Ở hiện đại, gấu trúc là một loài động vật quý hiếm. Nhưng ở cổ đại, nó không có địa vị cao như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một con dã thú mà thôi.
Đại Thịnh cũng vậy, toàn bộ Thú viên cũng chỉ có một con gấu trúc còn nhỏ này.
Hơn nữa, con gấu con này cũng không phải do người ta cố ý đưa đến mà chỉ do cơ duyên trùng hợp mới được đưa đến đây.
Nguyên do là vì khi ấy một quan viên đến dâng “điềm lành”, nửa đường gặp được gấu con đi lạc, thấy nó ngây thơ thật thà lại không đành lòng bỏ đi nên để nó bên người để nuôi dưỡng, lúc sau nô bộc không cẩn thận nhốt chung nó với “điềm lành” cùng đưa đến Thú viên.
Nhân tiện nói luôn, “điềm lành” kia là một con nai trắng..
Con Gấu kia cũng coi như là gặp may, nghiêng ngả lảo đảo suốt đường đi vậy mà vẫn còn sống, lại rất khỏe mạnh là đằng khác. Sau được đưa đến Thú Viên, các cung nhân không biết nó bị đưa nhầm vào, còn tưởng là do có người cố ý đưa tới liền ra sức chăm bẵm, đợi một thời gian nữa đưa đến Lâm Viên Hoàng Gia.
Vừa hay đúng lúc Cố Minh Châu cùng Hàn Mẫn tới đây hẹn hò.
Nếu đến sớm hơn hay muộn hơn có thể sẽ không gặp được nó.
Đây không phải duyên phận thì là cái gì??!!
Trong lòng Cố Minh Châu nảy ra một ý.
Muốn nuôi nó!
Cố Minh Châu quay đầu nhìn Hàn Mẫn, không cần mở miệng hắn đã biết nàng muốn nói gì, Hàn Mẫn trong lòng hừ lạnh, cuối cùng trong mắt nàng cũng xem hắn là vị hôn phu của nàng, nhưng rất tiếc, hắn không đồng ý.
“An Vương điện hạ, chúng ta cùng nhau nuôi nó đi!”
“…… Được.”
Hàn Mẫn: Không phải là ta lật lọng đâu, dù sao nữ nhân này tốt xấu gì cũng biết sau này trong nhà do ai làm chủ, cũng biết hỏi qua ý của bản vương, hơn nữa nàng lại nói “chúng ta cùng nhau”…ừm…
Thấy Hàn Mẫn đồng ý, Cố Minh Châu vui vẻ đến mức muốn xoay vòng vòng.
Nàng, Cố Minh Châu, được nuôi một con thú quý hiếm!
Buồn bực trong lòng Hàn Mẫn vơi đi, nhìn thấy con vật đen trắng này cũng thuận mắt hơn nhiều, nhìn bộ dạng ngây thơ kia quả thật có thể nuôi được, hắn hỏi nàng: “Vui đến vậy sao?”
Cố Minh Châu gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi!”
Hàn Mẫn liếc nhìn Cố Minh Châu, lòng thầm nhủ nữ nhân này thật dễ thỏa mãn.
Chỉ có Quốc bảo mới có thể thỏa mãn Cố Minh Châu.
Hàn Mẫn hỏi Cố Minh Châu: “Hiện tại, ngươi muốn đem nó theo luôn à?”
Cố Minh Châu cũng muốn vậy nhưng nàng tự hiểu tình hình thế nào, liền lắc đầu: “Cố gia không có chỗ nuôi Cổn Cổn, hơn nữa ta cũng không thể chăm sóc nó được.”
Cổn Cổn? Hàn Mẫn liếc nhìn Cổn Cổn, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, nhưng nàng lại rất thích nó. Hàn Mẫn nói: “Trước mắt cứ để nó ở lại Thú viên đi, dù gì cung nhân ở đây sẽ chăm sóc nó, đợi ta về làm lại một cái sân rồi đem nó đến Vương phủ sau.”
Cố Minh Châu nghĩ, dù sao sau này nàng cũng sẽ đến ở vương phủ, liền thoải mái gật đầu.
Khóe môi Hàn Mẫn hơi cong lên, đặc biệt dặn dò tổng quản của Thú viên chăm sóc tốt cho Cổn Cổn, tổng quản vội đáp ứng, hận không thể coi nó như tổ tông mà cung phụng..
Hai người cùng nhau đi dạo hơn nửa ngày cũng đã tới giờ ăn cơm, người trong An Khang cung tới thỉnh hai người họ.
Hàn Mẫn hỏi Cố Minh Châu: “Sau giờ Ngọ có cần quay lại Thú Viên không?”
Cố Minh Châu lắc đầu, nàng dạo Thú Viên vậy là đủ rồi, hơn nữa sau khi có được Cổn Cổn rồi nàng cũng không còn hứng thú gì nữa.
Kia là quốc bảo đấy, ai có thể so được với nó chứ?
Hàn Mẫn gật đầu, nói: “Vậy đến nơi khác.”
Tuy hắn không thích hoàng cung, nhưng không thể không thừa nhận trong cung có nhiều thứ để tiêu khiển, chỉ dạo mỗi cái Thú Viên thôi mà nữ nhân này đã vui đến vậy thì những nơi khác hẳn cũng sẽ rất vui.
Cố Minh Châu đồng ý rồi nhưng vẫn rất lưu luyến Cổn Cổn, một bước đi là một lần nhìn lại, như thể sẽ không bao giờ được đến đây nữa, Hàn Mẫn nhìn thấy tim lại nhói lên.