Tôi thở không nổi, động tác cũng dần trở nên yếu ớt, nhưng Văn Sở Dự lại càng siết chặt, cậu ấy đang say xỉn, chỉ biết phát điên mà không có lý do mà thôi.
"Không cho phép nhảy lầu."
Tôi muốn nói là mình vốn không có muốn nhảy, nhưng căn bản là tôi không thể phát ra bất cứ thanh âm nào cả.
Văn Sở Dự ghé sát vào tai tôi rồi nói rất nhiều thứ linh tinh vụn vặt, nhưng đó đều là những chuyện chắp vá, không có chút logic nào cả, lúc thì cậu ấy bảo cậu ấy sợ, lúc thì lại bảo muốn gặp bố mẹ.
Tôi cố gắng hết sức để ghép những gì mà cậu ấy nói lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Văn Sở Dự nói năm cậu ấy 7 tuổi thì bố ngoại tình, mẹ cậu ấy không chấp nhận được chuyện người mà bà yêu thay lòng đổi dạ, thế là đã trở nên điên điên khùng khùng.
Người kia nói rằng cậu ấy sợ cao, vì mẹ cậu ấy đã từng nắm cổ áo của con trai mình rồi ném cậu ấy xuống từ lầu 5, nhưng may thay, Văn Sở Dự bám được vào lan can trên ban công nên mới không bị té chết, nhưng cậu ấy vẫn phải bị treo lơ lửng ngay giữa không trung suốt 5 phút rồi mới được một ông cụ sống ở lầu dưới phát hiện ra rồi bế vào trong nhà.
Khi đó, cánh tay của cậu ấy đã mỏi nhừ, không thể động đậy nổi, tất cả những gì Văn Sở Dự có thể nghĩ đến ngay lúc đó chính là đi méc lại chuyện này với bố của mình.
Nhưng đến khi về tới nhà, cậu ấy lại nhận ra bố mẹ mình đã không còn trên đời nữa, phía cảnh sát cho biết nguyên nhân gây ra cái chết của hai người họ là do uống thuốc độc.
Văn Sở Dự được ông nội đón về, nhưng lúc cậu ấy vừa vào lớp 10 thì ông nội cũng qua đời.
Cậu ấy nói mình rất sợ, không ai cần cậu ấy, mà cậu ấy cũng không giữ được bất cứ ai. Cậu ấy sợ, xin tôi đừng bỏ đi, rồi lại tự phủ nhận chính bản thân mình ngay lập tức, nói rằng cậu ấy đang hại tôi đấy, tôi hãy chạy đi thật nhanh đi.
Lúc tôi sắp mất đi ý thức, cậu ấy mới tha cho tôi rồi quăng tôi qua một bên, tôi gục xuống dưới mặt đất, tuy không còn chút sức nào nhưng vẫn muốn nắm lấy tay người kia.
Văn Sở Dự nói, cục cưng, tớ xin lỗi, tớ không cứu được cậu, thậm chí tớ còn chẳng thể cứu nổi bản thân mình.
Tôi nói không sao, cậu không làm sai bất cứ chuyện gì cả.
Tôi từng cố chấp mà cho rằng Văn Sở Dự là ánh mặt trời, có cậu ấy ở bên thì tôi sẽ không thấy lạnh nữa.
Nhưng tôi đã quên một chuyện rằng, ngôi sao nào rồi cũng sẽ có ngày tàn, mặt trời đang tỏa sáng, nhưng thật thì nó đang tự sát. Những thứ được gọi là ánh sáng toát ra từ trên người Văn Sở Dự, thực chất cũng chỉ là những tia lửa đang bùng lên khi cậu ấy tự thiêu đốt linh hồn của chính mình mà thôi.
Tôi nắm lấy tay người kia, nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay của cậu ấy.
Sau đó, tôi gằn từng chữ một: "Văn ca, tớ, không, đi."
