Mi tâm dán bùa chú, dáng vẻ lúc này của Lê Thế Khôn cực kỳ buồn cười.
Lê Phong có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy mình không nên ở trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, mà tháo dỡ hình tượng của đối phương.
Nắm chặt mặt dây chuyền trước ngực, Dư Phỉ cũng không biết vì sao bùa hộ mệnh mà cô cầu xin, lại đột nhiên mất hiệu lực.
Nhìn chằm chằm mu bàn tay gầy gò của mình, Lê Thế Khôn mạnh mẽ ném ly nước trong tay về phía người phụ nữ: "Nói chuyện!"
"Em không biết."
Chưa bao giờ thấy đối phương tức giận, Dư Phỉ trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định trả lời.
Gả vào hào môn chỉ còn cách một bước, vô luận như thế nào cô cũng không thể buông tha vào lúc này.
Nghiêng người mà tránh được mảnh thủy tinh bắn tung tóe, người phụ nữ rơi nước mắt, khóc đến mức gọi là hoa lê đái vũ.
Thầm than tố chất chuyên nghiệp của đối phương đủ cứng rắn. Quý Lam Xuyên hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng cắt một cái liền tháo đứt sợi dây đỏ trên cổ Dư Phỉ.
Chắc chắn trong tay thiếu niên không có dao, nhưng Lê Phong lại có thể nhìn thấy rõ ràng những vết đứt ở hai đầu dây tơ đỏ.
Thưởng thức điêu khắc gỗ đào hình cánh hoa trong tay, Quý Lam Xuyên quả nhiên sờ được một hàng bát tự cỡ hạt gạo ở đáy.
Canh Thìn gặp Dậu, bát tự này chính là "Dương Nhận Đào Hoa" có tính phá hoại mạnh nhất trong Đào Hoa Sát.
Người có mệnh cách này, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ vì tình cảm phá tài, bị cách chức, thậm chí chết oan uổng.
———Dương nhận vì đao, đã sớm tra sinh nhật của Lê Thế Khôn trên một bách khoa toàn thư nào đó, cho nên Quý Lam Xuyên mới dùng câu "Trên đầu chữ sắc có cây đao" để trả lời đối phương.
Vốn nên thanh tâm quả dục tránh được tai họa, ai ngờ Lê Thế Khôn phong lưu thành tính, lại không biết từ đâu thu được một đóa hoa đào thối rữa như vậy.
Đem mặt dây chuyền gỗ đào ném cho đối phương, Quý Lam Xuyên lười biếng giải thích: "Phía trên là bát tự của ông."
Sinh nhật bát tự, năm tháng, tuy nói tin tức cuối cùng rất khó biết được, nhưng thiên sư có kinh nghiệm, vẫn có thể căn cứ vào kinh nghiệm đời đời của đối phương mà tiến hành phản đẩy.
Là một trong những doanh nhân nổi tiếng của thành phố M, quá khứ của Lê Thế Khôn cũng không tính là riêng tư.
Bát tự tương đồng lại vô pháp dùng trùng hợp để giải thích.
Phát giác sự tình bại lộ, Dư Phỉ lau khô nước mắt, vội vàng đem quan hệ của mình cùng "Mưu tài hại mệnh" phủi sạch: "Em không biết, em thật sự không biết, đây chính là bùa hộ mệnh chiêu đào hoa mà thôi."
Cô chỉ muốn mượn cơ hội gả vào hào môn, ai ngờ lại dẫn ra một loạt tai họa này.
Hương thơm của hoa đào vẫn tràn ngập trong phòng, Lê Phong chán ghét vòng qua Dư Phỉ, cau mày mở cửa sổ đối diện ra: "Kế tiếp phải làm như thế nào, cũng không thể để cho ba tôi vẫn dán tờ bùa lung tung chứ?"
"Hao tiền miễn tai."
Nhặt điện thoại di động Dư Phỉ rơi xuống đất, Quý Lam Xuyên cơ trí mà dùng khuôn mặt của đối phương mở khóa màn hình.
Chuyện liên quan đến an nguy của Tần Chinh, cậu mới không được phép để xảy ra sơ suất nào.
