phố bên kia không hài lòng với phương án thiết kế trong việc quảng bá kế hoạch văn hóa thành phố A, nhưng cụ thể yêu cầu cần sửa lại chỗ nào thì lại chậm chạp không nói. Tổng biên tập bảo Tiểu Lý liên lạc trực tiếp với người phụ trách bên kia, đừng để cô ấy làm người trung gian chuyển lời nữa.
“Em không muốn, họ rất khó phục vụ.” Tiểu Lý chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn cũng không chênh lệch nhiều với Cố Nhan, nhìn vẻ mặt xanh xao của cô ấy có lẽ đã bị “nấu nhừ” mấy ngày đêm rồi.
“Các tiêu đề sắp phải đưa ra vào ngày mốt rồi, em không muốn cũng phải đi chỉnh sửa một chút.” Tổng biên tập vỗ vỗ vai cô ấy.
Cố Nhan nghe được mấy lời này tinh thần bỗng phấn chấn hẳn lên.
“Tôi có thể giúp gì không?Tôi sẽ đi hỏi rõ ràng, sau đó giúp cô ghi âm lại rồi gửi cho cô, như vậy được không”. Cô nhìn họ bằng ánh mắt tha thiết.
“Tôi đồng ý.” Tiểu Lý dĩ nhiên là chấp nhận, cô ấy đã thay đổi bản thiết kế nhiều đến mức sắp nôn ra, thật sự không muốn ức chế đi liên lạc với đối phương thêm lần nào nữa.
Tổng biên tập là một người tinh tường, nhìn thấy khuôn mặt đào hoa của Cố Nhan ngay lập tức nhận ra điều gì đó. Thiên kim tiểu thư muốn làm gì thì làm mà, và cũng không trông cậy cô ấy có thể làm được việc lớn gì ở đây cả.
Cuối cùng, Cố Nhan nhanh nhẹn thoải mái bước vào thang máy từ tầng 19 đi xuống, sau khi cô ra khỏi tòa cao ốc liền chui vào trong xe của cô.
“Chúng ta đi đến tòa chính quyền thành phố.”
“Được.”
Có thể là tâm trạng của cô quá hạnh phúc, sau khi khởi động xe, tài xế liếc cô một cái qua gương.
“Hôm nay trông tôi có đẹp không?”
Quả nhiên, không thể thiếu câu này được.
“Đẹp.”
————
Khi bác bảo vệ mới vừa nhìn thấy cô xuống xe, miệng liền nhếch lên.
Cô còn chưa đi đến trước mặt thì ông đã đẩy cửa sổ ra: “Mấy ngày không gặp cháu, còn tưởng rằng cháu sẽ không tới nữa.”
“Chào bác ạ.” Cố Nhan và bác bảo vệ đã vài ngày không gặp rồi, nên lúc này như thể gặp được người thân của chính mình, cô đưa thẻ vào cửa vừa lấy từ tay tổng biên tập đến trước mặt bác bảo vệ: “Hôm nay rốt cuộc cháu có thể đi vào rồi, bác có vui cho cháu không?”
Bác bảo vệ gật đầu mở cửa ra, thậm chí không thèm nhìn tấm thẻ trong tay cô: “Vui lắm, vui lắm, vào đi và nhớ đi đến tòa nhà phía sau, Tiểu Chu đang ở văn phòng trong cùng trên tầng ba.”
Tiểu Chu, xưng hô thật dễ thương.
Cố Nhan cảm động vẫy vẫy tay với bác bảo vệ: “Chúc bác luôn mạnh khỏe nha.”
Vào thang máy rồi, Cố Nhan mới phát hiện ra một điều.
Trong thang máy có tổng cộng bốn người thì hết ba người đang nhìn cô.
Đợi đến khi cô bước ra khỏi thang máy và đi đến văn phòng của Chu Quân Ngôn, ai đi qua cô đều sẽ đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
……
Hôm nay cô xinh đẹp đến mức này sao?
Cố Nhan không được tự nhiên mà đi về phía trước, bỗng phía sau có người gọi cô lại.
“Có phải Cố Nhan không? Là tới tìm Tiểu Chu sao? Văn phòng của cậu ấy ở bên phải.”
Cả tên của tôi cũng biết?
Cố Nhan kinh ngạc xoay người lại, sau lưng là hai chị gái mặc đồng phục cười cười nhìn cô.
Cố Nhan có thể cảm giác được nụ cười của các chị ấy mang theo thiện ý và buôn chuyện… trêu ghẹo.
Khiếp sợ, tại sao cả thế giới đều biết cô là tới tìm Chu Quân Ngôn vậy?
Cố Nhan chỉ chỉ chính mình, nhỏ giọng hỏi: “Các chị biết tôi sao?”
Hai chị gái kia nhìn nhau cười, gian manh nói: “Khụ, ở nơi này của tụi chị em rất nổi tiếng.”
Không phải là hai chị ấy đã biết cô làm gì rồi chứ, nghĩ đến đây Cố Nhan trong nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
“Ha ha đừng thẹn thùng, chỉ là tụi chị nhìn người trẻ tuổi cảm thấy đặc biệt thú vị, rất muốn biết là em có thể bắt lấy Tiểu Chu được hay không.”
