Vẫn lo lắng tình hình Vương Ngự Phong đang ở cùng Thái hậu, Tôn Dật Thiên chẳng có chút tâm tình mà xem tấu chương.
Ngồi trước kim án, trên bàn là hàng đống tấu chương, nhưng ngay cả một chữ cũng chẳng buồn xem.
“Muôn tâu Hoàng thượng, Ngự công công đã trở về.”
Ngoài cửa truyền đến thông báo của Vương Duẫn Sâm, Tôn Dật Thiên vẫn rất lo lắng cho Vương Ngự Phong, liền đứng dậy đi ra mở cửa, không nghĩ tới y đã sớm đẩy cửa vào.
*cạch*
“Dật Thiên!”
“Ngự Phong… Ngươi không có chuyện gì chứ?”
Chỉ thấy Vương Ngự Phong trên người đã thay một bộ sam y, y vốn là về tẩm cung thay quần áo trước rồi mới đến ngự thư phòng.
“A~ Sao ngươi khẩn trương thế, ta không sao! Thái hậu nương nương không phải yêu quái, sẽ không ăn thịt người!”
Tươi cười khi thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, Vương Ngự Phong cảm giác thực hạnh phúc.
Hắn một thân nam nhân, sao lại được Tôn Dật Thiên có thân phận cao quý sủng hạnh như vậy?
“…Vậy…”
“Chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, Thái hậu nương nương đã kể rất nhiều chuyện thời niên thiếu của ngươi cho ta nghe ah!”
“…”
Nhìn Vương Ngự Phong tươi cười, Tôn Dật Thiên chỉ cảm thấy rất đau lòng, bởi vì hắn đã thấy tia kiên định loé từ đôi mắt y.
“Xin lỗi…”
Đột nhiên ôm chặt Vương Ngự Phong vào lòng, trong lòng tràn ngập áy náy. Nhỏ nhẹ bên tai y nói lời xin lỗi.
“… Vì sao ngươi lại nói vậy…”
“Nếu như ta… Có thể nói cho mẫu hậu rõ mọi việc…”
“Thật sự là ngươi không sai…”
Đầu tựa lên vai Tôn Dật Thiên, thanh âm khàn khàn, lộ ra tâm tình Vương Ngự Phong giờ phút này vừa đau khổ vừa cam chịu.
“Đây vốn là lỗi của Trẫm… Trẫm hứa sẽ ở bên ngươi… Nhưng lại không có dũng khí nói rõ sự thật cho mẫu hậu…”
“Đừng lo, ngươi đừng lo… Là ta không đúng, ta không nên chỉ có khuôn mặt như nữ nhân, phải chi ta nên là một nữ nhân…”
Đẩy nhẹ cái ôm của Tôn Dật Thiên, lần đầu tiên Vương Ngự Phong vì bản thân mình là nam nhân mà cảm thấy vô lực, cũng là lần đầu tiên y hy vọng mình nên là nữ nhân.
“Không phải như thế… Mặc cho ngươi là nam hay nữ, Trẫm đều yêu ngươi… Nếu như ta không phải Hoàng đế, mọi việc đã được giải quyết rồi…”
Lại một lần nữa dùng sức đem Vương Ngự Phong ôm vào trong lòng, Tôn Dật Thiên sợ y sẽ biến mất trước mặt hắn.
“Ngu ngốc, nếu như ngươi không phải là Hoàng đế, ta cũng sẽ chẳng có cơ hội gặp ngươi, phải không?”
“Hãy tin ta, trong lòng ta vị trí của ngươi vĩnh viễn không ai thay thế được, trên đời này, Trẫm chỉ cần ngươi…”
“Ngươi không thể ích kỷ như vậy, chớ quên người cần có một người kế vị…”
Quay lại ôm chặt lấy Tôn Dật Thiên, câu nói đấy của hắn, “Trẫm chỉ cần ngươi”. Như thế cũng đủ để Vương Ngự Phong không hối hận khi ở bên hắn rồi, huống chi y vốn cũng không cần danh lợi.
