“Phí lời!” Lâm Dữ chỉ vào chìa khóa 305, thẳng tắp sống lưng, “Cậu xem đi, 305!”
Lục Vưu nói như vậy.
Ban ngày ban mặt, vậy mà hắn dám chạy vào tòa nhà O tắm rửa !
Vẻ mặt Lâm Dữ như đang nhìn thấy biến thái.
Đoạn Từ: …
Hắn quay người đi vào trong, cầm áo ngắn tay trong tủ quần áo mặc vào.
Lâm Dữ không dám tin, tên biến thái này đã biến nơi này thành phòng ngủ của mình rồi sao ? ?
“Cậu—— “
Đoạn Từ rũ mắt xuống, thấy bé con này còn chưa phản ứng lại, cau mày nhắc nhở:
“Chỗ này là tòa A1.”
Lâm Dữ trợn mắt lên, cái tên lừa đảo này thật sự coi cậu là đứa ngốc sao?
Nói dối nhiều lần như thế.
“Tôi mà tin cậu thì tôi không phải là, không phải…”
Lâm Dữ lập tức kẹt lời.
Không thể nói không phải là yêu, không phải là người cũng không đúng.
Đoạn Từ nhìn Lâm Dữ cao đến ngực mình, mím môi hỏi:
“Không là cái gì?”
Lâm Dữ thẹn quá hóa giận: “Ai cần cậu lo!”
“Cậu là cái tên lừa gạt miệng đầy lời nói dối!”
Cậu hét lên giọng không nhỏ, ký túc xá lại không cách âm tốt, phòng ngủ bên cạnh có người mở cửa, tò mò nhìn qua.
Dáng người bọn họ cao lớn, cánh tay đều to bằng bắp đùi của Lâm Dữ.
Nhìn thế nào cũng thấy không giống Omega.
Lâm Dữ ngẩn người, nhận ra có gì đó không đúng.
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới Omega cùng bảo vệ nói chuyện dưới lầu, lại nghĩ đến bạn học đi vứt rác vừa nảy, còn có chìa khóa không mở được cửa…
Má nó, đi nhầm tòa rồi!
Mặt Lâm Dữ lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đỏ bừng lên.
Đoạn Từ không thích bị vây quanh, mặt hắn trầm xuống, liếc nhìn cảnh cáo về những người đang xem náo nhiệt.
Mọi người nhanh chóng đóng cửa lại, quay sang dán tai lên cửa để lắng nghe.
Lâm Dữ lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi không phải cố ý…”
“Quấy rầy rồi!”
Cậu đột nhiên đóng cửa lại, co cẳng bỏ chạy.
Hắn không mất nhiều thời gian để mở lại.
Đoạn Từ nhìn sang, là bạn cùng phòng.
Quý Hoằng mang theo thức ăn từ ngoài về: “Vừa nãy làm sao vậy?”
Đoạn Từ lau tóc: “Hỏi đường.”
Quý Hoằng đưa thức ăn ngoài cho hắn, hỏi tiếp: “Hôm nay cậu có ngủ trong phòng ngủ không?”
Tòa ký túc xá này quá gần tòa nhà O. Mặc dù không thể ngửi thấy mùi tin tức tố, mà Đoạn Từ lại mang tâm lý cách ứng, vì vậy hắn thuê một căn nhà bên ngoài trường. Thỉnh thoảng, hắn mới về ngủ trong phòng.
“Trêи lầu đang tu sửa, mấy ngày nay sẽ ngủ lại ở phòng.”
Hắn đi tới bên ban công, mắt hắn rơi xuống lối đi bên cạnh tòa nhà.
Quý Hoằng đi tới bên cạnh hắn, do dự mở miệng: “Cha tôi nói hai ngày nay thân thể Đoạn thúc thúc không tốt.”
Đoạn Từ cười nhạo: “Thân thể ông ấy không tốt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
Cũng không lâu lắm, trêи đường nhỏ xẹt qua một bóng người nhỏ gầy, cậu như đang bị mãnh thú truy đuổi, tốc độ nhanh đến nỗi cả Alpha cũng không đuổi kịp.
Đoạn Từ híp mắt, bé con này có phải đang cố ý hay không ?
Muốn gây sự chú ý cho hắn?
Tòa nhà O.
Lâm Dữ lần này không dám trực tiếp chạy lên lầu, mà chạy qua tìm bảo vệ xác nhận rồi mới dám đi lên.
