Cảm nhận được Lam Cảnh Thần chủ động, Trần Mặc trong lòng nhất thời vui mừng, lúc Lam Cảnh Thần chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Trần Mặc từ bị động chuyển thành chủ động,giữ chặt ót của nàng, làm cho nụ hôn thêm sâu ....
Lam Cảnh Thần cũng không có phản kháng, mà nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn này.
Trên bầu trời, pháo hoa như trước ánh sáng ngọc nở rộ, tuy rằng trong nháy mắt, nhưng cũng vì cái này là thế giới nở rộ xinh đẹp.
Lam Cảnh Thần không hy vọng xa vời cái gì, chỉ cầu hai người có thể toàn tâm toàn ý.
Một lúc sau, Trần Mặc buông Lam Cảnh Thần ra, hai người nhìn nhau, nháy mắt Lam Cảnh Thần nở nụ cười, đầu tựa vào trên vai Trần Mặc.
"Cười cái gì?" Trần Mặc cười hỏi.
"Hạnh phúc!" Lam Cảnh Thần nói, đầu tựa vào trên người Trần Mặc, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn.
"Hạnh phúc sao?" Trần Mặc hỏi, nháy mắt cảm giác, có thể làm cho người con gái mình yêu cảm giác được hạnh phúc, đó mới là thỏa mãn lớn nhất của anh.
"Ừ!" Lam Cảnh Thần liên tục gật đầu, đáy lòng lan tràn hạnh phúc, không cách nào hình dung, nhưng là, cô mong thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.
Nhìn Lam Cảnh Thần cười, Trần Mặc cười cười, ở trên tóc cô hôn xuống.
Mãi cho đến thời điểm mười hai giờ, bọn họ mới trở về.
Đến dưới lầu, Lam Cảnh Thần ôm hoa tươi, "Tốt lắm, em lên đây!" Nói xong, cô dự định xuống xe.
Lúc này, Trần Mặc lại một phen giữ chặt cô, "Em tối hôm nay thật sự không cho anh ở lại?"
Nhìn dáng vẻ Trần Mặc, Lam Cảnh Thần cười cười, "Hiện tại có muốn em giúp anh trả tiền phòng khách sạn hay không?"
"Anh nghĩ cho em thu nhận anh!" Trần Mặc nói.
Lam Cảnh Thần cười, "Trần Mặc, anh lại tiếp tục giả trang, tiếp tục giả trang!"
Trần Mặc cười, "Vậy em cũng không mời anh đi lên uống ly trà?”
"Không mời anh uống trà, anh cũng không chết khát, nhanh đi về!" Lam Cảnh Thần nói, "Em cũng không muốn cho người trong nhà anh cảm thấy em dạy hư anh!"
Lam Cảnh Thần nói như vậy, Trần Mặc còn có thể nói cái gì, gật gật đầu, "Được, anh sẽ không lên!"
"Ừ!" Lam Cảnh Thần cười gật đầu.
"Vậy, ngủ ngon!" Lam Cảnh Thần nói, sau đó xuống xe.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần cười, nhưng là cố ý làm bộ như không hiểu, "Cái gì?"
"Là em chủ động? Vẫn là anh dạy cho em chủ động?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.
Nghe nói như thế, dù sao đều là chủ động, Lam Cảnh Thần lập tức nghiêng người qua, hôn lên môi Trần Mặc.
"Ngủ ngon!" Nói xong, Lam Cảnh Thần thuận thế lùi ra cửa xe, nhảy xuống, Trần Mặc cho dù muốn bị động thành chủ động cũng chưa cơ hội, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một chút.
"Được rồi, ngủ ngon!" Trần Mặc có chút uể oải.
Nhìn dáng vẻ của anh, Lam Cảnh Thần cười cười, "Ngủ ngon, trên đường cẩn thận!"