Cuộc họp thường niên bắt đầu lúc chín giờ tối, người đầu tiên lên hát mở màn là người khiến Kỷ Tiên Tiên kích động không ngớt – Phương Triết.
Doãn Tiểu Mạt chỉ thấy giai điệu êm tai, ca từ cũng động lòng người, nhưng ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu cô đó là: nếu người hát là Ngũ Trác Hiên thì chắc chắn còn hay hơn hẳn một bậc. Tiếc là mấy năm trở lại đây anh ấy dồn tâm sức vào sự nghiệp diễn xuất, rất lâu rồi chưa ra đĩa nhạc mới.
“Hay không?” Kỷ Tiên Tiên nhẹ giọng hỏi.
Doãn Tiểu Mạt cũng thì thầm đáp lại: “Có tài năng bẩm sinh, tiếc là thiếu đầu tư.”
“Em nói y hệt chị Lương, không hổ danh người một nhà.”
Doãn Tiểu Mạt nghĩ, chị dâu có con mắt sắc sảo như thế, mọi việc đều rất kiên quyết, mình còn lâu mới được như chị ấy.
Vị khách thứ hai lên sân khấu là Lục Minh Vũ, anh ta vốn không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nên cũng chỉ chọn một ca khúc cho hợp với hoàn cảnh mà thôi. Lục Minh Vũ có vóc người cao ráo, khuôn mặt điển trai, dù hát chỉ ở mức thường nhưng cũng nhận được sự cổ vũ nhiệt liệt từ mọi người.
Sau đó còn mấy tiết mục nữa nhưng Doãn Tiểu Mạt đều không có hứng thú, một lòng đợi đến lượt Ngũ Trác Hiên lên sân khấu.
Đúng lúc này, di động của cô rung lên.
Hoa Lưu Ly: “Lão Ngũ tham gia cuộc họp hàng năm của công ty giải trí Ngải Kha. Weibo có người đăng status đây này.”
Doãn Tiểu Mạt lè lưỡi, hôm nay quá kích động nên đã quên mất không báo tin cho Hoa Lưu Ly. Cô nhắn lại: “Nếu tớ nói với cậu là tớ đang có mặt tại hiện trường, cậu có giết tớ không?”
Hoa Lưu Ly: “Ước ao đố kị chứ quyết không hận! Mau thay tớ nhìn anh ấy nhiều nhiều vào.”
Kỷ Tiên Tiên chợt huých tay Doãn Tiểu Mạt: “Bên kia có người đăng lên weibo kìa, em có muốn chụp Ngũ Trác Hiên một kiểu đăng lên weibo không?”
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, đây không phải buổi diễn bán vé, cô sẽ không đăng ảnh của Ngũ Trác Hiên khi anh chưa đồng ý. Dù cô không thể ngăn cản người khác nhưng cũng kiên quyết nghiêm khắc với bản thân.
Đã tới tiết mục của Ngũ Trác Hiên. Vừa nhắc tới tên anh, cả hội trường bên dưới đã sôi động hẳn lên.
Lúc Ngũ Trác Hiên đi lướt qua bên cạnh, Doãn Tiểu Mạt đã có thể nhìn được anh rõ ràng hơn, vóc người rắn rỏi, mặt sáng như ngọc, ánh mắt kiên định. Dù cả người toát lên một thứ cao ngạo nhưng nụ cười thoáng hiện lên trên bờ môi mỏng lại thu hút tất cả mọi người.
Trái tim Doãn Tiểu Mạt cũng không chịu yên phận mà nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Cô tranh thủ gửi tin nhắn cho Hoa Lưu Ly: “Quả nhiên nhìn từ góc 360 độ rất thích mắt.”
Hoa Lưu Ly lập tức trả lời hai chữ “ha ha”.
Ngũ Trác Hiên hát ca khúc nổi tiếng nhất của mình “Tin đồn”. Anh ta có giọng hát rất đặc biệt, những ca sĩ nam bình thường khác muốn hát được những ca khúc của anh không phải dễ dàng. Doãn Tiểu Mạt đã từng một la rùng rợn cả mình khi được nghe một người khác hát lại ca khúc ấm áp động lòng người này.
