Rèm cửa sổ dày ngăn ánh nắng ban mai của mùa thu, thiếu niên nằm trên chiếc giường lớn màu đen ngủ ngon lành. Dấu hôn sau tai có thể thấy rõ ràng, Tần Chinh sớm đã tỉnh lại càng nhìn càng hài lòng. Hắn nhịn không được, liền đưa tay gẩy lông mi rung rinh như cánh bướm theo hô hấp run rẩy của đối phương.
Hình dáng mắt Quý Lam Xuyên rất đặc biệt, đuôi mắt dài hơn so với người thường một chút, sau khi khóc xong liền nhuộm một màu đỏ ửng, lại càng lộ ra kiều diễm. Xúc cảm lay động như cây quạt nhỏ đảo qua ngón tay, thiếu niên bị quấy rầy giấc mộng, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mà mở hai mắt ra.
Một cảm giác vừa ê ẩm vừa đau đớn xẹt qua trong đầu, Quý Lam Xuyên chỉ cảm thấy toàn thân từ eo trở xuống đã tê dại. Thấy người đàn ông bên cạnh đang chống cằm nhìn mình, cậu lập tức căm giận mà dời khoảng cách với đối phương: "Kẻ lừa đảo."
Miệng nam nhân, đều là quỷ gạt người.
Quý thiên sư tính tình kiên cường, quả thực không có mặt mũi nào thừa nhận, người tối hôm qua khóc thảm thiết kia sẽ là mình.
Không phải là nước mắt cố ý ngụy trang khi xin tha thứ, mà là thật sự vừa sảng khoái vừa mệt mỏi lại không thể kiềm chế được.
Tính toán đâu ra đấy mà kêu non nửa đêm, thiếu niên lúc này giọng nói khàn khàn lại trêu người, cậu còn mang theo một cỗ phong tình lười biếng độc thuộc về mình. Tần Chinh bị câu đến ngứa ngáy, lập tức đưa tay kéo người về trong lòng ngực.
Đã sớm có dự liệu trước hành động của nam nhân, Quý Lam Xuyên lập tức giơ chân trái đạp đối phương một cái, chỉ tiếc cả người cậu mệt mỏi không dùng được sức, so với bất mãn, cái này càng giống như đang mềm nhũn mà làm nũng với nam nhân.
"Là tôi sai rồi." Tần Chinh duỗi đôi chân dài đè lại bắp chân mảnh khảnh của đối phương.
Giọng nói hắn ôn nhu mà vuốt xuôi lông cho con thỏ xấu hổ tức giận ở trong lòng ngực: "Tôi cam đoan, lần sau sẽ không bao giờ quá mức như vậy nữa."
Nếu không phải ngày thường nghẹn quá tàn nhẫn, hắn cũng sẽ không đến mức không biết khống chế được như vậy.
Sử dụng cái miệng có khí lực nhất của mình lúc này, Quý Lam Xuyên hung dữ cắn một cái lên cánh tay đối phương lộ ra bên ngoài, thuận thuận lợi lợi lưu mà lại hai hàng dấu răng nhỏ nhắn, giọng điệu thiếu niên kiên quyết cự tuyệt: "Không có lần sau!"
Rõ ràng đối phương mới là người xuất lực nhiều hơn. Nhưng nhìn trạng thái sáng nay sau khi hai người rời giường, rõ ràng là cậu thua một trận.
Lão nam nhân 35 tuổi, vì cái gì so với thiếu niên 20 tuổi như cậu còn tràn đầy tinh lực hơn?
Nếu lại thêm vài lần như vậy, sớm muộn gì cậu cũng phải chết trên chiếc giường ở trong phòng ngủ của Tần trạch.
"Nhưng tối hôm qua, không phải bảo bối cũng rất thoải mái sao?"
Từ sau khi xác nhận quan hệ, Tần Chinh liền đối với cái xưng "Bảo bối" buồn nôn này gọi càng thêm quen thuộc.
Hắn căn bản không thèm để ý trên cánh tay có hơi đau đớn, liền nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai thiếu niên: "Vẫn quấn lấy tôi nói 'Nhanh lên', 'Còn muốn'..."