“Không được, ta sẽ thoái vị, để cho người khác lên kế thừa, hơn nữa ta cũng không muốn hài tử của ta, chỉ vì vương vị mới được sinh hạ, như vậy đối với hắn rất không công bằng …”
“Nhưng mà… Ngươi có thể phụ đi kỳ vọng của Thái hậu nương nương sao?”
“… Ta thừa nhận, tại thời điểm này ta không phải là một hiếu tử, nhưng muốn ta làm trái với lương tâm mình, thành hôn với một nữ nhân mà mình không thương yêu, sinh hạ hài tử, loại việc này ta làm không được… Bởi vì ta như vậy chẳng những đã phụ một nữ nhân, mà ta càng gây đau khổ cho một người vô tội… Làm như vậy, so với việc phụ mẫu hậu cái nào hơn?”
Khẽ nâng cằm Vương Ngự Phong, nhìn khoé mắt hồng nhuận của y, Tôn Dật Thiên không thèm để ý việc có con nối dõi kế thừa giang sơn.
“… Ngươi chẳng lẽ không sợ… Thế gian nhìn ngươi như thế nào sao? Nhìn ngươi vì một người nam nhân…”
“Cái gì mà nam nhân, chỉ cần là ái nhân của Trẫm, cho dù vì y từ bỏ tất cả, cũng thật đáng giá”
Cắt ngang lời nói của Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên đã đợi rất lâu mới tìm được một người hắn thật lòng yêu thương, sao hắn có thể vì một quan niệm thế tục mà buông tha y? Thật vất vả hắn mới đợi được cơ hội này.
“Tiểu tử ngốc… Ngươi đúng là một tiểu tử ngốc…”
Cuối cùng không nhịn được cảm động mà nhào vào lòng Tôn Dật Thiên khóc, nếu không phải hắn vẫn cố gắng tăng thêm sự tin tưởng của y, nhất định bây giờ y ngay cả yêu hắn cũng chẳng có dũng khí. Bởi vì y mà danh tiếng của hắn sắp bị vấy bẩn.
“Ngốc thì sao… Trẫm là một tên ngốc đã sớm không có thuốc chữa bởi vì yêu ngươi rồi… Cần chi ngốc hay không chứ…”
Ôn nhu ôm chặt thân hình run rẩy của Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên chắc chắn, cuộc đời này hắn chỉ yêu một mình y, ai cũng đừng nghĩ sẽ lay dời tình cảm của hắn với y.
“Ta cũng vậy… Ta…ta cũng thực không cách nào tự kiềm chế bản thân mình yêu ngươi… Căn bản là không thể ly khai…”
“Không được ly khai, Trẫm tuyệt đối không cho phép ngươi ly khai… Ngươi không được đi đâu cả. Trên thế giới này ngươi chỉ có thể ở bên Trẫm…”
Vương Ngự Phong kích động ngước mặt lên nhìn, khẩu khí có chút thất thường của Tôn Dật Thiên làm y biết, cho dù trời có sập đi chăng nữa, đều đã có hắn giúp y chống đỡ.
“Sẽ không đi, ta sẽ không ly khai, ly khai ngươi, tựa như đại thụ bị người ta nhổ tận gốc, ta sẽ sống không nổi.”
“Biết là tốt rồi… Không có ngươi… Thật sự Trẫm cũng không sống được…”
Gắt gao ôm lấy đối phương, cảm nhận trong tâm trí của mình, đối phương đã chiếm một vị trí quá quan trọng.
“Ngày mai, Trẫm phải đi tìm mẫu hậu nói rõ ràng…”
“Trước tiên đừng nên nói, ngươi nói bây giờ, đối với Thái hậu nương nương là một đả kích rất lớn… Đợi thêm chút đi…”
Lo lắng vì tâm tình cao hứng của Thái hậu nương nương không cách nào tiếp nhận chính con mình thích một nam nhân, Vương Ngự Phong cảm giác được chuyện hai người nam tử yêu mến nhau, cần bàn bạc kỹ thì sẽ tốt hơn.
“Cũng có lý… Đôi lúc Phong nhi đây cũng tỉnh táo hơn Trẫm.”
“Này… Ngươi nói như thế là có ý gì?”
Có điểm bực mình nhíu mày nhìn Tôn Dật Thiên trước mắt, cảm thấy hắn vốn xem y như người vô học.