Bên dưới tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Ngũ Trác Hiên thành danh bao năm nay, người hâm mộ ở mọi độ tuổi nhiều vô kể, hơn nữa từ sau khi anh ta tham gia bộ phim lịch sử chuyển thể từ một tiểu thuyết trên mạng internet, thì lại càng được các cô gái trẻ tuổi yêu thích hơn.
Chẳng biết có mấy người lạ ở đâu đột nhiên chui ra thét chói tai khiến Doãn Tiểu Mạt mơ hồ có cảm giác như đang tham gia liveshow của Ngũ Trác Hiên.
Cô quay sang hỏi Kỷ Tiên Tiên: “Mấy em gái kia cũng là nhân viên Ngải Kha ạ?” Thoạt nhìn có vẻ như còn trẻ hơn cả Doãn Tiểu Mạt.
Kỷ Tiên Tiên cũng mờ mịt nói: “Không quen. Chắc là fan của Ngũ Trác Hiên rồi, bản lĩnh cũng ghê thật đất. Cuôc họp nội bộ mà cũng có cách trà trộn vào được.” Nói tới đây, Kỷ Tiên Tiên đột ngột bật cười, “Bọn họ còn nắm bắt tin tức nhạy bén hơn em.”
Kỷ Tiên Tiên phì cười: “Em không phải trẻ con hả?”
Doãn Tiểu Mạt không tiếp tục đôi co nữa. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, đi làm thuê rất sớm để tự nuôi mình, suy nghĩ của cô quả thực là có già giặn hơn trước tuổi rất nhiều.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu nói: “Ca khúc tiếp theo sẽ do Ngũ Trác Hiên song ca cùng một cô gái. Có ai tình nguyện lên đây hát không?”
Tiết mục này thực ra đã được sắp đặt sẵn rồi, Kỷ Tiên Tiên nghĩ thầm, rốt cuộc cũng tới lúc rồi, giám đốc Lương, em nhất định không phụ sự tín nhiệm của chị.
Kỷ Tiên Tiên đột nhiên giơ cao tay.
Doãn Tiểu Mạt tròn mắt: “Chị cũng là fan của Ngũ Trác Hiên hả?”
Doãn Tiểu Mạt bị Kỷ Tiên Tiên bức đến đau tim: “Chị, chị đừng khiến em xấu mặt mà.”
Đùa cái gì chứ, song ca với Ngũ Trác Hiên ư? Mới chỉ nhìn trực diện thôi mà tim cô cũng nhảy nhót tưng bừng rồi.
Kỷ Tiên Tiên cười rạng rỡ, tiếp tục giơ tay vẫy vẫy: “Ở đằng này.”
Người dẫn chương trình liếc mắt qua mọi người, cười nói: “Bạn nữ kia có vẻ rất nhiệt tình.”
Kỷ Tiên Tiên chỉ vào Doãn Tiểu Mạt, dùng khẩu hình nói: “Cô ấy cô ấy.”
Người dẫn chương trình hiểu ý, liền nhanh nhảu: “Vậy thì xin mời cô gái mặc lễ phục màu trắng kia lên sân khấu.”
Ngũ Trác Hiên cũng nhìn về phía này.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Doãn Tiểu Mạt đã chui xuống gầm bàn từ lúc nào.
Kỷ Tiên Tiên uất ức nói: “Mau ra đây cho chị! Mất mặt quá đi mất.”
Doãn Tiểu Mạt kiên quyết không chịu đầu hàng.
Hội trường cười ầm lên. Nhiều người cũng nghĩ rằng đây là kế hoạch ban tổ chức đã sắp xếp trước nên hào hứng ngồi xem.
“Chị bị em bức tức chết tới nơi rồi.” Kỷ Tiên Tiên oán giận.
Doãn Tiểu Mạt làm như không nghe thấy.
Người dẫn chương trình dùng ánh mắt thăm dò, Kỷ Tiên Tiên buông tay, nhìn lại anh ta với vẻ nuối tiếc. Anh ta không còn cách nào đành cười lấy lệ, tiết mục thì vẫn phải tiếp tục, thế nên anh ta phải tùy ý mời một người khác lên sân khấu. Cô gái kia chắc hẳn cũng là người hâm mộ trung thành của Ngũ Trác Hiên, không chỉ hát được tất cả các ca khúc của anh mà còn có thể nói chính xác được năm phát hành.