Phòng ngủ dành cho hai người, bàn học ở dưới, giường ở trêи. Có đồ trêи một chiếc giường. Hẳn là của bạn chung phòng với cậu.
Lâm Dữ nhìn một chút, bạn cùng phòng không có ở đây.
Bởi vì quá lâu không có ai ở nên trêи giường, trêи bàn phủ một lớp bụi mỏng.
Lâm Dữ lấy khăn trong nhẫn chứa ra muốn lau một chút, bỗng nhìn thấy một gò núi nhỏ.
Thật sự là gò núi nhỏ, giống như trong thực tế, chẳng qua là trọc lốc, không có cây, có màu đen thui.
Tức nhưỡng phát triển vô hạn, không bao giờ bị bào mòn, có thể cho thực vật linh khí để sinh tồn.
Lúc trước Đại Vũ trị thủy cũng chỉ dùng một khối nhỏ tức nhưỡng, cậu cần một ngọn núi tức nhưỡng để làm gì?
Điền hải ? !
Lâm Dữ có một loại linh cảm không lành, vội vã kiểm tra nhẫn chứa đồ.
Quả nhiên.
Một toà tinh kim sơn, một mảnh kiến trúc mộc lâm, hơn mười rương linh dược, các loại thần khí, linh khí…
Cậu đi học cấp ba, lấy những thứ này làm gì!
Lật lại nhẫn chứa đồ, Lâm Dữ không tìm được chút đồ dùng hàng ngày nào, ngoại trừ mấy bộ quần áo cậu nhét vào.
Lâm Dữ thở dài, tiện tay mở hộp bạch ngọc ra.
Là định hải thần châu.
Có ích lợi gì chứ!
Lâm Dữ bất đắc dĩ đem hạt châu bỏ vào bồn rửa mặt, tính để định hải thần châu phóng ra chút nước làm ướt khăn.
Cậu bật vòi, xoa khăn chuẩn bị lau giường và bàn.
Kết quả thấy khăn không dính một giọt nước.
Nhìn kỹ lại, lại là giao tiêu?
Lâm Dữ: Tôi khổ quá mà.
Ở núi Phong Danh xa xa, Bạch ba ba bỗng hắt hơi một cái.
Bạch Trạch mở dự báo thời tiết ra, nhìn nhiệt độ của thủ đô, vội vã gọi Phượng Cửu:
“Anh nhanh đi tới Thanh Khâu một chuyến, làm cho bảo bối của chúng ta kiện áo lông cáo đi.”
Phượng Cửu mặt đầy ghét bỏ: “Tại sao lại muốn lông cáo?”
Có ổn không?
Bạch Trạch: “Người phương bắc thích mặc lông cáo, hơn nữa lần trước bảo bối không phải từng nói lông tiểu cáo trắng ở Thanh Khâu đẹp mắt sao?”
Nghĩ đến Lâm Dữ, sắc mặt Phượng Cửu hòa hoãn đi đôi chút:
“Có thể lông của tiểu tử kia không đủ đâu.”
“Sao anh không tìm cha của nó?”
Lâm Dữ không tin là không có thứ gì dùng được, liền lật tung nhẫn chứa đồ lên, rốt cuộc cũng tìm thấy được một cái hộp nhỏ bùa chú.
Cậu cầm một tấm bùa chú dán sát ở phía sau cửa, phòng ngủ trong nháy mắt trở nên sạch sẽ sáng ngời, không nhiễm một hạt bụi.
Sạch sẽ thì sạch sẽ đó, nhưng lại không có chăn gối.
Chẳng lẽ muốn cậu biến trở về nguyên hình để ngủ sao?
Không lâu sau, cửa được mở ra.
Người kia nhìn thấy trong phòng có người ngẩn ra, xác nhận số phòng một lần nữa, mới bước lại gần hỏi:
“Cậu mới dọn vào sao?”
Lâm Dữ bắt tay bạn cùng phòng: “Tôi là Lâm Dữ, ban một.”
Bạn cùng phòng cười cười: “Ban hai, Trần Phong Phong, tôi biết cậu, cậu là học sinh mới chuyển trường.”
Phòng ngủ sạch sẽ, mà đồ dùng cũng không có nhiều, giường với bàn như trước.
Dung mạo Trần Phong Phong rất cao, cao tầm một mét tám, vóc người tinh tế, tướng mạo diễm lệ.
Hỏi Lâm Dữ: “Cậu không sắp xếp hành lý à?”
