Lâm Dữ nói tiếp: “Nếu đính hôn, anh sẽ không cần suy nghĩ lung tung nữa.”
“Anh…”
Cổ họng Đoạn Từ căng thẳng, niềm vui sướng vô hạn từ tận đáy lòng truyền đến, lan tỏa khắp toàn thân.
Thấy hắn chậm chạp không trả lời, Lâm Dữ nhỏ giọng nói:
“Anh không muốn cũng không sao cả.”
“Không phải.”
Đoạn Từ vội phủ nhận, hắn siết nắm đấm, giải thích:
“Anh chẳng qua cảm thấy ngày sinh nhật đó không phải là ngày tốt.”
Sợ Lâm Dữ hiểu lầm, hắn liền vội vàng nói: “Anh sẽ tìm người chọn ngày tốt.”
“Không đúng, trước hết cần phải thương lượng cùng với nhóm chú bác … Phải cầu hôn trước…”
Lâm Dữ vẫn đang suy nghĩ về câu đầu tiên của Đoạn Từ, cậu có chút buồn bực:
“Anh không thích sinh nhật của mình sao?”
Đoạn Từ ngoắc môi, giọng nói mang theo man mát:
“Không có ý nghĩa.”
“Có.”
Lâm Dữ nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh đã xuất hiện ở trên đời này.”
Đoạn Từ thất thần, ôm chặt lấy Lâm Dữ, gắt gao ôm chặt cậu trong tay.
Nửa ngày, hắn cảm khái nói:
“Bé con, em sao lại ngọt như vậy chứ .”
Lâm Dữ một mặt mờ mịt, thầm nói:
“Bản thể của em có chút đắng.”
“Ngọt.”
Đoạn Từ cúi đầu hôn một cái lên trán của cậu : “Chỗ nào cũng ngọt.”
* * *
Suốt nửa ngày sau, Đoạn Từ cứ dỗ dành Lâm Dữ, muốn buổi tối cậu không ngủ trong ký túc xá.
Lâm Dữ từ chối rất thẳng thắn, cho đến khi hai người đến dưới lầu tòa nhà O, Đoạn Từ mới chết tâm ý nghĩ này.
Hắn quay đầu đi từng bước một nói: “Vậy anh về đây.”
“Anh thật sự về phòng ngủ.”
“Anh thật sự thật sự…”
Lâm Dữ quyết đoán mà quay người đi lên lầu, đưa lưng về phía Đoạn Từ phất phất tay.
Đoạn Từ mím chặc môi, trở lại tòa nhà A1, mở cửa, nhìn thấy Quý Hoằng đang để trần nửa người trên, phía dưới còn đè một người đàn ông mang vẻ đẹp câu người.
Hắn không có biểu cảm gì mà nói : “Hai người cứ tiếp tục.”