Giọng hát của cô ta cũng rất khá, phối hợp rất ăn ý với Ngũ Trác Hiên. Cô ta nói đã yêu thích Ngũ Trác Hiên nhiều năm, hôm nay lần đầu tiên mới được gặp mặt anh ngoài đời.
Người dẫn chương trình thuật thế lên tiếng đùa một câu, cuối cùng cô gái may mắn kia cũng được như ước nguyện ôm Ngũ Trác Hiên một cái.
Kỷ Tiên Tiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải em nhát gann thì giờ cái ôm kia là của em rồi đấy.”
Doãn Tiểu Mạt từ lúc chui ra khỏi gầm bàn vẫn chưa dám ngẩng đầu. Việc này tuyệt đối không thể nói với Hoa Lưu Ly, bằng không cô ấy sẽ loan tin ầm lên trong fanclub mất.
Kỷ Tiên Tiên kéo tai Doãn Tiểu Mạt: “Em đã làm uổng phí tâm tư của giám đốc Lương rồi đấy biết không hả?”
Doãn Tiểu Mạt ngớ người không hiểu gì hết, Kỷ Tiên Tiên cũng không nói nữa. Doãn Tiểu Mạt thừa dịp mọi người còn đang chú ý lên sân khấu liền vội vàng chuồn đi, nếu bị người ta chụp được cái bộ dạng xấu hổ kia của cô rồi tung lên weibo thì cô thật sự không có mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa.
Cô tới phòng thay đồ thay lại quần áo, lúc đi ra đã thấy Kỷ Tiên Tiên chờ bên ngoài.
“Giám đốc Lương bảo chị nói với em, đợi chị ấy đưa em về cùng.”
“À vâng.” Doãn Tiểu Mạt đã sẵn sàng tâm lý chịu mắng.
Lương Băng cũng không bắt cô chờ lâu, những chuyện còn lại chị ấy đều giao cho người khác xử lý rồi ra đưa Doãn Tiểu Mạt về nhà. Dọc đường, Lương Băng một mực im lặng, Doãn Tiểu Mạt biết mình sai nên cũng không dám lên tiếng.
Xe dừng ngoài cổng chung cư, Doãn Tiểu Mạt đang định mở cửa xuỗng em thì Lương Băng nói: “Chờ đã.”
Doãn Tiểu Mạt lập tức dừng lại: “Gì thế chị?”
Lương Băng xoay người, lẳng lặng nhìn cô.
Doãn Tiểu Mạt thấy thế lại càng sợ: “Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói ra đi ạ.”
“Tiểu Mạt, không phải em thích Ngũ Trác Hiên sao?”
“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt không phủ nhận.
Lương Băng nhìn cô bằng ánh mắt khó tin: “Sao hôm nay chị tạo cơ hội cho em mà em không nắm bắt lấy?” Lời nói này cũng coi như đã là khách khí lắm rồi. Doãn Tiểu Mạt không biết nắm cơ hội, đúng là đã lãng phí tâm huyết của cô, lại còn khiến cô mất mặt.
Doãn Tiểu Mạt không trả lời, mà hỏi lại: “Cái đó thì có liên quan gì tới chuyện em thích anh ấy?”
“Chẳng lẽ em không muốn trở thành bạn với cậu ta?” Lương Băng lại hỏi.
Doãn Tiểu Mạt hiểu ý của chị dâu, cô cười: “Chị, với em, chuyện đó không thể thành được, chị nghĩ có thể dỡ bầu trời xuống được dễ dàng sao?” Cô biết tự lượng sức mình, xưa nay chưa bao giờ nghĩ nhận được sự ưu ái của Ngũ Trác Hiên. Chỉ cần ở đằng sau lặng lẽ quan tâm anh ấy là tốt rồi.
“Tháo ra cái vỏ ngôi sao thì cậu ta cũng chỉ là một người bình thường, không có xa xôi như em tưởng tượng.” Lương Băng chậm rãi nói.