“Anh không cần như vậy.” Kiều Tâm Du vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực kia.
“Thế nào?”
Một thanh âm châm biếm vang lên, “Cũng đã tới nơi này, bây giờ cô còn
không hiểu thân phận của mình sao?” Nhâm Mục Diệu buông cô ra, ngồi ở
trên giường: “cô có phải hay không cần xứng đáng với chức vụ một chút.”
Kiều Tâm Du sững sờ đứng đó, ánh mắt nhiệt tình của hắn nhìn cô chăm chú đến khiến
cho cô không biết nên đặt tay ở đâu, trong miệng lẩm bẩm nói: “Chức vụ
gì chứ?”
Nhâm Mục Diệu khóe miệng giơ lên vẻ cười lạnh, con ngươi mờ sương lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nhân tình.”
Kiều Tâm Du giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, toàn thân cứng
đời: “Tôi… Tôi làm sao làm?” Cô khó khăn từ trong hàm răng nặn ra mấy
chữ này.
“Cởi đi!”
Kiều Tâm Du toàn thân cứng ngắc, ngây ngốc sợ hãi đứng nguyên tại chỗ.
Nhâm Mục
Diệu nhàn nhã nghiêng người tựa vào đầu giường, “Kỳ thực, cô chỉ cần
thuận theo tôi, nếu như tôi chơi chán cô, cảm thấy chán ghét cô, tôi sẽ
mau mau đá cô đi. Cô hẳn là mong đợi ngày này.”
Chơi chán? Chán ghét?
Có lẽ đây là lựa chọn duy nhất của cô.
Ngón tay run rẩy cởi ra từng chiếc cúc áo.
“Không cần
bày ra cái bộ dạng làm cho người ta chán ghét.” Hắn nghiêng mặt, từng
câu từng chữ lạnh lùng nói ra. Ánh mắt lạnh nhạt tàn nhẫn tiến đến lấy
một phen túm lấy tay cô ném lên giường: “Nhiệm vụ duy nhất của cô bây
giờ chính là lấy lòng tôi.”
Đáng chết!
Thân thể của hắn cư nhiên lại nhạy cảm như vậy đối với cô. Vừa mới chỉ
nhìn thấy da thịt như ẩn như hiện dưới lớp áo sơmi liền huyết mạch căng
cứng, toàn thân nhiệt huyết sôi trào. Có lẽ ngày hôm qua quá kịch liệt
rồi. Hắn đối với phụ nữ luôn luôn ôn nhu, nhưng ngày hôm qua hắn bị cừu
hận làm cho mờ mắt, cư nhiên chà đạp cô như vậy.
Vừa nói bàn tay của hắn vừa kéo quần áo của cô xuống. “Xoạt” tiếng áo sơ mi bị xé thành những mảnh vải vụn.
“Đừng, đừng như vậy” Cô nghẹn ngào nói, nước mắt thấm ướt hai mắt. Hồi tưởng lại
tối hôm qua, một cảm giác đau đớn bị xé rách lần nữa kéo tới.
“Đừng?” Con ngươi Nhâm Mục Diệu nhuốm vẻ phẫn nộ: “Cô không có tư cách cự tuyệt!!” Hắn lớn tiếng xé rách quần của cô.
“Tại sao?
Tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?” Cô cuồng loạn la hét nhưng không cách nào cản được bàn tay hắn đang di
chuyển trên người cô.
Hắn nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, biểu tình say sưa hưởng thụ vẻ mặt réo rắt
thảm thiết của cô: “Chẳng lẽ cô chưa từng làm sai chuyện gì?”
Cô liều
mạng lắc đầu, mái tóc dài mềm mại giờ phút này xốc xếch trải trên gối,
giống như như tờ giấy Tuyên Thành nhuốm đầy mực đen.
“Không có,
tôi không có!” Cô không thẹn với lương tâm. Tai nạn xe cộ năm năm trước
không phải là lỗi của cô, nhưng cô đã nhận tội thay, bị phạt tù bốn năm. Bốn năm này, tưởng chừng đã nếm đủ tất cả thống khổ trên đời, nhưng bây giờ cô mới thực sự nếm trải một loại tuyệt vọng của Địa Ngục.
Là hắn đẩy cô xuống Địa Ngục.
Nhâm Mục
Diệu tròng mắt thoáng chốc bị lửa giận nhiễm đỏ, một loại liệt hỏa rào
rạt phun trào, thật giống như muốn đem cô thiêu cháy. Trên trán hắn, gân xanh hiện lên: “Phụ nữ này thật đúng là biết giả bộ, biết làm trò!”