Tiểu An tử có điểm bất an hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm thấy chủ ý của Vương Ngự Phong một điểm cũng không ổn chút nào.
“Không có biện pháp khác. . . Chúng ta phải tìm ra nguyên nhân vì sao Hoàng thượng đến nay vẫn chưa truyền hỉ. . .”
Hoàn toàn không để tâm đến nỗi lo lắng của Tiểu An tử, chỉ thấy hai người như trộm trốn ở rừng cây gần tẩm cung của Hoàng thượng, hai người bốn hai mắt nhìn chăm chú theo Vương Duẫn Sâm phía sau cánh cửa.
“Ngự công công, sao ta một điểm cũng không cảm thấy trốn ở chỗ này có thể thu hoạch được gì?”
“Ta nói có thì có, ngươi không tin tưởng ta cũng được. . .”
“Nhưng nếu như bị Vương hộ vệ phát hiện. . .”
“Hư ── “
Ngay lúc Tiểu An tử còn muốn nói cái gì nữa, y vội vàng che miệng hắn, muốn hắn yên lặng.
Chỉ thấy bốn phía im ắng, an tĩnh đến mức mặt đất cũng ngại lên tiếng.
“Ô. . . Công công. . .”
Bị y che miệng không cách nào hô hấp, Tiểu An tử hai tay không ngừng vung loạn xạ, thiếu chút nữa là đánh trúng y.
“Xin lỗi xin lỗi. . . Ta đang chuyên tâm nghe thanh âm…”
“Hô ~ thanh âm? Nhưng mà công công, nô tài không nghe có thanh âm nào mà?”
“Chính là không có thanh âm mới kỳ quái ah!”
“A?”
Nhìn Vương Ngự Phong, Tiểu An tử thật sự là càng nghe càng không biết y rốt cuộc muốn điều tra cái gì.
“Tiểu An tử, nam nhân cùng phụ nữ khi làm việc cũng phải có một chút thanh âm chứ. . .”
“… Khó trách công công ngài. . .”
Nghe y nói xong, Tiểu An tử lúc này mới hoảng nhiên hiểu ra.
Y hoài nghi Hoàng thượng căn bản là chưa cùng quý nhân, phi tử giao hoan.
“Chuyện này ngươi hiểu rõ chưa?”
“Uh. . . Nhưng mà. . .”
Ngay lúc hắn muốn tiếp tục hỏi Vương Ngự Phong về vấn đề, chỉ thấy “phập” một tiếng, một mũi tên bắn xượt qua Vương Ngự Phong và hắn rồi cắm xuống bùn, hai người bị hù dọa trong nháy mắt cả người cảm thấy lạnh lẽo, không dám di chuyển.
“Thảm rồi. . . Bị phát hiện rồi. . .”
“Chúng ta phải ra ngoài sao? Công công. . .”
Tiểu An tử bất an hỏi, thật là không muốn chết oan uổng!
“Người nào trốn ở đó? Đi ra cho ta. . .”
Chỉ thấy Vương Duẫn Sâm cầm theo cung, mũi tên thứ hai ngắm vào y và Tiểu An tử núp trong rừng cây, thấp giọng nói tựa hồ là không muốn kinh động đến Tôn Dật Thiên.
“. . . Bỏ cung xuống, Bỏ cung xuống đã. . . Nô tài đi ra đây. . .”
Nghe Vương Duẫn Sâm nói như thế, y vội vàng giơ tay lên, nhảy ra khỏi rừng cây, Tiểu An tử đương nhiên cũng làm theo.
“Thì ra là Ngự công công ah! Thất lễ, thất lễ. . .”
Ra vẻ xin lỗi Vương Ngự Phong, cung và tiễn trên tay cũng được hạ xuống.
Kỳ thật Vương Duẫn Sâm đã sớm biết người trốn ở bên trong chính là y và Tiểu An tử, vốn là có ý định giả bộ không biết thôi!
Bất quá một người đứng bên ngoài trông cửa lại rất nhàm chán, hơn nữa, hắn vốn hôm nay có thể ngủ,sớm một chút nếu không vì câu nói gây khó khăn của y, Tôn Dật Thiên sẽ không triệu người thị tẩm và hắn cũng không phải đứng ở nơi này chịu muỗi đốt rồi.
“Không không. . . Là chúng tôi thất lễ mới đúng. . .”
“Xin hỏi công công vì sao phải trốn ở đàng kia?”
Cố tình khó hiểu hỏi, chờ xem vẻ mặt biến hóa đa đoan của y.
“Ách. . . Ta. . . Ta. . . Ta chỉ là đang tìm đồ. . . Vừa mới hộ tống Như quý nhân vào thị tẩm lúc nãy. . .”
“Như vậy ah! Nhưng mà. . . Khoảng cách này không phải chỉ có năm xích (*) ?”
(*): 1 xích = 1/3 m
Mặc dù từ rừng cây đến bậc thang khoảng cách không dài không ngắn, nhưng đồ vật nào lại rơi ra đến tận năm xích ?