Lâm Dữ đứng ở bên cạnh, phải ngẩng đầu lên nói chuyện: “Tôi quên mang chăn mất rồi.”
“Cậu có biết chỗ nào để mua không ?”
Trần Phong Phong không nghĩ tới còn có phụ huynh sơ ý như thế, cười nói: “Nếu không thì lấy đồ của tôi ngủ đi.”
“Tôi thường sẽ về nhà ở, ngày hôm nay chỉ trở lại lấy sách thôi.”
Lâm Dữ hơi kinh ngạc: “Có thể sao?”
“Đương nhiên là có thể, ” Trần Phong Phong cầm hai quyển sách bỏ vào cặp, nhìn Lâm Dữ nói, “Ráp trải giường và chăn đều mới đổi, tôi chưa từng dùng để ngủ.”
“Siêu thị trong trường học không bán đồ dùng như giường, chăn,… Cậu có điện thoại di động không? Có thể đặt mua trêи mạng, chuyển phát nhanh sẽ đưa đến trường học.”
Lâm Dữ gật gật đầu: “Được, cám ơn cậu.”
Trần Phong Phong kiểm tra hết giường, xác nhận không có gì đồ ngổn ngang gì, mới hỏi:
Trần Phong Phong cười cười: “Không có gì, vậy cùng bàn của cậu là?”
Lâm Dữ: “Là Lục Vưu.”
Mắt của Trần Phong Phong lóe lên: “Thật tốt.”
Lục Vưu rất tốt, còn Đoạn Từ thì không tốt chút nào.
Lâm Dữ ở trong lòng nhỏ giọng oán giận, cười vẫy tay tạm biệt Trần Phong Phong.
Trần Phong Phong nhìn thấy tay cậu đen thùi lùi thì cười cười: “Tôi không thường xuyên trở về phòng ngủ nhiều, cho nên phòng ngủ có hơi bẩn, khổ cho cậu phải quét dọn vệ sinh rồi.”
“Không khổ, không khổ.”
Lâm Dữ lắc đầu, là nhờ bùa chú.
Trần Phong Phong nhắc nhở: “Phòng ngủ mười giờ rưỡi phải tắt đèn, cậu dành thời gian rửa mặt đi, tôi đi trước đây.”
“Được.”
Lâm Dữ mới vừa rửa mặt xong, tiếng chuông liền đúng giờ vang lên, tất cả đèn phòng ngủ đối diện trong nháy mắt tắt hết.
Cậu cũng tắt đèn, nằm trêи giường chuẩn bị ngủ.
Ký túc xá cách âm không quá tốt, có thể nghe rõ âm thanh dội nước và giặt trong phòng ngủ bên cạnh và trêи lầu.
Lâm Dữ mới vừa tiến vào mộng đẹp đã bị đánh thức, cảm giác không quá sảng kɧօáϊ.
Cậu đem chăn kéo quá đỉnh đầu, cả người co lại thành một con tôm nhỏ.
Thời gian trôi qua, âm thanh của nước dần biến mất, chỉ còn tiếng chim dạ oanh ngoài cửa sổ khẽ hót, ánh trăng bên ngoài chiếu vào nhẹ vuốt lên hàng lông mày nhíu chặt của thiếu niên nằm trêи giường.
Ngày hôm sau, tiếng chuông reo vang lên lúc sáu giờ.
Tiếng chuông vào buổi sáng khác với tiếng chuông vào và nghỉ giữa giờ trong lớp. Là một ca khúc có lời ca dõng dạc, người ngủ tốt đến đâu cũng không có cách nào ngủ được, huống chi dễ tỉnh như Lâm Dữ.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, mờ mịt nhìn trần nhà trắng như tuyết.
Mình là ai?
Đây là đâu?
Mình muốn đi ngủ.
Khi ca khúc gần kết thúc, Lâm Dữ miễn cưỡng thanh tỉnh chút ít, cậu xoa xoa mắt, rời giường rửa mặt.
Nước trong vòi nước rất yếu, chờ cậu rửa mặt xong, ca khúc cũng kết thúc, thay vào đó là hành khúc vận động, giục mọi người nhanh đi tập hợp.
Thu sớm đi chạy bộ, Lâm Dữ mơ màng cùng mọi người tới sân luyện tập, phát hiện toàn trường có một nhóm Omega đơn độc.
Cậu đi tới bên cạnh Lục Vưu hỏi: “Đang muốn làm gì vậy?”