Cái này đến cô còn không biết nữa là.
Cố Nhan sờ sờ tóc, có chút chột dạ: “Thật ra hôm nay em là tới hỏi về công việc, chị gái, xin hỏi anh ấy đang ở văn phòng nào ạ?”
“Sáng sớm cậu ấy đã ngồi vào xe của Cục xuống nông thôn mở cuộc họp rồi, thật tiếc.”
“À, ra vậy.” Tâm Cố Nhan suy sụp.
“Nhưng cậu ấy đã không lái xe đi nên chắc chắc là sẽ quay lại, nếu không em từ từ đợi cậu ấy? Sẵn tiện trò chuyện với bọn chị.”
“Sẽ không làm phiền đến hai chị chứ?” Cố Nhan luôn không thể phân biệt được người khác là vui đùa hay là nghiêm túc, nhưng cô thật sự rất muốn chờ Chu Quân Ngôn một lát.
“Không bận, em đi theo tụi chị. Tụi chị đều rất muốn hỏi em là thứ tư tuần trước em mặc cái váy kia là của nhãn hiệu nào thế?”
“Cái váy màu đỏ kia ạ?”
“Đúng vậy, nhìn em ăn mặc thật xinh đẹp, chị cũng muốn mua cho con gái chị một cái như thế.”
“Khi về nhà em sẽ xem lại, có điều chị đã có con gái luôn rồi à?”
……
Mãi cho đến giữa trưa Chu Quân Ngôn cũng không trở về. Da mặt Cố Nhan có dày đến đâu cũng ngượng ngùng khi đã làm phiền lâu như thế, cuối cùng bị mấy chị gái cứng rắn giữ lại dẫn đến nhà ăn ăn trưa.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua tới bàn chào hỏi, Cố Nhan cố gắng phớt lờ vẻ mặt tò mò của họ, rất lễ phép mỉm cười lịch sự.
Vào khoảng ba giờ chiều, cô kêu trà chiều ở quán cà phê. Bởi vì số lượng đơn đặt hàng có hơi lớn nên nhân viên gọi điện thoại tới xác nhận.
Cố Nhan không quên nói: “Nhớ rõ nhất định phải đưa một ly cho bác ở phòng bảo vệ giúp tôi, đưa cho ông ấy lúc còn nóng.”
————
Khi Chu Quân Ngôn xuất hiện ở đại sảnh tầng ba, Cố Nhan đang ôm một ly cà phê uống một cách chậm rãi từ tốn.
Đẩy cửa kính đi vào, không hề phát ra một chút âm thanh nào.
Không có ai phát hiện anh trở về, chỉ có cô.
Giống như trái tim đột nhiên bị ấn nút chuyển đổi, Cố Nhan ngẩng đầu lên theo cảm giác, liền thấy anh xuất hiện.
Chu Quân Ngôn không chú ý tới cô, khuôn mặt chăm chú nhìn tập tài liệu trên tay. Những ngón tay đang cầm tài liệu thon dài sạch sẽ và khớp xương rõ ràng.
Anh vắt áo khoác lên cánh tay trái có lẽ là nóng nên đã cởi nó ra, bên trong là áo sơmi trắng tinh mà cô yêu tha thiết.
Người này hiện tại thuộc về cô, tâm tư Cố Nhan rung động nhìn Chu Quân Ngôn.
Chờ anh đến gần, xung quanh liền vang lên vài tiếng ho nhẹ, âm thầm trêu chọc.
Chu Quân Ngôn nghe thấy động tĩnh đặt tập giấy xuống, theo ánh mắt người khác nhìn về phía Cố Nhan, đồng thời không bỏ qua chi tiết trên mỗi bàn đều xuất hiện một ly cà phê.
Không khí vô cùng vi diệu.
Cố Nhan đứng lên, đôi mắt rạng rỡ nhìn anh, giây tiếp theo cô liền phát hiện anh khẽ cau mày giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
“Cô đang làm gì ở đây?”
Cố Nhan đang muốn trả lời thì chị gái vừa rồi vẫn luôn nói chuyện phiếm với cô từ giữa hai người họ đi qua đến quầy nước để rót nước.
“Tiểu Chu, điện thoại cậu không nghe còn bận rộn đến khi xong việc mới trở về, em ấy đã ngây ngốc chờ cậu cả ngày rồi, là việc của công ty, đúng không Nhan Nhan?”
Nhan Nhan?
Thái dương Chu Quân Ngôn co giật hạ giọng.
“Đi ra ngoài.”
Cố Nhan không nghe rõ anh nói gì, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào anh.
“Thiết kế của bên em có một ít vấn đề muốn thảo luận một chút với anh……”
Chu Quân Ngôn bắt gặp ánh mắt của cô, đáy lòng dần dần hiện lên cảm xúc bực bội khó kìm nén.
“Muốn họ nhìn thấy phải không.” Anh nhìn cô một cách phức tạp.