Sau đó y liền ưỡn ngực hóp bụng, cằm hơi nâng lên, gọi tên Bạch Ly:
"Bạch Ly."
"Hả?"
Bạch Ly có chút ngoài ý muốn, hắn biết Quý Hoằng sẽ trở về, nhưng lại không nghĩ là nhanh như vậy.
Hắn đánh giá thấp năng lực tiếp nhận của nhân loại rồi?
Quý Hoằng ho nhẹ một tiếng: "Lão Đoạn sẽ không về phòng ngủ, cậu sau này cứ ngủ ở giường của cậu ấy đi."
Bạch Ly nhíu mày, thái độ của Quý Hoằng biến đổi quá nhanh rồi nhỉ.
"Cậu cứ ở đây một thời gian đi, tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách."
Quý Hoằng không dám nhìn thẳng vào Bạch Ly, y có chút không quen.
Ngày đêm ở chung thú cưng, đột nhiên lại biến thành người, dáng dấp còn rất dễ nhìn nữa chứ.
Còn đẹp hơn tất cả những Omega mà y đã từng gặp ...
Quý Hoằng vỗ mặt, ép mình không được tưởng tượng lung tung nữa.
"Tôi đi tắm trước, mai còn phải đi học."
Bạch Ly miễn cưỡng dựa lưng vào ghế dựa, nhìn xuyên qua tường, thấy Quý Hoằng đang cởi từng lớp quần áo, lộ ra xương bướm hơi nhô cao trên lưng.
Đôi mắt hắn di chuyển từ từ theo sống lưng xuống dưới, mâu sắc càng trở nên sâu thẳm.
Điện thoại Quý Hoằng đặt ở bên cạnh bàn vang lên, Bạch Ly nhận điện thoại: "Làm sao vậy?"
Lâm Dữ sửng sốt: "Bạch Ly?"
"Ừm, " Bạch Ly gác chéo chân, tầm mắt đảo qua mỗi tấc da thịt trên người Quý Hoằng, từ từ nói, "Em ấy đang tắm."
"Ách, " Lâm Dữ liền vội vàng nói, "Tôi muốn nói cho cậu biết, Quý Hoằng nghĩ cậu ở đây để báo ân cậu ấy, thế nên nhớ hãy giải thích cho cậu ấy hiểu nhé."
Bạch Ly cười nhẹ một tiếng: "Báo ân?"
Lâm Dữ bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng thế."
"Tôi biết rồi."
Bạch Ly cúp điện thoại, thảnh thơi ngồi xem toàn bộ quá trình Quý Hoằng tắm rửa.
Tắm xong, Quý Hoằng quấn khăn tắm bước ra ngoài.
Đối diện với con ngươi đứng thẳng của Bạch Ly, bước chân y dừng lại, trốn tới phía sau cửa hỏi: "Cậu là Alpha? Hay là Omega?"
"Tôi không thể cảm nhận được tin tức tố của cậu."
Bạch Ly chếch nghiêng đầu: "Cứ xem như là Alpha đi."
Quý Hoằng thở phào nhẹ nhõm: "Alpha là tốt rồi."
Y đem khăn tắm ném lên trên ghế, bò lên giường rồi nói:
"Tôi ngủ đây, ngày mai còn có một buổi hẹn hò."
Chất lượng giấc ngủ của Quý Hoằng rất tốt, cho dù hôm qua đã ngủ hơn mười tiếng, nhưng hôm nay vừa đặt đầu lên gối đã có thể ngủ ngay.
Bạch Ly kỳ thực không cần ngủ, nhưng hắn có chút lưu luyến nhiệt độ trên người của Quý Hoằng.
Liền không do dự nhiều, trực tiếp nằm lên giường của Quý Hoằng ngủ.
Quý Hoằng hừ hừ hai tiếng, vươn mình ôm lấy eo của Bạch Ly, rồi đặt một chân lên đó.
Nhìn khóe môi đang kéo lên của Quý Hoằng, Bạch Ly híp mắt, sờ vào gò má của y.
Ngày hôm sau
Quý Hoằng gãi gãi cổ, theo thói quen ôm lấy chăn, lại phát hiện ra tay chân mình đều không thể nhúc nhích được.
Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Bạch Ly phóng to trong gang tấc, hoảng tới mức ngửa đầu đập vào tường phía sau.
"Cậu, cậu sao lại ở trên giường của tôi? !"
Bạch Ly giương mắt, đuôi không tự chủ mà quấn lấy eo của Quý Hoằng.
Chóp đuôi rủ xuống ba tấc dưới rốn của Quý Hoằng, quét qua quét lại.
Quý Hoằng vội vàng kẹp lấy chân, nhưng phía dưới đã nổi lên phản ứng.
Giọng Bạch Ly khàn khàn: "Quý Hoằng."
Âm thanh mang theo từ tính vang lên bên tai, cảm giác tê dại lan tràn ra khắp toàn thân.
Thân mình Quý Hoằng cứng đờ, càng ngày càng khô nóng: "Cậu, cậu mau cách xa tôi ra một chút!"