Vừa mới bị thiếu niên dùng ngón tay chặt đứt sợi dây đỏ, Dư Phỉ trong lòng bất mãn thế nào, cũng không dám biểu lộ mảy may trên mặt.
Đụng vào lá bùa đụng dán trên mi tâm, Lê Thế Khôn tài đại khí thô nói: "Muốn bao nhiêu, ngài cứ ra giá."
"Không phải tôi muốn, mà là số mệnh muốn."
Lôi ra một nụ cười có khí chất thần côn, Quý Lam Xuyên lấy ngón tay chỉ lên trời: "Tiền và mệnh, ông chỉ có thể lựa chọn một. "
Trong lòng "lộp bộp" một tiếng, Lê Phong lúc này mới nhớ tới cái giá mà thiếu niên nhắc tới ngày đó ở bên đường quán bar.
Nhưng chuyện số mệnh quá mức hư vô mờ nhạt, cho dù tận mắt chứng kiến bản lĩnh của đối phương, Lê Thế Khôn cũng không cho rằng cơ nghiệp Lê gia sẽ bởi vì một câu mà suy sụp.
"Lê gia chủ đây là muốn chọn mạng?"
Một lần uống, một miếng ăn đều có định số, Quý Lam Xuyên tự nhiên sẽ không cố ý can thiệp vào lựa chọn của đối phương. Lưu giữ số điện thoại di động bị Dư Phỉ ghi chú là "đại sư", thiếu niên tay phải khẽ nâng, trong chớp mắt liền ngự sứ Lôi Đình đem đám mây phấn kia bổ tán.
Tựa hồ như gông cùm xiềng xích vô hình bị người đánh vỡ, Lê Thế Khôn nhất thời cảm thấy vai cùng đốt sống cổ của mình thoải mái không ít. Cùng lúc đó, những trạng thái mệt mỏi bị tích đọng mấy ngày liền che giấu, cũng trong nháy mắt mà bộc phát ra trên người ông ta.
Hốc mắt lún sâu, sắc mặt tái nhợt, lúc này Lê Thế Khôn đang nằm trên giường, hoàn toàn là bộ dáng người bệnh bị bệnh nặng.
Lê Phong bị hoảng sợ, ngây ngốc nửa ngày mới nhớ tới nên gọi bác sĩ gia đình tới.
"Nước chảy hướng đào hoa, đề nghị đặt giường đối diện phòng tắm."
So với Lê Phong thích xúc động gây sự, Lê Thế Khôn lão luyện hiển nhiên biết cách làm người hơn. Nhận được chi phiếu ngàn vạn của đối phương, Quý Lam Xuyên cảm thấy hài lòng, liền hảo tâm chỉ điểm một câu trong bố cục phong thủy.
Xác định ba mình không có nguy hiểm đến tính mạng, Lê Phong ra lệnh cho người giúp việc coi trọng Dư Phỉ. Sau đó, lại tự mình đưa thiếu niên kết thúc công việc chuẩn bị về nhà xuống lầu.
Đủ loại chuyện trong đầu liên tiếp hiện ra, gã do dự hồi lâu, cuối cùng lí nhí như muỗi mà mở miệng: "... Cám ơn."
"Không cần nói cảm ơn." Lắc lắc chi phiếu trong tay, đáy mắt Quý Lam Xuyên không thấy nửa phần động dung, "Chỉ là một chuyện làm ăn mà thôi."
Tiền bạc hai bên thảo thuận xong, cậu cũng không muốn cùng Lê Phong sinh ra mặt giao thoa khác.
Hiếm khi thấp giọng lại bị người ta hất mặt lạnh, Lê Phong rất muốn nâng cao âm lượng nổi giận, rồi lại cố kỵ ân tình của đối phương đã cứu ba mình.
Gã siết chặt nắm đấm, buồn bực nói: "Cậu nhất định phải nói như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?" Kinh ngạc nhướng mày, Quý Lam Xuyên lạnh lùng cười, "Tôi và Lê thiếu cũng không có giao tình gì."
Nhớ tới thái độ trước kia của mình đối với thiếu niên, Lê Phong trong lòng có hối hận, rồi lại không thể kéo thể diện mà xin lỗi đối phương.
