"Lê Duyệt anh nhớ em nên nhìn ra được. . . . . . Cái đó, anh thích em. . . . . ." Một vật hy sinh nam phụ thổ lộ với nữ chủ.
"Xin lỗi. . . . . . Tôi nhớ anh đã nghe nói. . . . . ." Nếu như mình nói sự thật là không có cảm giác với vật hy sinh nam phụ, vật hy sinh nam phụ nhất định sẽ nói cho anh ta một cơ hội biểu hiện, tiếp theo sau đó là liều chết dây dưa. Lê Duyệt định học Lạc Thiếu Thừa lợi dụng xì căng đan giữa bọn họ để làm cớ.
"Nghe nói! Họ Lạc chính là mặt trắng nhỏ đó có cái gì tốt! Các em lại mới biết không bao lâu. . . . . . Mỹ nữ, em chớ để cho cái loại nam nhân xấu xa lời ngon tiếng ngọt lừa. . . . . ." Lấy cớ đối với vật hy sinh nam phụ này không có hiệu quả.
". . . . . . Thật xin lỗi, tôi tin tưởng anh ấy sẽ không gạt tôi." Lê Duyệt giống như lâm vào trong ký ức ngọt ngào mặt mỉm cười, trong lòng thì oán thầm: giờ phút này phải ra vẻ mình lập trường kiên định hoàn toàn tin tưởng Hồ Ly.
"Không công bằng! Chính anh biết em hai năm rồi! Cậu ta mới. . . . . . Em nên biết anh bình thường đối với em như thế nào, em sẽ không không có cảm giác được!!" Vật hy sinh nam phụ ghen tức oán giận rồi.
"Tôi cảm thấy tất cả mọi người đều rất tốt với tôi! XX anh rất tốt, cám ơn anh đã chăm sóc tôi cho tới nay!" Lê Duyệt giả bộ lờ mờ hiểu giả bộ ngây thơ.
"Em, hỏi lần nữa, em rốt cuộc có làm bạn gái anh hay không?!" Ngôn ngữ khai thông thất bại, vật hy sinh nam phụ bỉ ổi hạ quyết tâm, quyết định cứng rắn. . . . . .
( quá trình bạo lực quá mức máu tanh, do đó đã tỉnh lược )
"Tiểu Duyệt, em không sao chứ? Cậu ta. . . . . ." Lạc Thiếu Thừa từ xa xa thấy phía dưới sau lầu quản lý có hai cái bóng dáng đang dây dưa, một người trong đó hình như là Lê Duyệt, vội chạy tới.
Lê Duyệt mới vừa hoạt động hết gân cốt, mới vừa cảnh cáo với vật hy sinh nam phụ đang ngồi chổm hổm trên mặt đất khom lưng che phía dưới (=+) vì đau: "Đường đường nam nhi bảy thước đánh không lại một tiểu nữ sinh truyền đi rất mất thể diện đi, nếu chân tướng của sự tình bị mọi người biết, anh cũng đừng nghĩ lăn lộn ở việc quản lý, tốt nghiệp vậy. . . . . . Phải biết là hàng xóm của Lạc thiếu là chủ nhiệm khoa, cô ấy rất yêu thương có thêm với Lạc thiếu đấy. . . . . . Anh cũng biết hiện tại trường đại học này, hoàn thành bài thi chúng ta cũng không gặp được nữa, các thầy giáo muốn đánh mấy phần, đây còn không phải là xem tâm tình của bọn họ. . . . . ." , Lạc Thiếu Thừa đã đến.
Có cảm giác là khi có chuyện anh luôn đến chậm một bước, Lê Duyệt im lặng xem thường:
"Lạc Thiếu Thừa, muốn nhìn trò hề sao, lần sau phải nhanh lên! Quần chúng đã xem người xấu đã bị chế phục, đồng chí cảnh sát anh tới đã muộn!"
Vì vậy hai người bỏ rơi vật hy sinh nam phụ đang đau đến rơi nước mắt, cùng nhau rời đi.
"Tiểu Duyệt. . . . . ."
"Hả?" Lê Duyệt đii ở phía trước quay đầu nhìn lại cười một tiếng, giống như hồn nhiên ngây thơ.
"Xuống tay thật ác độc. . . . . ." Lạc Thiếu Thừa nghĩ đến thảm trạng của vật hy sinh nam phụ, chép miệng thở dài nói.
"Tất nhiên, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với chính mình, có một số người, là cần phải cho hắn vài điểm dạy dỗ thê thảm hắn mới nhớ lâu!"
Lê Duyệt dừng lại, nhìn chằm chằm mắt Lạc Thiếu Thừa, cười đến quỷ dị, trong lời nói là một câu hai nghĩa.
Thì ra em là xem quan hệ của anh rể và chị gái, nếu không đôi chân kia cũng sớm đạp trên người anh. . . . . . Lạc Thiếu Thừa chợt cảm thấy trên người có chút lạnh.
"Đúng rồi, Lạc Thiếu Thừa, lần này phiền toái là do anh gây ra! Nếu không phải là do chủ ý cùi bắp của anh và chị dâu, người theo đuổi tôi cũng sẽ không điên lên làm loại mánh khóe hạ lưu không có phẩm thế này! Anh thì có thể thoát khỏi danh tiếng, nhưng anh có nghĩ tới đã tạo thành bao nhiêu khốn nhiễu cho tôi hay không?!" Hơn nữa anh ta luôn tới trễ, thái độ đối với mình cũng mập mờ không nói rõ ràng. . . . . . Anh ta rốt cuộc coi mình là cái gì!
