Đoạn Từ bất đắc dĩ: “Tôi và Quý Hoằng không có ở bên nhau.”
Các cặp tình nhân cãi nhau nói chia tay thực sự quá bình thường.
Lâm Dữ chỉ nghĩ hắn đang nói lời vô ích, vỗ vai an ủi:
“Tôi hiểu tôi hiểu, lời này tôi sẽ không nói cho Quý Hoằng biết.”
“Đừng nóng giận.”
Đoạn Từ không biết nên khóc hay nên cười, một bụng nói đều hóa thành nụ cười khẽ.
Hắn ôm lấy Lâm Dữ, cằm dựa vào trên vai cậu, thật lâu thở dài một hơi.
“Bé con ngu ngốc này.”
Lúc nào đó tôi sẽ lớn lên …
Lâm Dữ bĩu môi, nể tình tâm tình hắn không tốt, không tính toán từ ngu ngốc kia.
Tiếng chuông đầu tiên của giờ tắt đèn vang lên, Lâm Dữ đẩy Đoạn Từ ra:
“Nên trở về phòng ngủ thôi.”
Đoạn Từ không muốn buông tay, đè lên người mở miệng nói:
“Khó chịu, không muốn nhúc nhích.”
Lâm Dữ suy tư chốc lát: “Vậy để tôi cõng cậu trở về nhé?”
Nói rồi, cậu quay người đưa lưng về phía Đoạn Từ.
Đoạn Từ nhìn cái gáy đáng yêu của cậu, cổ trắng nõn, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn không nhịn được mà đến gần, trên sợi tóc hôn một cái.
Như chuồn chuồn lướt qua, Lâm Dữ còn tưởng rằng lá cây rơi xuống.
Đoạn Từ sờ đầu cậu: “Hiện tại đã có sức lực rồi, đi thôi.”
Hắn nhặt điện thoại trên đất lên, cầm lấy bỏ vào lòng bàn tay Lâm Dữ:
“Tôi muốn cậu đưa tôi về phòng ngủ.”
“Được được được.”
Lâm Dữ nắm lấy tay Đoạn Từ, từ từ hướng tòa nhà A1 đi tới.
Ánh trăng mát lạnh chiếu lên trên thân hai người, kéo cái bóng càng ngày càng dài.
Trở lại phòng ngủ, Đoạn Từ ngẩng đầu nhìn ngón tay cái, hoàn toàn khép lại, một chút vết tích bị thương đều không có.
Có thể là vết thương khá là nhỏ chăng?
Đoạn Từ rất nhanh đem chuyện này vứt qua một bên, bấm số gọi cho bác sĩ Phương.
Phương bác sĩ thấy cuộc gọi trên điện thoại thập phần kinh ngạc: “Làm sao vậy?”
Lúc trước anh gọi điện cho Đoạn Từ đều không được, ngày hôm nay lại chủ động gọi tới.
Đoạn Từ mím môi, trong mâu mắt còn có mấy phần lo lắng:
“Tôi có một người bạn thân thể không ổn, thích ăn những thứ không bình thường.”
Phương bác sĩ hỏi: “Ăn cái gì?”
Đoạn Từ rũ mắt xuống, cũng không nói ra là máu.
Phương bác sĩ lại hỏi: “Ví dụ như là bùn đất, kim loại gì đó sao?”
“Có thể là có đam mê ăn thứ kỳ quái, cậu nên dẫn cậu ấy đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ đi.”
Đoạn Từ đem điện thoại di động để qua một bên, mở điện thoại, lên mạng tìm hiểu về những đam mê ăn thứ kỳ quái.
Người như thế không ít, ăn mảnh dao, ăn xà phòng thơm, tóc tai ..v.v.. cái gì cũng có, thậm chí còn có người thích ăn vảy dính máu.
Đoạn Từ đột nhiên cảm thấy căn bệnh này của bé con cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Hắn dựa vào ghế, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy rất bài xích việc đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.”
Phương bác sĩ trầm mặc chốc lát, mở miệng nói:
“Không kiểm tra sức khoẻ thì không có cách nào xác định được bệnh tình.”
Đoạn Từ than nhẹ: “Tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Nghe tiếng nói đầu bên kia còn kèm theo tiếng gõ chữ, Phương bác sĩ chậm rãi hỏi:
“Người bạn mà cậu nhắc tới vừa rồi sẽ không phải là họ Đoạn tên Từ chứ?”
Đoạn Từ:…
Thứ bảy.
Trường học rất tri kỷ không đánh chuông, Lâm Dữ ngủ thẳng mười giờ mới mơ màng tỉnh lại.
