ngàn. . . . . .” Kiều Tâm Du đột nhiên thanh nhã cười một tiếng, “Thì ra giá trị của tôi lớn như vậy, tôi nghĩ sau này tôi không bao giờ còn nợ
công ơn nuôi dưỡng của các người rồi!” Nói xong, cô lê thân thể bị ngàn
vết kim đâm về phòng mình.
Đóng cửa
lại, cô giống như khinh khí cầu đã hết hơi, thoáng chốc toàn thân xụi lơ xuống. Nước mắt đọng quanh hốc mắt trực trào ra từ lâu, theo gương mặt
sưng đỏ chảy xuống.
Phòng của
cô là một gian bừa bộn, nửa phòng là nơi chất các loại tạp vật, nửa
phòng còn lại là chỗ ở của cô, chỉ có một chiếc giường nhỏ và một cái tủ cũ nát. Phòng của cô chính là một nơi có thể làm cho trái tim cô cảm
thấy an toàn.
Cho dù Kiều gia có nhiều gian phòng trống, cô cũng không được chuyển vào. Bởi vì,
dường như đối với mẹ con Lữ Anh Lâm mà nói, ngược đãi Kiều Tâm Du chính
là một niềm vui thích trong cuộc sống của bọn họ.
Kiều Tâm Du lấy ra viên ngọc màu đen để dưới gối, nắm chặt trong lòng bàn tay, áp
vào ngực, “Mẹ, con phải làm gì bây giờ? Con rõ ràng đã rất cố gắng rồi
mà, tại sao con không thể thấy được ngày mai chứ? Con phải làm gì đây. . . . . .”
Đột nhiên,
một đoạn nhạc Piano du dương vang lên, Kiều Tâm Du cầm lấy điện thoại,
thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Phương Đình”, một khuôn mặt tươi
cười như ánh mặt trời rực rỡ hiện lên trong đầu cô, khóe miệng cô không
khỏi giương lên.
Hít sâu một hơi, kiềm chế nội tâm bi thương, lập tức ngụy tạo một vẻ mặt khác, bắt đầu lên tiếng –
“Alo!” Bên tai truyền đến thanh âm trong suốt, giống như loại thủy tinh sáng trong.
“Phương
Đình, thật xin lỗi, ngày hôm qua trong nhà có chút chuyện, cho nên em
không đi xem phim được, anh chờ có lâu không?” Thanh âm của cô khôi phục giống như ngày thường.
“Không có! Hôm qua không đi xem được thì còn lần sau! Nha đầu ngốc không cần tự trách.”
Có thể cả
đời là nha đầu ngốc của anh thì tốt rồi, “Phương Đình, cám ơn anh!” Đây
là lời thật lòng, lần đầu tiên có người yêu thương cô, chiều chuộng cô
như vậy.
“Em không có chuyện gì là anh yên tâm rồi, anh còn có ca phẫu thuật, buổi tối có thể gặp mặt không?” Anh cẩn thận hỏi.
“Thật xin
lỗi! Gần đây em hơi bận.” Vì bắt đầu từ hôm nay, cô không còn tự do nữa, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi của người khác mà thôi.
“Đã nói với em, trước mặt anh đừng nhắc ba chữ ‘thật xin lỗi’, nếu không, anh sẽ giận.”
Kiều Tâm Du thở dài nói: “Được.” Bọn họ nhất định chính là hai đường thẳng cắt
nhau, từng có khoảng thời gian ngắn ngủi gặp gỡ, sau đó càng lúc càng
xa. . . . . .
———————
Nhâm Mục
Diệu rất nhanh phái tài xế tới đón cô, hành lý chỉ là chiếc va li nhỏ,
không có quá nhiều đồ đạc, ở tại Kiều gia mấy năm như vậy, cũng chỉ như
một ngưới khách qua đường, bất cứ lúc nào cũng có thể phải rời đi.
Bởi vì cậu
đi công tác ở nước ngoài, cho nên không có ai đưa tiễn, cô cứ như vậy
lẳng lặng rời đi, như chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này.
Tài xế chở
cô đến một ngôi biệt thự theo phong cách châu Âu ở vùng ngoại ô, có vườn hoa, bể bơi trang hoàng lộng lẫy, nơi này hẳn là lâu đài của hắn! Không biết ở đây rồi sẽ như thế nào?
Nhâm Mục
Diệu là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Nhâm thị, từ sau khi hắn du học trở về nước liền tiếp nhận Nhâm thị, cùng với đầu óc hơn người và sự