Đó chỉ là lúc mới bắt đâu, Ok?
Nhanh chóng che cái miệng nói bậy bạ của nam nhân, vành tai tinh xảo của thiếu niên lúc này liền mẫn cảm xấu hổ đến đỏ bừng. Tần Tam gia nhéo nhéo nơi này đụng vào chỗ kia, giống như là một đứa nhỏ vừa mới có được món đồ chơi mới. Hắn đối với mỗi một chỗ trên người của người trong ngực đều yêu thích không buông tay.
Lòng bàn tay non mềm lần thứ hai bị đối phương hôn lên, Quý Lam Xuyên đã từng tiếp xúc với nam nhân nên cũng không buông tay như ngày xưa. Cậu hừ hừ lẩm bẩm bị đối phương ôm vào trong ngực, làm nũng nhỏ giọng nói thầm: "Không được nói bậy bạ."
Phối hợp gật gật đầu, hô hấp Tần Chinh
lấy lại tự do, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Hắn ngước mắt nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường, không nhẹ không nặng mà thay thiếu niên xoa eo: "Đói bụng không? Em có muốn xuống ăn gì không?"
Biết hôm nay không có lớp, Quý Lam Xuyên mới dám cùng nam nhân tối qua phóng túng hồ nháo. Được bàn tay to nóng hầm hập của đối phương ấn thoải mái, cậu lười biếng lắc đầu.
———Trương mụ cùng Trịnh thúc đều rất có ánh mắt, nếu bị bọn họ nhìn ra cái gì, mình lại chắc chắn đón nhận ánh mắt quá mức từ ái của bọn họ.
Nhưng mà, ngoài miệng nói không cần, thân thể tiêu hao quá nhiều năng lượng lại không cho phép thiếu niên hồ nháo. Quý Lam Xuyên vừa mới lắc đầu xong, bụng liền phát ra một tiếng ục ục "Thảm thiết".
"Tôi bảo Trương mụ bọn họ đem cơm đưa lên." Biết thiếu niên da mặt mỏng, Tần Chinh rất nhanh liền vì đối phương mà phá vỡ quy củ của mình, "Ăn ở đây, sẽ không có chê cười em."
Không nghĩ tới, nam nhân sau khi ăn no đủ lại dễ nói chuyện như vậy, Quý Làm Xuyên nháy mắt liền sinh ra một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Dù sao hành động lười biếng "Ăn cơm trong phòng ngủ" này, như thế nào cũng không giống chuyện Tần tam gia sẽ làm ra.
Thấy thiếu niên ngây ngốc mà chớp mắt nhìn về phía mình, Tần Chinh hôn lên trán đối phương, sau đó buông người ra, xoay người xuống giường: "Chờ tôi một lát."
Không quen mặc đồ ngủ đi lung tung, nam nhân vẫn là sau khi rửa mặt thay thường phục mới xuống lầu. Quý Lam Xuyên nằm trong chăn nhìn đối phương, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Tần Chinh tối hôm qua cởi áo có bao nhiêu gợi cảm.
Đầu lắc lắc như trống bỏi, thiếu niên giật mình phát hiện, mình đang có xu hướng bị đối phương dẫn dắt đi trên con đường lưu manh. Âm thầm lẩm bẩm mà nằm sấp trên giường xoa eo, cậu vô cùng tò mò thân thể tổng tài ba ba rốt cuộc là cấu tạo gì.
Nhưng không biết vì sao, cho đến khi bụng Quý Lam Xuyên phát ra tiếng vang lần thứ ba, nam nhân tốt nói "Một lát" mãi cũng không trở về. Thiếu niên cài xong nút áo ngủ, không kiềm chế được sự tò mò mà xốc chăn ra, mang dép lê rón rén đi xuống lầu.
Nhưng mà, vừa mới chuyển qua chỗ ngoặt lầu hai, Quý Lam Xuyên có một loại xúc động muốn mình biến mất tại chỗ.
Phòng khách của nhà cũ Tần gia, đã lâu mà nghênh đón hai vị "khách không mời".