Nói sao thì y cũng từng đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, tương lai còn có ý định tự mình viết giáo thư.
“Không có gì, không có gì hết… Nhanh lại đây cùng ta xem tấu chương! Hôm nay nhiều lắm, một mình ta xem không hết.”
“Được rồi! Quân tử không chấp nhặt tiểu nhân, ta quá nhân từ rồi, nào ~ ta cùng ngươi xem!”
Nhìn vẻ mặt đắc ý với bộ dáng nghịch ngợm của y làm Tôn Dật Thiên không nhịn được cười. Khẽ vuốt vuốt mái tóc mềm mại của y, tươi cười nói:
“Được rồi được rồi! Đa tạ đại hiệp giúp đỡ!”
“Không khách khí!”
“Ha!~”
“A!~”
*khách khách khách*
Mới vừa rồi không khí còn ảm đạm, giờ thì cùng Vương Ngự Phong hướng đến long ỷ ngồi xuống, đem y đặt trên đùi mình, cùng y xem hết một chồng tấu chương nhàm chán vô vị.
Cũng vì cả hai vừa bộc lộ hết tâm tình sâu kín trong lòng, nên tình cảm đôi bên cũng trở nên ấm áp hơn.
______
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua.
Vương Ngự Phong ngày càng có thói quen của một người sống hai vai, mặc dù Tôn Dật Thiên chung quy cảm giác như vậy thực có lỗi với y, nhưng hai người cũng không nghĩ tới việc làm cho Thái hậu bị đả kích, không thể làm gì khác hơn là để y tiếp tục giả trang.
Hiện giờ cả hai rất lo lắng Thái hậu khi nhìn thấy Vương Ngự Phong nam nhi giả trang nữ nhi mà sinh hoài nghi, cũng may Thái hậu chỉ thấy qua mặt Ngự công công hai lần, lúc ấy lại có bình phong ngăn cản, cho nên cũng không có chú ý tới Ngự quý phi cùng Ngự công công có tướng mạo thần thái giống nhau, hơn nữa Tôn Dật Thiên tận lực đem Ngự công công theo nên không có cơ hội chạm mặt Thái hậu, cho nên người bây giờ cũng không biết Ngự công công chính là Ngự quý phi.
Điều duy nhất làm hai người lo lắng chính là Thái hậu tựa hồ càng ngày càng thích Ngự quý phi, tầm ba hay năm ngày nữa sẽ đưa nàng đi khắp nơi thăm thú một chút, làm cho Tôn Dật Thiên luôn lo việc Vương Ngự Phong có thể bị lộ, ai bảo y luôn không suy nghĩ mà làm việc tuỳ hứng chứ?
Bất quá Vương Ngự Phong lại càng thích đi theo Thái hậu nói chuyện phiếm, bởi vì như thế sẽ nghe được nhiều chuyện của Tôn Dật Thiên khi còn bé, nếu như nghe được cái gì hay lại đến trêu chọc hắn, khi bị hắn trêu, y có thể lấy ra phản bác.
“Không phải chứ! Mẫu hậu ngay cả việc này cũng nói ra sao?”
“Ôi… hì hì ~ Đương nhiên ah! Thái hậu nương nương còn nói, khi người nghe được bà mụ nói là nam tử, thiếu chút nữa đã thốt lên: “Tại sao không phải nữ tử…””
Vừa cười vừa giúp Tôn Dật Thiên phân loại tấu chương vừa phê.
“Vì sao? Nhưng mà… Không phải đều là con của mình sao?”
“Ách… Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ nhớ rõ bà vú nói, Phụ hoàng vẫn muốn sinh nữ nhi, bất quá mẫu hậu có thể mang thai đã làm cho phụ thân vui mừng lắm rồi, hơn nữa, đôi mắt của ta và Phụ hoàng có điểm giống nhau, cho nên người cũng không bài xích…”
“Ô, vì sao mà ngươi lại nói Thái hậu nương nương có thai được đã rất tốt?”
Khó hiểu nhìn Tôn Dật Thiên hỏi, hình như Thái hậu lúc ấy không cách nào mang thai được.