“A. . . Ta. . . Oh! Bởi vì vật đó vốn là khăn tay! Khăn tay thì rất nhẹ, bị gió thổi xa. . .”
Muốn biện minh, nhưng lại không nghĩ ra lý do nào hợp lý, chỉ có thể lấy chiêu đáp chiêu.
Vương Duẫn Sâm nghe xong lý do của y, nhịn cười đến nội thương.
“Như vậy ah! Vậy. . . Vậy Ngự công công tìm được chưa?”
Cố gắng nhịn cười, nói chuyện có điểm cà lăm không rõ ràng lắm.
“Còn nếu không thấy, ta xem sắc trời tối như vậy, hay là đừng tìm, hơn nữa. . . cũng đã muộn quá rồi. . .”
“Không sao, nếu muộn như thế thì tiện thể hộ tống Như quý nhân hồi cung luôn. . .”
Y phát hiện Vương Duẫn Sâm kỳ thật vốn là đã khoái không nhịn được rồi, chờ y cùng Tiểu An tử vừa rời đi, hắn nhất định sẽ lập tức đem chuyện này kể cho Tôn Dật Thiên, làm cho Tôn Dật Thiên cũng phải cười một trận.
“Thật sự một điểm cũng không thể tiết lộ sao?”
Nhìn Như quý nhân trước mắt, trên người mặc một dải lụa mỏng màu lam nhạt, xem ra đã hạ xiêm y cẩn thận lộ ra da tay trắng nõn, vô cùng mịn màng, đối với Vương Ngự Phong mà nói, lúc này y rất muốn có đáp án.
“Rất xin lỗi, Ngự công công, không phải Như Ý không muốn giúp công công, mà là Như Ý thật sự không thể. . .”
Ánh mắt tràn ngập săm soi nhìn Vương Ngự Phong, không phải Như quý nhân không muốn giúp y, mà là nàng thật sự bất lực!
Như quý nhân vốn tên là Lý Như Ý, tất cả cung nữ, quý nhân và thái giám khi tiến cung, tên đều là được Hoàng thượng ban cho, trừ đồng bối xưng hô ở ngoài, phần lớn chỉ có thể dùng tên Hoàng thượng ban tặng để xưng hô.
“Vậy. . . Ta đi hỏi Văn phi nương nương đây!”
Đứng dậy, xoay người định đi, lại bị Như quý nhân gọi lại.
“Ngự công công, Như Ý khuyên ngài đừng tốn công làm gì, bởi vì Phi Các tỷ tỷ nhất định cũng không nói đâu. . .”
“. . . Chẳng lẽ, là Hoàng thượng cấm các ngươi nói sao?”
“…”
Như quý nhân cúi đầu, cầm trên tay phiến hoa nhỏ (*) che khuất đôi môi đỏ mọng, bộ dáng thoạt nhìn như là đồng ý với câu nói của y.
(*) : Quạt.
“Này. . .”
Vì sao lại muốn giữ bí mật như thế chứ?
Vấn đề này thật sự rất lớn, chẳng những khi thị tẩm đều đuổi tất cả vệ binh ra ngoài, ngay cả chuyện giường chiếu đều phải giữ bí mật, y thật sự cảm giác được chuyện này không rõ ràng chút nào.
“Ngự công công. . . Như Ý nghĩ, công công không nên quá lo lắng, đợi ngày Hoàng thượng muốn nói, vấn đề công công lo lắng nhất định sẽ có giải đáp. . .”
Nhìn Vương Ngự Phong tựa hồ thế nào cũng phải nghĩ ra một đầu mối, mặt mày nhăn nhó, liền hảo tâm khuyên y không nên suy nghĩ quá nhiều, bởi vì nghĩ nếu muốn khám phá, cũng không có đáp án đâu.
“. . . Như quý nhân biết nô tài lo lắng việc gì?”
“Như Ý thấy, lúc trước Thân công công cũng đã hỏi qua Như Ý vấn đề giống như thế, tất cả mọi người là đang lo lắng tương lai sẽ không có người thừa kế phải không?”
“. . . Ngươi. . . Có biết cái gì không?”
“Thưa công công, Như Ý không biết gì cả, ta chỉ là phát hiện, Hoàng thượng một mực rất yêu nước thương dân, thật là một Hoàng đế tốt, hoàn toàn quên mất tâm tình của chính ngài. . .”
“Như quý nhân vì sao có thể nói như vậy?”
“Như Ý mặc dù tiến cung chỉ mới một năm, nhưng thấy Hoàng thượng thật tình cười là không có, huống hồ, cả trong hoàng cung, người chính thức có thể cùng Hoàng thượng nói vài câu cũng không nhiều. . .”
“Ngay cả Vương hộ vệ cũng thế sao?”
“Mặc dù Vương hộ vệ có thể cùng Hoàng thượng đàm thoại vài câu, nhưng. . . Như Ý thấy, Hoàng thượng chưa từng trước mặt người khác nói về chính ngài. . . Như Ý đôi khi còn có thể cảm giác được, Hoàng thượng đã tịch mịch lâu lắm rồi, cho nên cũng đã quên cười. . .”