Thiếu niên đi đôi dép lê bằng bông thật sự có chút cồng kềnh, thế cho nên, cậu vừa mới xuất hiện, mấy người dưới lầu liền ngẩng đầu lên.
Cho dù cài nút buộc cao nhất, trên cổ Quý Lam Xuyên cũng có mấy dấu hôn không che lấp được. Mái tóc đen mềm mại hơi lộn xộn, thiếu niên thoáng luống cuống đứng tại chỗ, cả người đều tản mát ra một loại ngây thơ lại câu nhân sau khi được "Làm ẩm".
Không nghĩ tới vừa mới về nhà không lâu, liền gặp được "Ba kế", ý cười khóe miệng Tần Tử Hành nhất thời chuyển sang xấu hổ. Nhưng nhìn bộ dáng thanh thuần trong phong tình của đối phương, hắn đột nhiên lý giải nguyên nhân phụ thân bị Quý Lam câu đi hồn phách.
Chính là tỷ lệ vừa lúc mâu thuẫn như vậy, mới là hấp dẫn khiến nam nhân không thể kháng cự nhất.
"Sao lại đứng lên?" Bất mãn với ánh mắt của hai người kia nhìn về phía thỏ con nhà mình, Tần Chinh hướng thiếu niên đứng ở lầu hai vẫy vẫy tay, "Muốn xuống sao?"
Chần chờ gật gật đầu, Quý Lam Xuyên cũng rất tò mò vai chính công thụ lúc này trở về nhà cũ là muốn làm cái gì. Trái phải đã tiếp qua một đợt lễ rửa tội tầm mắt, lúc này cậu xoay người trở về phòng, ngược lại có vẻ keo kiệt.
Nhưng mà, Tần Chinh biết thân thể thiếu niên không khỏe, làm sao nỡ để thỏ con nhà mình gian nan mà cọ xát xuống lầu? Không đợi động tác của đối phương, hắn liền sải bước lên lầu ôm người xuống.
Quý Lam Xuyên bỗng nhiên bay lên trời:....
Tổ sư gia tại thượng, về sau còn bảo cậu gặp người như thế nào?
Được đối phương an an ổn ổn mà đặt ở trên sô pha, Quý Lam Xuyên hận không thể đem mình trực tiếp nhét vào trong gối ôm mới tốt. Mỗi vào những lúc như này, cậu liền phá lệ bội phục Tần Chinh. Dù núi có sụp đổ trước mắt, hắn vẫn thong dong mà không thay đổi.
Cùng giường chung gối hồi lâu, Tần Chinh và Quý Lam Xuyên ở chung với nhau đến từ một loại ăn ý mà người ngoài không thể quấy nhiễu. Bạch Thời Niên im lặng đứng ở xa xa, đáy mắt chợt hiện lên một tia hâm mộ không dễ phát hiện.
"Không phải muốn nói chuyện kết hôn sao?" Ý bảo Trương mụ bưng cháo trắng nóng mới lên, Tần Chinh ngữ khí tự nhiên mở miệng, "Quý Lam là trưởng bối, cậu cũng nên nghe ý kiến của em ấy. "
Ngại có người ngoài ở đây, Tần Chinh cũng không gọi ra tên thật của thiếu niên.
Cổ họng Tần Tử Hành nghẹn lại, lập tức khó chịu như cưỡng ép phải nuốt mấy cái xương cá.
Dù cho đã sớm biết sự thật này, hắn cũng không cách nào thản nhiên hào phóng mà tiếp nhận.
"Nếu như trong đầu cậu chỉ có tình tình ái ái, vậy thì mau chóng giao ra công việc trong tay, không cần tiếp tục ở lại Tần thị nữa." Giọng nói lạnh nhạt mở miệng, Tần Chinh tiện tay đưa thìa cho thiếu niên, hoàn toàn không có bất kỳ tiếc nuối nào khi sắp mất đi người thừa kế.