“Bởi vì mẫu hậu vào hậu cung không bao lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau một hồi bạo bệnh, sau đó được thái y chẩn đoán rằng không thể sinh con được. Nghe bà vú kể, lúc ấy mẫu hậu khổ sở đến mức chút nữa đã cắn lưỡi tự vẫn!”
Chợt ngừng phê tấu chương, hồi tưởng những lời bà vú từng kể với hắn.
“Thật sao? Kết quả như thế nào?”
Trừng lớn mắt, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
“Bởi vì mẫu hậu vốn là người mà Phụ hoàng yêu. Đương nhiên là bị Phụ hoàng cường lực ngăn cản, sau đó người liền đuổi toàn bộ phi tần về nhà, biểu lộ người chỉ cần mẫu hậu, mặc kệ mẫu hậu có sinh hạ người kế thừa tương lai hay không…”
Nghĩ tới đây, Tôn Dật Thiên không khỏi chăm chú suy nghĩ, xem ra phương diện tình yêu của hắn cùng với Phụ hoàng thật đúng là giống nhau!
Đều cố chấp về ái nhân duy nhất của mình, chỉ vì yêu mến người, mọi việc đều không quan trọng.
“Bẩm Hoàng thượng, Hạ thái y có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
“Cho truyền.”
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng Vương Duẫn Sâm hồi báo, đợi Vương Ngự Phong từ trên long ỷ đứng lên ra vẻ vô sự bên cạnh, hắn nghiêm mặt gọi Duẫn Sâm dẫn người vào phòng.
*Cạch*
Chỉ thấy một lão nhân tóc hoa râm, cẩn thận đẩy cửa bước vào ngự thư phòng, vội vàng quỳ xuống hướng Tôn Dật Thiên thỉnh an.
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.”
“Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Hạ thái y có chuyện gì quan trọng cần bẩm báo?”
“Tâu Hoàng thượng, hỉ sự, có hỉ sự!”
Chỉ thấy Hạ thái y ngẩng đầu, mặt mày hớn hở nhìn Tôn Dật Thiên, khẩu khí hưng phấn làm hắn và Vương Ngự Phong tò mò không thôi.
Bởi vì hai người không biết thái y trong thái y viện, có việc vui gì để bẩm báo?
“Có việc gì vui?”
“Muôn tâu Hoàng thượng, hoàng thất cuối cùng cũng có hậu nhân rồi! Mới vừa rồi Như quý nhân thân thể không khoẻ, nên đến gặp thần xem mạch. Mạch trên người quý nhân truyền chính là hỉ mạch! Như quý nhân có hỉ rồi!”
Việc này khiến tất cả thái y đều vui mừng. Bởi vì bình thường bị Thái hậu cùng Thân công công (đi công tác đã được một tháng) mắng là vô dụng. Bây giờ cuối cùng đã có hỉ tấn truyền ra, sao bọn họ có thể không vui mừng?
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe Hạ thái y nói, gương mặt Tôn Dật Thiên hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Tâu Hoàng thượng, Như quý nhân thật sự có hỉ rồi, tiện thần có thể dùng cái mạng già này ra đảm bảo, Như quý nhân chắc chắn là có mang rồi… Đã được hai tháng rồi…”
Tưởng Tôn Dật Thiên cho rằng bản thân mình tuổi tác đã cao nên xem mạch không chính xác, vội vàng giơ tay lên thề chính mình không hề chẩn sai mạch tượng.
“Này…”
Tôn Dật Thiên căn bản không thể tin được chuyện này là sự thật, hắn chắc trăm phần trăm, hậu cung không có một quý nhân phi tử nào có con nối dòng với hắn…
Nhìn mái tóc đã bạc nửa trắng, tuổi tác đã cao của Hạ thái y, mặc dù y thuật của hắn không bằng các thái y trẻ khác, nhưng hắn là người đã hành nghề lâu năm trong Hoàng cung.
Mặc dù y thuật không tiến bộ hơn nhiều, nhưng kinh nghiệm tích luỹ hơn mười năm nên cũng rất khả quan…
“… …”
Vương Ngự Phong ở một bên, sau khi nghe xong lời nói của Hạ thái y, khuôn mặt hồng nhuận, thoắt một cái trở nên trắng bệch…