“Cười? Hắn cho tới bây giờ không cười qua sao?” Không phải đâu! Ta ngày hôm qua rõ ràng chứng kiến Hoàng thượng cười rất thoải mái, sao Như quý nhân còn nói không thấy hắn cười.
“Không phải Hoàng thượng cho tới bây giờ không cười, Như Ý xem ra, Hoàng thượng tươi cười luôn mang theo một chút ưu sầu, bởi vì ngài vốn là một người hiếu thuận, cũng là vị minh quân rất lo lắng cho chúng dân, càng là một nam nhân cố chấp. . .”
“Như quý nhân có thể chậm rãi mà nói như thế, nói vậy Như quý nhân rất ái mộ Hoàng thượng?”
“Không. . . Công công hiểu lầm rồi, Như Ý. . . Chỉ là hy vọng Hoàng thượng có thể sớm gặp được chân mạng thiên nữ của ngài. . .”
“Nhưng nô tài cảm giác được, Như quý nhân đáp lễ tri thư như vậy, thiện lương chăm sóc vừa lại ôn nhu, quý nhân chính là chân mạng thiên nữ của Hoàng thượng rồi!”
“Công công, lời này ngài cũng không thể nói lung tung. . . Như Ý có thể có thánh ân này, tất cả đều là do phúc đức của tổ tiên cùng phụ thân. . .”
“Chẳng lẽ. . . Hoàng thượng cho tới bây giờ chưa từng nói qua muốn lập ngươi làm hậu sao?”
Vương Ngự Phong thật sự cảm giác được rằng Như quý nhân trước mắt rất xứng đôi với Hoàng thượng.
Chẳng những là nhân cách mỗi người rất tốt, trai tài gái sắc, lời ăn tiếng nói thích hợp, hơn nữa vì Hoàng thượng suy nghĩ nhiều như thế, người phụ nữ tài đức như vậy, còn có người nào có thể đảm nhiệm đây?
“Ngự công công, cho dù Hoàng thượng có thật không muốn lập Như Ý làm hậu, ta cũng chẳng màng tới! Ta tự biết mình vô phúc. . . Nhưng được tiến cung hầu hạ Hoàng thượng đã vốn là đại ân đại huệ, sao lại dám hy vọng xa vời trở thành mẫu nghi thiên hạ đây? Lời này nếu Phi Các tỷ tỷ nghe được, sẽ gây khó khăn cho Như Ý. . .”
“Xin lỗi xin lỗi, ta vốn là muốn thật tình nói ra mà thôi. . . Xin Như quý nhân tha thứ nô tài lỗ mãng.”
“Không không, Như Ý mới phải cảm tạ công công coi trọng ta như thế.”
“Được rồi Như quý nhân, nay chúng ta nói chuyện, trước tiên tạm thời đừng cho người thứ ba biết.”
“Như Ý biết, Nếu chuyện này lộ ra, về sau giải thích ắt sẽ rất phiền toái.”
“Uh. . . Vậy. . .”
Ngay lúc Vương Ngự Phong còn muốn nói gì nữa, Tiểu An tử ở một bên liền xuất hiện, hạ thấp người nói:
“Bẩm Ngự công công, Thái hậu nương nương cho mời Ngự công công đến Thái Bình cung một chuyến.”
“… . . .”
Nghe được Tiểu An tử báo tin, y thiếu chút nữa trợn tròn mắt mà bất tỉnh.
Không phải đã làm theo ý Thái hậu rồi sao?
Ngày hôm qua Hoàng thượng đã có triệu Như quý nhân thị tẩm rồi, sao bây giờ lại còn truyền y vào cung nữa?
Đáng ra sẽ không như thế này đâu vì vốn dĩ y rất có năng lực, cho nên lần này muốn y nghĩ biện pháp làm sao cho hậu cung tần phi truyền hỉ?
Y cũng bất quá vốn là xui xẻo bị buộc đảm đương chức thái giám, cũng không phải là ước muốn.
“Công công? Ngài. . . Không có việc gì chứ?”
Nhìn Vương Ngự Phong hồn siêu phách lạc, Tiểu An tử thật lo lắng y đã hôn mê.
“Ách. . . Không. . . Không có việc gì. . . Đi thôi Tiểu An tử, đưa ta đến gặp Thái hậu nương nương!”
Tiểu An tử nhận mệnh dẫn đường, trước khi đi quên luôn cả hành lễ tạm biệt Như quý nhân..
“. . . Có lẽ. . . Ngự công công, có thể khiến Hoàng thượng thay đổi. . .”
Nhìn theo bóng lưng của Vương Ngự Phong, Như quý nhân cảm giác được, điều Hoàng thượng muốn nhất, chính là giống như y, sẽ không phải che giấu tình cảm của mình đến cuối đời, dần dần Hoàng thượng nói ra tâm tình của chính ngài.