Truyện chỉ đăng tại: d.d.l.q.d
"Thật xin lỗi, là anh thiếu suy xét. . . . . ." Về sau anh sẽ bảo vệ em, sẽ để cho em trở thành bạn gái thật sự của anh. . . . . .
"Ba chữ thật xin lỗi nhẹ nhàng như vậy, là người cũng sẽ nói!" Cô đang tức giận.
"Vậy em muốn anh phải làm sao?" Lạc Thiếu Thừa nhìn chăm chú hỏi.
"Nếu tinh thần của tôi đã bị tàn phá, vậy anh liền bồi thường về vật chất thôi. . . . . . Ách, từ giờ trở đi mỗi ngày phải giúp tôi giặt quần áo, còn nữa, mỗi ngày anh phải nấu canh cho tôi. . . . . ." Anh ta nấu canh, ăn thật ngon. . . . . .
"Tốt! . . . . . . Có gì nữa hay không?"
Không phải đâu? Anh ta dứt khoát đồng ý như vậy?! Phản ứng bình thường của anh đáng lẽ phải nên là: "Đó là tư cách người theo đuổi em tự thân có vấn đề, không liên quan đến anh" , độc hơn nữa có lẽ còn có thể nói sang chuyện khác, "Vật hợp theo loài người chia theo nhóm" kéo theo cả tư cách của cô. . . . . . Tóm lại, cô chưa từng ngờ tới anh lại sẽ thản nhiên chấp nhận! Anh. . . . . . Cô thật muốn hỏi anh có phải thích mình hay không, nhưng nếu như hiểu sai ý biểu hiện của người ta, hậu quả rất nghiêm trọng, hơn nữa ngày sau bọn họ sẽ là thân thích, phải thường xuyên nhìn thấy nhau. . . . . . Lê Duyệt nhìn Lạc Thiếu Thừa, đấu tranh liên tục, không nói.
Thấy cô nhìn chăm chú thế nhưng anh lại không lên tiếng, Lạc Thiếu Thừa bị nhìn có chút mất tự nhiên, anh hắng giọng một cái, "Tiểu Duyệt, anh đồng ý điều kiện vừa rồi của em, có điều kiện gì em còn có thể bổ xung. . . . . . Chỉ là em cũng phải đồng ý anh một cái điều kiện. . . . . ."
Cắt —— cũng biết Hồ Ly này làm sao sẽ tốt bụng như thế, "Điều kiện gì?"
"Về sau tan giờ học anh đều đưa em trở về phòng ngủ, em không được dễ dàng cùng một chỗ với các nam sinh . . . . ."
"Tại sao?" Hồ Ly, tôi thật sự nghĩ muốn hỏi, thế nhưng loại lời nói này do trong miệng nữ sinh nói ra ngoài. . . . . . Quá không dè dặt. . . . . .
" Tình huống vừa rồi thật rất nguy hiểm! . . . . . . Nếu như đã xảy ra chuyện gì, anh em sẽ lột da anh!"
"Thật sao?" Tôi thật là muốn rút da của anh, xem tim của anh rốt cuộc là đỏ hay là đen. . . . . . Thích liền thổ lộ, không thích cũng đừng mập mờ như vậy. . . . . . Cái bộ dáng này của anh, còn ngụy biện mười phần, Lê Duyệt cảm thấy mình thật có chút không chịu nổi anh ta, vì vậy nói:
"A, đúng rồi, Lạc Thiếu Thừa, tôi có nói qua hay không, tôi trước kia học trung học thời điểm được nghỉ hè luyện qua taekwondo, lớp thể dục học kỳ này tôi chọn thuật phòng thân cho nữ sinh?"
". . . . . . Không có nói qua."
"Anh mới vừa rồi giống như nói tôi có thể bổ xung điều kiện? Như vậy đi, ba ngày không luyện tập không quen tay, anh đã nói tình huống nguy hiểm như thế, anh tới làm người bồi luyện cho tôi tốt lắm ~" Lê Duyệt nâng lên nụ cười tiểu ác ma.
". . . . . . Tốt." Cô chẳng lẽ thừa cơ trả thù, định đánh anh cho đến chết sao?! Ai, ai bảo anh thích cái nữ nhân nguy hiểm. . . . . .
Ngoại truyện của ngoại truyện —— phúc khí bồi luyện
Nhiều ngày sau
Nhìn bóng hình xinh đẹp ở trong phòng bếp đang bận rộn lau chùi, mắt mỉm cười nheo lại, Tiểu Duyệt của anh cũng rất hiền huệ đấy. . . . . . Đây chính là lên được phòng khách trong truyền thuyết, xuống được. . . . . .
"Xoay đến?" Lê Duyệt kéo khuỷu tay của anh qua nhìn tỉ mỉ, là có chút hồng, nhưng là thật có bị thương nghiêm trọng như vậy?
"Đút ta."
"Này, Lạc Đại Thiếu Gia, anh có biết người có mấy cái tay hay không?"
". . . . . . Hai cái."
"Vậy anh tự dùng cái tay còn lại ăn không được sao?"
"Bất tiện."
"Anh bây giờ không nghe lời luyện tay trái, ngộ nhỡ lần sau. . . . . ."
"Tiểu Duyệt em không cần rủa anh có được hay không. . . . . ."
". . . . . ." Trầm mặc, trừng mắt to mắt nhỏ với Lạc Thiếu Thừa. "Tốt lắm á..., há mồm!"
"Anh muốn ăn món gì?"
"Cái này?"
Thật ra thì, Tiểu Duyệt làm người bồi luyện không tồi. . . . . . Hồ Ly ăn no xong, cười tương đối hài lòng.