Cuối cùng thì tâm tình của Văn Sở Dự cũng dịu lại, cậu ấy y hệt một con hamster đang kinh hoảng không biết phải làm sao, tôi đứng dậy, ôm người kia vào lòng.
Cậu ấy kề mũi vào cổ tôi, khẽ hít hai cái rồi lại dụi đầu vào ngực tôi, không bao lâu sau, vạt áo của tôi bị nước mắt thấm ướt.
Văn Sở Dự vừa khóc vừa nói rằng mình sợ, sợ vì chính cậu ấy đã hại tôi phải bước vào con đường này, lúc chúng tôi hôn nhau là do cậu ấy chủ động trước, nếu tôi không tình nguyện, cậu ấy sẽ để tôi đi.
Cậu ấy nói sợ tôi bỏ đi, sợ tôi không cần cậu ấy nữa, Văn Sở Dự thấp giọng cầu xin tôi, nếu có một ngày nào đó, tôi chán rồi, thì cứ việc cắt đứt liên lạc rồi rời đi chứ đừng nói lời chia tay, chừa lại cho cậu ấy chút kỷ niệm là được.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Văn Sở Dự khóc, mà lại là khóc nhiều đến như thế.
Người này luôn tươi cười với tôi, tươi cười với tất cả mọi người, dùng nụ cười để tỏ vẻ mình luôn hạnh phúc vui sướng, dùng sự dịu dàng của để dựng nên một hình ảnh tốt đẹp, để có thể che đậy miệng vết thương vốn đã chưa lành của bản thân, dù vết thương đó có thối rữa cũng không dám để ai khác xem, đúng là một tên ngốc mà.
Tôi hôn lên những giọt nước mắt kia, ôm lấy vai cậu ấy, nhẹ nhàng dỗ dành rằng cục cưng đừng khóc nữa, anh thương em.
Cậu ấy cười ngây nô, nói: "Được rồi, em không khóc nữa. Anh, em mệt, đưa em đi ngủ được không?"
Tôi nói được, nhưng Văn Sở Dự lại không chịu đi đứng cho nghiêm chỉnh, cũng không chịu để tôi ôm, thế là tôi đành phải cõng cậu ấy lên, dùng vâ tay của cậu ấy mở khóa cửa rồi vào nhà, đặt người kia nằm tạm trên sô pha.
Tôi tính đưa người này đi tắm, thế nhưng cậu ấy lại nhất quyết không cho tôi cởi quần áo của mình ra, còn nói không thích, không muốn tắm, bảo tôi để cậu ấy ngủ trước đi đã, buồn ngủ quá rồi.
Văn Sở Dự vừa nói lại vừa thút thít muốn khóc thêm một lần nữa, tôi đành chỉ có thể chiều theo.
Tôi nắm lấy cổ áo của người kia rồi túm tay cậu ấy, muốn đưa cậu ấy vào phòng ngủ, nhưng Văn Sở Dự lại nằm lỳ ra như một cục đá.
"Mau đứng dậy đi vào phòng ngủ đi chứ, không phải cậu muốn ngủ hả?"
"A, chân em không còn sức nữa, anh cõng em đi."
"Không còn sức? Lúc nãy khi cậu phả khói thuốc vào miệng rồi siết cổ tớ thì có rất nhiều sức mà?"
"Giờ hết rồi...... Anh cõng em nhanh đi.... Nếu anh không cõng, em sẽ đi méc với cô giáo, để cô ấy tịch thu phiếu bé ngoan của anh......."
"Ngoan con mẹ cậu, câm mồm! Tự mà đi đi, phòng ngủ ở ngay bên cạnh."
"Sao anh có thể mắng em như thế chứ?" Văn Sở Dự nhìn tôi bằng vẻ tủi thân, "Thôi được rồi, không tịch thu phiếu bé ngoan nữa, anh qua đây liếm cho em cũng được." Vừa nói, cậu ấy vừa vói tay vào trong quần, chuẩn bị móc thằng em của mình ra.
Mẹ nó, ngu ngốc, thực sự quá ngu ngốc, Văn Sở Dự đi nhậu, nhậu tới mức ngu cả người.
Tôi vội ngăn cản hành vi thiếu đạo đức của người kia lại, đặt cậu ấy lên trên lưng rồi cõng vào trong phòng ngủ, vừa đặt Văn Sở Dự lên giường, tôi đã hôn cậu ấy trước khi cánh tay của người này còn chưa kịp lột quần xuống.
Cậu ấy bị hôn đến nỗi mơ hồ, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay tôi rồi chớp mắt.
Tôi hỏi cậu ấy uống nhiều đến cỡ nào mà say tới mức đó.
Văn Sở Dự nói, nhiều lắm, bia Asahi, hai lon.
Tôi mắng một câu đồ ngốc.
Sau đó, cậu ấy rúc vào trong lòng tôi, mê man chìm vào giấc ngủ, tuy đã ngủ say, nhưng Văn Sở Dự vẫn cau mày, trông thật đáng thương, cứ như đang bị ai ăn hiếp ngay trong chính giấc mơ của mình vậy.
Tôi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào nếp gấp giữa hai mày của cậu ấy, giúp người kia xua tan đi mọi phiền muộn trong lòng.
Tôi nhìn Văn Sở Dự cho tới nửa đêm, nhìn đến khi ngứa ngáy thì lại ghé qua hôn rồi xoa mặt cậu ấy, không biết chán là gì.
Tóm lại, buổi tối đó tôi chỉ ngủ chưa được ba tiếng rồi thức dậy vào lúc bốn giờ rưỡi.
Tôi không có dự định sẽ ở đó rồi đợi cậu ấy tỉnh dậy, vì hầu hết những người say rượu sẽ đều không nhớ được màn trình diễn xuất sắc của bản thân khi mình đang say bét nhè (dù tôi cũng không hiểu nổi tại sao mới uống có nhiêu đó thôi mà cậu ấy đã xỉn quắc cần câu rồi), tôi không thích nói nhiều, cũng không muốn phải giải thích với Văn Sở Dự về chuyện sao tôi lại nằm chung một chiếc giường với cậu ấy/
Huống hồ gì tôi cũng không đành lòng vạch trần lớp vỏ bọc mà cậu ấy đã tốn công dựng lên —— nếu Văn Sở Dự đã muốn che giấu đi, thì chắc chắn điều đó có liên quan đến tự tôn của cậu ấy.
Tôi gom hết những bức thư tình giờ đã thành giấy vụn, ném hết vào trong sọt rác trong phòng (tôi cố tình đấy) rồi lấy bức thư chia tay qua loa sơ sài mà tên phắc boi Văn Sở Dự đã để vào trong hộc bàn tôi ra, xé thành từng mảnh nhỏ, nhét hết vào trong quần lót của cậu ấy.
Cuối cùng, tôi chụp lại bức thư tỏ tình mà cậu ấy vẫn luôn ngại ngùng không dám gửi, cài bức ảnh đó làm màn hình khóa cùng hình nền, còn bản gốc thì tôi để ngay bên cạnh gối của Văn Sở Dự.
Tôi cầm chiếc bút trên bàn học lên, lợi dụng chút ánh sáng như có như không của buổi sớm ban mai đang chiếu vào trong phòng, viết ba chữ "Tớ đồng ý" lên cánh tay của người kia.
Nhưng nghĩ lại thì thấy hơi ngại nên đành xóa đi.