Cuộc hẹn với Đoạn Từ là mười một giờ, còn có một tiếng nữa mới đến, cậu nhìn trần nhà phát ngốc một lát, mới bò dậy rửa mặt.
Lúc xuống lầu mới mười giờ rưỡi, trong không trung hoa tuyết bay bay, gió vừa thổi lên, vài bông hoa tuyết chậm rãi bay đến trên mặt cậu, băng lạnh lẽo tan đi.
Lâm Dữ đang định chơi tuyết một lát, thì thấy cách đó không xa có một người mặc kín từ đầu tới chân, che dù hướng phía cậu đi tới.
Đoạn Từ đứng dưới bậc thang, giương mắt đánh giá cậu.
Hắn nhăn chặt mày : “Mặc quá ít.”
Lâm Dữ tiếp tục đi, cười nói: “Tôi không sợ lạnh.”
Cậu thích nhất chính là mùa đông, nhưng đáng tiếc ở núi Phong Danh bốn mùa đều như mùa xuân.
Đoạn Từ giao dù trong tay cho cậu, cởi khăn quàng cổ xuống quàng lên cổ Lâm Dữ hai vòng.
“Đi thôi, đi nhà ăn.”
Khăn quàng cổ vẫn còn sót lại mùi hương của Đoạn Từ, khiến Lâm Dữ không khỏi có chút thất thần.
Đoạn Từ sao lại thơm như vậy nhỉ?
Cuối tuần nhà ăn dường như chẳng còn ai, cửa sổ lấy cơm cũng chỉ mở một chỗ.
Đoạn Từ đi mua cơm, Lâm Dữ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mới vừa lấy điện thoại ra bên cạnh đã có một người ngồi.
Cậu còn tưởng là Đoạn Từ, vừa nhìn thì ra là Lục Vưu.
Lục Vưu đem suất thức ăn để lên bàn, sát bên tai cậu nhỏ giọng hỏi:
“Tối hôm qua không sao chứ?”
Lâm Dữ nghi hoặc: “Có thể có chuyện gì?”
Lục Vưu sâu sắc mà liếc nhìn Lâm Dữ.
Thật lợi hại, có thể từ trong đám Tu La toàn vẹn trở ra.
Y tiếp tục hỏi: “Ngày hôm qua anh của Quý Hoằng và Đoạn Thần thế nào rồi?”
Lâm Dữ suy nghĩ một chút: “Quý thúc thúc sao?”
Ồ hiểu rồi, hóa ra gọi là thúc thúc sao.
Lục Vưu đọt nhiên có ý nghĩ kỳ quái, y hơi đỏ mặt nói:
“Các cậu rất có tình thú đấy.”
“Lục Vưu?”
Đoạn Từ mím môi, đem cơm ức gà rán cho Lâm Dữ.
Lục Vưu có chút lúng túng: “Đoạn, Đoạn thần cậu cũng ở đây à.”
Sớm biết thì không đến rồi!
Theo bản năng y muốn bưng suất thức ăn rời đi, nhưng đột nhiên đi cũng quá kỳ quái đi.
Không thể làm gì khác là cúi đầu yên lặng mà ăn cơm.
Lâm Dữ hỏi: “Trần Phong Phong không sao chứ?”
Lục Vưu đẩy kính mắt:
“Không có chuyện gì, cậu ta có sợ ma chút ít.”
Lâm Dữ cười cười: “Ngày hôm nay là thứ bảy, cậu không về nhà sao?”
“Không về, tôi muốn làm bù bài tập.” Lục Vưu lắc đầu nói.
Y không được mà liếc trộm Đoạn Từ.
Hết thảy đều bình thường, chuyên tâm gắp thịt cho Lâm Dữ, như vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lục Vưu nhìn Lâm Dữ càng kính nể hơn, đòng thời cũng có chút lo lắng.
Cái thân thể nhỏ bé này chịu được cả hai Alpha sao?
Lâm Dữ không biết Lục Vưu đang suy nghĩ cái quỷ gì.
Cậu mở miệng nói: “Tôi và Đoạn Từ hôm nay cũng phải làm bài tập.”
Lục Vưu xếp thẳng tay, hỏi: “Các cậu muốn đi phòng học à?”
Lâm Dữ chỉ chỉ Đoạn Từ: “Đi tới nhà anh cậu ấy làm bài tập.”
Lục Vưu thở ra nhẹ nhõm, may là không phải đi phòng học.
“Tôi tới phòng học làm bài tập.”
Đoạn Từ tuy vẫn luôn không lên tiếng, nhưng độ tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Lục Vưu vội vả ăn xong hai muỗng cơm:
“Tôi ăn xong rồi, đi trước nhé.”
Y bưng lên suất thức ăn, trước khi đi nói với Lâm Dữ: