Lúc vận xui thì chuyện không may lần lượt kéo tới, lúc vận son thì chuyện vui ồ ạt tấn công. Tạm thời chưa có tin tức gì về việc gia sư từ chỗ Lương Khai Khai, nhưng khi Doãn Tiểu Mạt tới nhà Gia Minh dạy buổi cuối thì cô Tiếu lại giới thiệu cho cô một chỗ khác. Biết chuyện bạn của bố Gia Minh có một cô con gái năm nay vào tiểu học, lực học yếu, không theo kịp các bạn nên đang tìm người tới dạy thêm, cô Tiếu liền giới tiệu Doãn Tiểu Mạt.
Hết giờ dạy, Doãn Tiểu Mạt nhận lấy tờ địa chỉ nhìn xem, không ngờ lại khá gần nhà mình, như vậy cô có thể vừa tiết kiệm được thời gian, vừa đỡ tốn phí đi lại. Nhất cử lưỡng tiện, tội gì mà không làm chứ!
Nơi này cách chung cư bình dân của Doãn Tiểu Mạt một con đường nhưng lại là một khu nhà cao cấp. Doãn Tiểu Mạt còn chưa bước chân vào cổng đã bị bảo vệ giữ lại: “Cô tới nhà ai?”
Doãn Tiểu Mạt nói số nhà, nhân viên bảo vệ hỏi: “Có việc gì?”
“Làm gia sư.”
Bảo vệ nhìn bộ dạng tóc buộc đuôi ngựa, lưng đeo ba lô của cô thì cũng tin hơn nửa nhưng để đảm bảo, anh ta vẫn gọi điện tới nhà kia để xác nhận, sau đó mới để Doãn Tiểu Mạt vào.
Đúng là khu dân cư cao cấp, quy hoạch xanh hóa làm rất tốt, không khi trong lành tràn ngập hương hoa. Chỗ trống không hề có một chiếc xe nào đỗ bừa bãi, tạo cảm giác vừa rộng rãi vừa sạch sẽ. Doãn Tiểu Mạt chợt nghĩ tới cái thùng rác to đại bác ở trước cửa tòa chung cư của mình, không hiểu sao lại cảm thấy như thế mới thấy có sức sống.
Doãn Tiểu Mạt yên tâm lên khá nhiều, cô sợ nhất là gặp phải nhà nào kiêu ngạo làm cao, có tiền là y như rằng cho mình hơn người.
Từ căn phòng bên trong, một người phụ nữ có gò má cao, da trắng chừng ngoài ba mươi đi ra, cô ta quét mắt qua Tiểu Mạt rồi hỏi: “Dì Lưu, gia sư tới à?”
Kiến trúc bên trong ngôi nhà này theo kiểu hòa trộn, dì Lưu đưa cô lên một căn phòng trên tầng hai, bên trong có một cô bé đang chơi dương cầm.
“Giờ này tuần sau chị sẽ xuất hiện trước mặt em.” Doãn Tiểu Mạt vuốt tóc cô bé, “Nếu nhớ chị thì có thể gọi điện cho chị.” Cô viết số điện thoại đưa cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc bấy giờ mới cười tươi.
Doãn Tiểu Mạt đứng ngoài cửa đi giày, loáng thoáng thấy bóng người đi ra từ phòng bếp lên tầng. Dáng người anh ta rất dong dỏng cao, khuôn mặt nhìn nghiêng góc cạnh, hơi giống Ngũ Trác Hiên.
Doãn Tiểu Mạt bị cận thị, không nhìn rõ, cô lấy tay day day mắt. Người kia đã đi khuất rồi, cô mới thầm tự cười mình. Nhất định là hôm nay nghe được mấy bài hát của Ngũ Trác Hiên nên sinh ra ảo giác rồi.