Đi ngang qua khu náo nhiệt, sự yên tĩnh bên trong xe càng rõ ràng, khiến người nào đó tính khí nóng nảy lại càng bức bối, cuối cùng vẫn là hắn mở miệng phá tan cục diện bế tắc này:
“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Mí mắt Cố Minh Châu không nhấc lên, môi trên chạm môi dưới nhả ra một câu: “Ngài muốn ta nói cái gì?”
Ngữ khí và âm điệu của Cố Minh Châu dùng để nói chuyện hoàn toàn bình thường, nhưng nàng và Hàn Mẫn có khi nào nói chuyện bình thường đến vậy?
Hàn Mẫn tức giận, nói: “Nhìn ta!”
Ngữ khí hắn nói cũng bình thường nhưng lại tràn đầy áp lực. Cố Minh Châu cũng không ngây ngốc ở đó nữa, nàng nhận ra tâm tình hắn hiện giờ nhưng không chút sợ hãi, nghe lời mà nhìn hắn.
Hắn tức giận? Còn nàng thì không giận sao?
Có phải hắn cho rằng nàng ức hiếp nữ chính Bùi Liên Nhi? Cũng không sai, nàng quả thật có ức hiếp nàng ta, cùng lắm Bùi Liên Nhi là dùng lời nói còn nàng lại dùng hành động siết lấy tay nàng ta.
Cố Minh Châu càng nghĩ càng giận, vốn tưởng rằng hắn sẽ dạy dỗ nàng, lại không nghĩ hắn nói ra câu này:
“Vì sao nàng chọn nhận lễ vật của Thái tử để nhẫn nhịn? Có phải nàng không tin ta? Nàng không tin ta có thể đòi lại công bằng cho nàng?
Nói xong Hàn Mẫn rũ mắt xuống, đáy mắt toát ra một chút tủi thân.
Cố Minh Châu nghe xong cảm thấy mông lung một hồi, nàng ngơ ngác hỏi: “Ngài nói vậy là có ý gì? Ngài muốn giúp ta?”
Hàn Mẫn không ngờ nữ nhân này quả thật không tin hắn chút nào, trong lòng càng tức giận lại càng thêm uất ức, hắn nói: “Nàng là thê tử của ta, sao ta lại không thể giúp nàng?”
Từ khi định ra hôn sự, Hàn Mẫn đã đem Cố Minh Châu đặt trong lòng để bảo vệ, cho dù thế nào hắn cũng sẽ đứng về phía Cố Minh Châu. Nàng bị bắt nạt, hắn sẽ giúp nàng trả đũa, nếu nàng làm sai, hắn sẽ cùng nàng chịu phạt.
Nàng đối nghịch với Thái tử thì thế nào? Nàng đối nghịch với Hoàng đế hắn cũng không sợ.
Nhưng không ngờ, nữ nhân này lại không tin hắn.
Chẳng lẽ vì hai chân hắn tàn phế, nàng liền cảm thấy hắn không có năng lực bảo vệ nàng sao?
Hàn Mẫn trong lòng cảm thấy uất ức khó chịu, nhưng hắn không nói ra.
Cố Minh Châu ngồi bên rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng xác nhận lại một lần nữa: “Ngài thật sự sẽ giúp ta sao?”
Hàn Mẫn không nói chuyện, chỉ liếc nàng một cái sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Cái liếc mắt kia chứa đựng cảm xúc vô cùng phức tạp, không biết có phải là do ảo giác hay không, Cố Minh châu còn thấy được một chút tủi thân trong đáy mắt. Cố Minh Châu mê mệt sắc đẹp sao có thể chịu được dáng vẻ mỹ nam thế này, trong lòng lập tức tràn ngập áy náy, đầu óc nóng lên nhích lại gần người kia:
“Ta…Ta…” Cố Minh Châu sốt ruột muốn giải thích nhưng khó tìm từ ngữ thích hợp, một lúc sau mới khó khăn thấp giọng nói: “Ta nghe nói…nghe nói ngài đã có nữ tử trong lòng rồi.”
Người thông minh như Hàn Mẫn đột nhiên trở nên chậm chạp, nghe xong lời này hắn nhớ lại một chút lúc hai người kết bạn tới nay đã phát sinh rất nhiều chuyện, trong lòng hắn lập tức có một điều hắn cảm thấy không thể suy đoán được, hắn nhíu mày trầm giọng nói: “Chẳng lẽ nàng cho rằng ta thích Trắc thái tử phi?”
Cố Minh Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng vậy, trong tiểu thuyết viết như vậy. Ngươi thích Bùi Liên Nhi, còn vì yêu không được đáp lại mà hắc hóa, không ít lần mưu hại Thái tử.
Hàn Mẫn đỏ mặt mày, không phải xấu hổ mà là bị chọc tức, hắn nghiến răng: “Sao nàng lại nghĩ ta như vậy?”
Hắn có chết cũng không thích loại nữ nhân như Bùi Liên Nhi, hắn không phải Thái tử, nhãn quang không tệ đến vậy.