Quý Lam Xuyên vô tình thông cảm cho tâm tư rối rắm của gã, chân dài vừa sải bước, đầu cũng không quay lại mà xoay người rời đi.
Nhớ thương ước định cùng Tần Chinh ăn cơm tối, thiếu niên ngồi trên taxi liên tiếp nhìn đồng hồ.
Nhưng vẫn bất đắc dĩ bại trận trước ùn tắc xe cộ của buổi tối.
Không biết vì sao, từ sau khi bổ tán đám mây phấn kia, trong lòng cậu luôn luôn quanh quẩn một cỗ nôn nóng nói không rõ ràng.
Từ gương chiếu hậu thoáng nhìn sắc mặt ửng hồng của đối phương, chú tài xế nhịn không được mà lên tiếng hỏi: "Nhóc con bị sốt sao? Cháu có muốn đến bệnh viện trước không?"
Tin chắc mình không bị bệnh, Quý Lam Xuyên kiên định lắc đầu, cuối cùng cũng chạy về khu biệt thự của Tần trạch trước 6 giờ.
Nhưng mà xe chưa đăng ký chỉ có thể dừng ở bên ngoài, chờ thiếu niên vội vàng chạy chậm về nhà, kim phút trên đồng hồ đã sớm nhảy qua cửa "12".
Là bởi vì đào hoa sát khí bị người ngưng tụ sao...
Không đợi Quý Lam Xuyên chậm chạp nghĩ ra nguyên nhân, cậu ở cửa nhà liền nhìn thấy tổng tài ba ba mặc chính trang, chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Không chút suy nghĩ mà nhào vào trong ngực đối phương, thiếu niên đưa tay vòng quan eo nam nhân: "Tần Chinh."
"Phát sốt à?"
Thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của thỏ con, Tần Chinh lo lắng sờ sờ trán thiếu niên: "Có choáng váng hay không? Tôi bảo Trịnh thúc lấy ít thuốc cho em uống nhé."
Ôm chặt nam nhân liều mạng lắc đầu, chóp mũi Quý Lam Xuyên cọ tới cọ lui trước ngực đối phương: "Không choáng, chính là rất muốn gặp ngài."
"Đừng náo loạn."
Nhớ tới tình trạng lúc trước thiếu niên sốt cao ngất xỉu trước cửa khách sạn, Tần Chinh đè lại cái đầu nhỏ lộn xộn của đối phương, không dám có bất kỳ sơ suất nào: "Trước tiên đo nhiệt độ cơ thể, nghiêm trọng thì phải gọi bác sĩ tới."
Nhưng em chỉ muốn dính lấy anh.
Yên lặng siết chặt cánh tay, Quý Lam Xuyên tùy hứng ôm đối phương không chịu buông tay.
Tần Chinh bất đắc dĩ, đành thuận tay ôm cái đuôi nhỏ kia một đường trở về phòng khách.
"Đây là làm sao vậy?"
Nghe được động tĩnh ngoài phòng khách, Trương mụ cùng Trịnh thúc chạy ra, liếc mắt một cái, liền chú ý tới áo khoác Tần tam gia bị kéo ra nửa bên.
"Ngốc đến choáng váng."
Tức giận đem thiếu niên đặt trên ghế sô pha, Tần Chinh chỉ cảm thấy người này thật sự là khắc tinh của mình.
Trương mụ cùng Trịnh thúc rất có ánh mắt, lập tức chia nhau đi chuẩn bị thuốc men cùng nước nóng có thể dùng được.
Ý thức phiêu phiêu nổi lên, thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng nói thầm: "Em mới không ngốc. "
Đào Hoa Sát không phải mê dược càng không phải xuân | dược, trạng thái hiện tại của Quý Lam Xuyên có chút tương tự "Tình yêu cuồng nhiệt" như Lê Thế Khôn.
Chẳng qua cậu vốn thích Tần Chinh, triệu chứng phản ứng ra sẽ rõ ràng hơn một chút.
"Không được lộn xộn."
Chỗ ngồi trên sô pha quá nhỏ, Tần Chinh thật sự không kiềm chế được con thỏ ngốc nào đó đạp loạn chân.