Tôi không biết mình nên viết cái gì, vậy nên tôi mới bắt đầu tự hỏi rằng, phải viết gì mới có thể vừa an ủi người yêu vừa thể hiện được khí phách của bản thân đây nhỉ. Nhưng do ngủ quá ít, đầu óc tôi đã mệt mỏi rã rời rồi, tôi không tập trung nổi, mà mỗi khi mất tập trung, kiểu gì tôi cũng sẽ làm ra mấy chuyện chẳng đâu vào đâu —— đúng vậy, lúc hoàn hồn trở lại, tôi nhận ra mình đã viết được một nửa bài thơ Đăng Cao của Đỗ Phủ lên cánh tay của Văn Sở Dự.
Câu thơ quá dài, không xóa đi được, tôi chỉ có thể vẽ một bông hoa nhỏ bên cạnh đống câu thơ kia coi như để xin lỗi.
Cánh tay vốn trắng trẻo của Văn Sở Dự giờ lại bị tôi vẽ lung tung hết cả lên, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn tự cho mình một cái tát mà thôi.
Nhưng nghĩ tới nát óc cũng không nghĩ ra được mình nên viết gì, thế là tôi chuyển qua viết lên mu bàn tay của người kia —— Tạ Trạch Vũ thích Văn Sở Dự.
Còn tặng kèm thêm bốn chữ to:
"Đừng để tớ đi nhé."
Trước khi về thì tôi còn để lại trên cổ cậu ấy một đống dấu hôn.
Tiết học sẽ bắt đầu vào lúc 7 giờ rưỡi, tôi tranh thủ lúc vẫn còn sớm về nhà tắm rửa rồi mới đi học, nhưng lúc mặc quần áo vào lại chật vật không thôi.
Ngày hôm qua, Văn Sở Dự véo tôi quá mạnh, cái cổ đáng thương của tôi giờ vẫn còn dấu vết màu xanh tím trông vô cùng dữ tợn, cổ tôi lại dài, dù có mặc áo sơ mi hay kéo cổ áo khoác đồng phục lên hết nấc thì cũng không che đi được.
Thế này thì làm sao đi gặp người khác đây, nhưng tôi cũng không dám cúp học, thế nên đành phải mặc áo phông vào, lấy băng vải quấn quanh cổ rồi lại trùm thêm một cái áo khoác đồng phục kín mít mới dám đi đến trường.
Lúc bước vào cổng trường, tôi gặp được Hồ Hiểu Vũ, cô ấy chạy lon ton đến bên cạnh rồi nói câu chào buổi sáng, tôi cũng gật đầu chào lại.
Cô ấy hỏi trên cổ tôi có gì mà phải quấn băng vải thế kia, tôi tự hỏi một lát rồi nói rằng hôm qua bạn gái của tớ quá nhiệt tình, thế nên giờ cổ tớ toàn là dấu hôn thôi.
Tôi ăn nói trắng trợn như thế nhưng Hồ Hiểu Vũ vẫn không bị dọa sợ, thay vào đó, cô ấy nắm lấy tay tôi, nói: "Cậu không có bạn gái, người yêu của cậu không phải con gái."
Tôi bắt đầu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, nhưng vẫn không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ biết âm thầm cắn đầu lưỡi, dùng sự đau đớn để duy trì vẻ bình tĩnh.
"Cậu... cùng với Văn Sở Dự...... đúng không? Lúc trước tớ ra ngoài chơi thì đã từng thấy hai người hôn nhau ở trong góc. Thật ra tớ vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện này với cậu, nhưng lại không biết nên làm thế nào nữa." Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi với ánh mắt tràn ngập sự kích động cùng hưng phấn, "Hai người các cậu..... Hai cậu..... Cố lên nhé?"
Hồ Hiểu Vũ để lại một câu như thế rồi bỏ đi ngay, tôi có thể hiểu được ý của cô ấy, vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Hóa ra những người đồng tính luyến ái không nhất định sẽ bị gán cho cái mác ghê tởm, cũng không phải cứ là đồng tính thì sẽ bị trói gô lại rồi bị đánh đập, chúng tôi cũng có thể nhận được lời chúc phúc đến từ những người khác như những cặp đôi bình thường vậy.