Sau khi gặp thỏ con, chứng mất ngủ của hắn đã sớm chuyển biến tốt đẹp. Nếu Tần Tử Hành không có năng lực khống chế chiếc thuyền khổng lồ Tần gia này. Hắn cũng không ngại chống đỡ thêm vài năm, một lần nữa tìm ra người thích hợp bồi dưỡng.
"Con không có."
Biết đối phương tuyệt đối không phải đang nói đùa, Tần Tử Hành vội vàng giải thích: "Con hôm nay tới, chỉ là muốn cho ngài trông thấy Thời Niên."
Tuy rằng ở chung thường xuyên có xích mích, nhưng Bạch Thời Niên dù sao cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng hắn lớn lên. Hiện giờ Bạch gia gặp khó khăn, Tần Tử Hành nói thế nào cũng phải ra tay giúp đỡ.
Không dám trực tiếp nhắc tới Tần gia nhằm vào Bạch gia, hắn cũng chỉ có thể dùng loại phương thức xoay chuyển này, hướng phụ thân biểu đạt dụng ý của mình ——
Nói như thế nào cũng sắp là thông gia với nhau, cùng vòng tròn một chỗ, nháo đến khó coi như thế, thật sự không có gì cần thiết.
Tần Tử Hành lời nói khẩn thiết, thân là nguyên nhân của sự việc, Quý Lam Xuyên lại chỉ lo ăn cháo. Tần Chinh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua thiếu niên cúi đầu, đưa tay chạm vào bả vai đối phương: "Em nghĩ như thế nào?"
Chuyện liên quan đến Thiên Đạo cùng cái gọi là nguyên tác, sợ thiếu niên lại bị thương, Tần Chinh vẫn là lựa chọn đem quyền xử lý chuyện này giao cho thỏ con.
Nhìn thiếu niên yên tĩnh ăn cháo cách đó không xa, Bạch Thời Niên chỉ cảm thấy thế sự phát triển vô cùng hoang đường. Đặt ở ba tháng trước, y nào có thể nghĩ tới, kiếp trước mọi chuyện như ý mình, lại có một ngày sẽ đứng ở phòng khách Tần gia, chờ đợi một quyết định đến từ Quý Lam.
Tần tam gia Tần Chinh, ở trong ấn tượng của Bạch Thời Niên, đối phương hướng nổi tiếng là sấm rền gió cuốn cùng công chính nghiêm khắc mà ra quyết định. Một đời không có yêu Quý Lam, Tần tam gia chưa bao giờ đem tình cảm cá nhân pha lẫn vào sự nghiệp.
Quý Lam thoát thai hoán cốt, Tần Chinh thiết huyết nhu tình, A Hành so với kiếp trước càng thêm dao động.......Đây có phải là cái giá mà mình phải trả khi để trọng sinh trở về sao?
Nếu như lại một lần nữa, y có phải sẽ giống như bây giờ, bất kham mà lại chật vật...
"A?"
Ngay khi tâm tình Bạch Thời Niên phức tạp suy nghĩ lung tung, Quý Lam Xuyên đột nhiên bị điểm danh, khó hiểu ngẩng đầu: "Kết hôn là chuyện tốt, em không có ý kiến."
Tuy nói có tổng tài ba ba che chở, nhưng nếu cậu thật sự phá CP chính được công nhận, lão hỗn đản Thiên Đạo kia, không biết lại động kinh thêm gì nữa.
Dù sao nhân quả của cậu và nguyên chủ đã qua, căn bản không cần phải dùng loại phương thức có thể làm tổn thương đến mình mà để "báo thù".
Sợ mấy người hiểu lầm mình đang nói ngược lại, Quý Lam Xuyên lại chân thành bổ sung một câu: "Thật sự, chúc các người ân ân ái ái, trăm năm hảo hợp."
Nghe được lời này, xác nhận thiếu không để ý chuyện cũ nữa, khuôn mặt Tần Chinh tản đi lạnh lùng, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một nụ cười.
Tần Tử Hành nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, không khỏi hung hăng giật mình trong lòng.
Giả như lời gối đầu của đối phương thật sự lợi hại như vậy. Vậy vị trí người thừa kế như hắn chẳng phải là rất khó bảo trụ sao?