Nàng nhấc chân váy bước nhanh qua, càng chạy nàng càng giống như một ngọn lửa đang cháy, một ngọn lửa đập thẳng vào tầm mắt Hàn Mẫn, khiến đôi mắt của hắn không thể chứa đựng thêm bất cứ thứ gì.
Hắn ngẩn người nhìn nàng chạy tới, hắn để ý cách ăn mặc trang điểm lần này không giống lần trước, lần này nàng trang trọng hơn, xinh đẹp hơn… Khóe miệng Hàn Mẫn cong lên, trong lòng hắn có chút vui sướng mà chính bản thân hắn không biết được.
“Thần nữ thỉnh an An Vương điện hạ”.
“Khụ, đứng lên đi.”
Hàn Mẫn hoàn hồn, nhanh chóng cho nàng đứng dậy, hắn dời mắt đọc quyển sách trên tay nhưng chỉ trong chớp mắt, tầm mắt của hắn lại trở lại trên người Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu thấy Hàn Mẫn nhìn chằm chằm mình, nàng nghĩ nàng có thể, thậm chí là có thể ra khỏi cửa đi xã giao cả năm trời.
Từ ma ma đưa người đến khẽ cười trộm, âm thầm tránh đi, không quấy rầy đôi uyên ương.
Hàn Mẫn nhìn thấy Từ ma ma rời đi, ý cười trên mặt Cố Minh Châu khiến hắn vừa xấu hổ vừa buồn bực, hắn quay đầu không thèm nhìn nàng sau đó gọi người đến dọn chỗ.
Cố Minh Châu cười rất vui vẻ.
A…Tay của mỹ nam thật sự cũng rất đẹp.
Hàn Mẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Cố Minh Châu, trong lòng hắn càng thêm xấu hổ, bực bội, thầm nói một câu không biết ngại ngùng gì sao? Hắn quay đầu trừng mắt nhìn nàng: “Chỗ đông người, ngươi chú ý một chút”.
–Khụ, hai bên sắp thành hôn rồi, thành hôn xong đóng cửa lại ngắm cũng không muộn, bây giờ vẫn chưa thành hôn vẫn nên chú ý một chút, miễn cho thanh danh bị hủy hoại.
Hàn Mẫn không nhận ra sự thay đổi trong tâm lý của hắn, vẫn còn chút bực bội.
Cố Minh Châu chớp chớp mắt, nghe lời hắn, ngại ngùng một chút, đưa mắt nhìn bầu trời rồi lại cúi mắt nhìn đĩa điểm tâm, không nhìn Hàn Mẫn nữa.
Hàn Mẫn lại mím môi, tỏ vẻ không vui.
Đúng lúc này, có vài tiếng thú dữ gầm thét rung trời, làm Cố Minh Châu giật mình tay run lên, vài giọt nước vẩy ra bàn. Hàn Mẫn nhíu mày, đang muốn mở miệng trấn an nàng thì lại thấy đôi mắt sáng rỡ của nàng nhìn qua.
“Điện hạ, nơi này có mãnh thú thật sao?”.
Hàn Mẫn nhìn Cố Minh Châu, hoàn toàn không thể nhìn ra nàng có chỗ nào là bị dọa cho sợ hãi. Hắn thả lỏng một chút rồi giải thích với nàng : “Đằng trước là Thú viên, bên trong có rất nhiều Kỳ trân dị thú từ khắp nơi tiến cống về…”.
Cố Minh Châu phụng chỉ hẹn hò, không nhớ rõ Thái Hậu nói là hẹn hò ở chỗ nào, vừa nghe Hàn Mẫn giải thích đôi mắt nàng càng sáng hơn, nàng nhìn chằm chằm Hàn Mẫn, háo hức thiếu điều muốn viết chữ lên mặt : “Ta muốn đi xem, thật sự rất muốn đi xem.”
Hàn Mẫn nắm tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, nói : “Muốn đến xem không?”.
Chỉ chờ hắn nói những lời này.
Cố Minh Châu cất cao giọng trả lời hắn: “Muốn!”
Mãnh thú trong Thú viên đều bị nhốt trong lồng sắt nhưng không có nghĩa là nó an toàn tuyệt đối, hơn nữa Hàn Mẫn cần phải có người hầu hạ, cuối cùng là một đám người kéo nhau vào Thú Viên.
Vừa vào Thú Viên, đôi mắt của Cố Minh Châu mở to ra, nàng cảm thấy kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Nhưng đôi mắt to tròn sáng ngời kia lại khiến Hàn Mẫn cảm thấy rất buồn cười.
Hàn Mẫn cố nhịn cười nếu không thì quá thất lễ rồi. Song, rất nhanh hắn đã bị một chuyện khác phân tán sự chú ý.
Hắn nhìn thấy một bàn tay nhỏ đang nhẹ đặt lên thành nhuyễn kiệu của hắn.
Có cung nhân đi cùng, Cố Minh Châu có thể lại gần để nhìn đám mãnh thú đó nhưng nàng không đi, chỉ luôn theo sát bên cạnh hắn, tay đặt lên thành nhuyễn kiệu của hắn, chậm rãi bước theo…
“An Vương điện hạ, đám mãnh thú này vẫn luôn bị nhốt ở Thú Viên sao?”