Lục Vưu giải thích: “Tố chất thân thể Omega chênh lệch, chỉ cần chạy ba vòng trong sân luyện tập, còn Alpha cùng Beta phải chạy hai vòng quanh trường.”
Lâm Dữ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ.”
Trường học vẫn còn tình người đấy.
Giáo viên chủ nhiệm điểm danh tên trước khi chạy bộ buổi sáng, Chung Trung lúc gọi đến tên Lâm Dữ, đặc biệt nói:
“Nếu như không chịu nổi thì không cần chạy.”
Lâm Dữ cười cười: “Em có thể chạy ạ.”
Chung Trung vỗ vai cậu: “Được rồi, đi nào.”
Lâm Dữ đi vào trong đội ngũ Omega, liếc mắt nhìn thấy đội của Trần Phong Phong, vóc dáng của y so với các Omega khác cao hơn một đoạn dài, vô cùng dễ thấy.
Trần Phong Phong hướng cậu vẫy tay, ra hiệu Lâm Dữ đi tới.
Đội ngũ sắp xếp từ thấp đến cao, chiều cao của Lâm Dữ so với người đứng đầu không khác nhau là mấy, Trần Phong Phong dứt khoát để cậu đứng bên cạnh mình.
Trong lúc tập hợp, các học sinh tranh thủ tán gẫu với nhau
“Sáng nay nước rất ít.”
“Phòng ngủ chúng tôi còn không có nước, phải chạy sang phòng bên cạnh để rửa mặt.”
“Thảm như vậy ư.”
…
Lâm Dữ không quen biết những Omega này, nên không tham dự vào đề tài trò chuyện, tiện đánh giá phong cảnh trường học.
Trần Phong Phong thấy cậu không nói lời nào, liền chủ động tán gẫu: “Cậu có chạy nhanh không?”
Lâm Dữ nhớ về hồi ức khi còn ở trêи núi cùng chơi đùa với nhóm chim thú, lắc đầu:
“Không nhanh, tôi luôn là người chạy cuối cùng.”
Trần Phong Phong gật đầu, nhìn dáng người nhỏ nhắn của Lâm Dữ cũng không giống với người chạy nhanh.
Giáo viên thể ɖu͙ƈ thổi một hồi còi, Trần Phong Phong dẫn đầu chạy.
Lâm Dữ chạy với y rất khó chịu.
Không phải bởi vì tốc độ nhanh, mà là bởi vì quá chậm!
Chạy kiểu này cứ như cậu đang đi vậy.
Không, nó còn chậm hơn đi bộ nữa!
Hai vòng chạy xong, hầu hết các Omega đã thở hồng hộc, có mấy người gọi Trần Phong Phong chạy chậm một chút.
Trần Phong Phong cúi đầu nhìn Lâm Dữ, phát hiện cậu nện bước đều đặn, tốc độ hô hấp không đổi, kinh ngạc nói:
“Thể lực của cậu rất tốt.”
Lâm Dữ: Là do các cậu quá yếu thôi!
Đương nhiên, cậu không dám nói ra câu này.
Bởi vì Omega ở hàng trước đang nhìn cậu, ánh mắt mang theo chút kỳ lạ.
Lâm Dữ trầm tư trong chốc lát, tìm cho mình một lý do:
“Lúc tôi ở trêи núi, thường xuyên giúp mẹ làm nông.”
Omega phía sau cậu không dám tin tưởng: “Thế mà cho cậu làm việc nông?”
Lâm Dữ thay Bạch ba biện giải: “Chỉ là việc tương đối nhẹ thôi.”
Đi tuần núi, trêu chọc người cá, cưỡi tiên hạc.
Nghe vậy, ánh mắt của nhóm Omega lại thay đổi, tràn ngập thương cảm và đau lòng.
Trần Phong Phong sờ đầu Lâm Dữ : “Học tập cho giỏi, sau này nhất định có thể ra ngoài núi lớn.”
Lâm Dữ mê man nhìn Trần Phong Phong.
Tại sao cậu phải ra khỏi núi Phong Danh?
Đến thủ đô để hút sương mù sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Phong Phong: Ma ma, ma ma, con muốn hút sương mù.
Ma ma: Hút đi, hút trúng ô nhiễm nghiêm trọng, đã đủ chưa?
Trần Phong Phong: Đủ rồi, cảm ơn ma ma, ma ma thật tốt.