Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Năm mười tám tuổi, Ôn Nam Tịch lần đầu gặp Phó Diên trong một tình huống mà cô không bao giờ quên được. Anh đứng cạnh Nhan Khả, kẻ mà cô coi như đối thủ không đội trời chung. Giữa hai bên là một con hẻm dài, tối tăm và lạnh lẽo, như ranh giới vô hình chia cắt hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Cô không thể bước tới, mà anh cũng sẽ chẳng bao giờ vượt qua để tiến về phía cô.
Sáu năm sau, cuộc đời lại đưa họ đến một ngã rẽ khác. Trong lần tái ngộ ấy, Phó Diên vẫn như xưa, dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt xa cách và luôn đứng bên cạnh Nhan Khả. Nhưng giờ đây, họ đã không còn là những người trẻ tuổi bồng bột, mà đã trưởng thành, dẫu khoảng cách giữa hai người dường như vẫn không hề thu hẹp.
Ôn Nam Tịch đến buổi phỏng vấn tại công ty của anh, nắm chặt hồ sơ trong tay, lòng đầy sự quyết tâm nhưng cũng không kém phần căng thẳng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh khi đối diện với anh, kẻ từng là bóng hình quen thuộc trong quá khứ. "Phó Diên, đã lâu không gặp," cô cất lời, giọng nói mang theo cả sự kìm nén của bao nhiêu năm xa cách.
Phó Diên nhìn cô, nhưng ánh mắt anh không hề dao động. Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Anh im lặng, không đáp lại lời chào của cô, khiến không khí xung quanh như bị đóng băng. Ôn Nam Tịch hiểu rõ, công ty này là của anh, và với thái độ này, cô biết cơ hội của mình đã tắt ngấm.
Không nói thêm lời nào, cô xoay người rời khỏi phòng, bóng lưng dần xa khuất trong ánh sáng nhạt nhòa. Từng bước chân rời đi của cô như một sự chấp nhận, rằng cô đã thất bại trong lần gặp lại này.
Nhưng khi nhìn theo bóng cô, Phó Diên bất giác siết chặt nắm tay, một cảm xúc khó gọi tên thoáng qua trong lòng anh. Những năm tháng đã qua, những kỷ niệm tưởng chừng đã lãng quên, giờ đây dường như ùa về, để lại một nỗi niềm tiếc nuối mà anh không bao giờ dám thừa nhận.