Tay trái xuyên qua đầu gối ôm lấy người, Tần tam gia bước nhanh lên lầu, ném đối phương lên giường: "Thành thật ngốc cho tôi. "
Nam nhân phát lực rất chuẩn, Quý Lam Xuyên ngã ngồi trên giường cũng không cảm thấy đau.
Tiện tay sờ đến một cái gối liền ôm vào trong ngực, hai mắt thiếu niên sáng lấp lánh nhìn chằm chằm đối phương.
"Tần Chinh, em thật sự rất thích anh nha."
Ngón tay sửa sang quần áo chợt dừng lại, Tần Chinh xác định thiếu niên tuyệt đối là đang trong tình trạng không đúng. Nếu là ở bình thường, đối phương chắc chắn không có can đảm gọi thẳng tên của mình.
Từ trong tay Trương mụ cùng Trịnh thúc nhận lấy ly nước cùng hòm thuốc nhỏ, nam nhân đóng cửa phòng lại, nửa điểm cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng ngốc xuẩn của con thỏ nhà mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bổn Vương Muốn Tạo Phản
2. Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý!
3. Bọt Biển
4. Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
=====================================
Kéo không ra gối đầu trong ngực đối phương, Tần Chinh muốn đo nhiệt độ lại sợ làm tổn thương thiếu niên.
Hắn không thể không đem nhiệt kế dùng khăn giấy khử trùng lau sạch, sau đó lại đưa nó đến bên môi đối phương: "Ngậm lấy. "
Ngoan ngoãn há miệng, ánh mắt thiếu niên vẫn không có rời khỏi Tần Chinh. Dường như cảm thấy khó chịu, cậu nâng tay dụi dụi mắt, lộ ra du ngư chợt lóe trong mắt trái.
"....."
Thoáng nhìn mu bàn tay thiếu niên cùng đuôi mắt đỏ bừng, Tần Chinh bỗng nhiên rất muốn đem đối phương đặt ở trên đùi hảo hảo giáo huấn một trận.
Cùng thiếu niên nhìn chằm chằm nhau ba phút đồng hồ, chú ý tới nhiệt độ cơ thể đối phương bình thường, nam nhân thở dài: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? "
"Là Đào Hoa Sát nha"
Ngậm theo nhiệt kế tạo hình nhỏ nhắn, thiếu niên mơ hồ trả lời: "Em phá trận của hắn, có thể bị một chút cắn trả. "
Nói xong vẫn không biết mình tỉnh táo hay mơ mơ màng màng, Quý Lam Xuyên buông ra gối ôm dính hơi thở của đối phương, nhanh như chớp mà lăn đến bên đùi nam nhân: "Tuy rằng không có gỗ đào dẫn dắt, nhưng em vẫn rất muốn gặp anh."
Cho dù không hiểu tình yêu như thế nào, trải qua lần này, Quý Lam Xuyên cũng có thể nhận rõ cảm giác của mình đối với Tần Chinh.
Cậu vốn có thể vẽ phù, niệm kinh trục xuất sát khí, nhưng sau khi nhìn thấy nam nhân, cậu lại chỉ muốn dựa vào đối phương tùy ý hồ nháo.
Giống như một con mèo linh hoạt treo trên người nam nhân, thiếu niên cẩn thận dùng môi chạm vào đối phương: "Tần Chinh, em muốn hôn anh. "
"Phựt!"
Sợi dây đại biểu cho lý trí trong nháy mắt đứt đoạn, Tần Chinh nâng gáy đối phương, dùng một nụ hôn sâu tràn ngập ý tứ cướp đoạt mà làm câu trả lời.
Nhưng mà, ngay khi hai người khó lòng kìm được, muốn lau súng cướp cò, Quý Lam Xuyên lại bỗng dưng nếm được một chút huyết khí giữa môi và răng của hai người đang giao triền.
Từng đợt từng đợt phấn vụ bị kim quang bá đạo triệt để trục xuất, thiếu niên khôi phục lý trí mở to hai mắt, lập tức xấu hổ và tức giận muốn chết, cứng đờ tại chỗ ——
Tổ sư gia tại thượng, cậu vừa rồi mới làm cái gì vậy trời?!