Sau khi bị Thanh Phong giết, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy vừa uất ức lại vừa khó hiểu, lúc làm nhiệm vụ cũng buồn bã ỉu xìu. Một lát sau, Thanh Phong lại gửi một mật ngữ tới.
Thanh Phong: Quả nhiên rất thú vị.
Lâm Nhạc Nhạc nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng vẫn phải mặt dày mày dạn đi hỏi nghi vấn trong lòng.
Nhạc Nhạc: Anh lấy trang bị ở đâu ra thế?
Thanh Phong: Vẫn luôn để trong kho hàng.
Nhạc Nhạc: Có quỷ nó tin anh. Anh mà có trang bị tốt như vậy thì còn cả ngày ăn mặc rách rưới đi rêu rao khắp nơi rêu rao khắp nơi sao?
Thanh Phong: Tiện việc sửa đồ.
Nhạc Nhạc: …
Nhạc Nhạc: Chẳng nhẽ không phải là anh sợ người khác giết à?
Thanh Phong: bị giết rồi sửa đồ sẽ tiện hơn.
Nhạc Nhạc: …
Lâm Nhạc Nhạc im lặng, cấu tạo não của người này quả thực là khác với người thường. Được rồi, cứ xem như hôm nay bị chó cắn vậy, dù sao cô cũng giết anh ta hơn một tháng rồi, hôm nay để anh ta báo thù một lần cũng chẳng sao, coi như hôm nay đi làm từ thiện vậy.
Vì thế Lâm Nhạc Nhạc lại khai máu, hớn hở chạy tới chiến trường.
Nhưng ngày hôm sau, Lâm Nhạc Nhạc liền phát hiện ra cách suy nghĩ của mình thật quá ngây thơ.
Thanh Phong lại tới nữa…
Hơn nữa lần này Lâm Nhạc Nhạc vừa online anh ta đã tới, hiển nhiên là đã dùng đạo cụ định vị. Đợi đến khi mạng internet nghèo nàn của trường để cô trông thấy nữ thích khách của mình lần nữa, máu của cô đã mất mất 1/3.
Phản ứng của Lâm Nhạc Nhạc cũng rất nhanh, cô nhanh chóng dùng khinh công bỏ chạy.
Đáng tiếc là chưa chạy được hai bước, Thanh Phong đã khống chế được cô. Tuy rằng thầy thuốc không có kỹ năng định thân nhưng lại có thể dùng tiền mua bùa định thân, nhưng vì sợ ảnh hưởng tới sự cân đối trong trò chơi, giả của bùa định thân này cũng không phải đắt bình thường. Lâm Nhạc Nhạc ngây cả người, cái mạng này của cô đáng giá tới vậy cơ à?!
Kỹ năng gia tốc của Thích khách có thể tiêu trừ trạng thái định thân, đáng tiếc Lâm Nhạc Nhạc đã dùng mất rồi, bây giờ kỹ năng vẫn chưa hồi lại. Lâm Nhạc Nhạc đành gõ bừa lên bàn phím, nhưng vẫn chẳng xê dịch được chút nào!
Rõ ràng là Thanh Phong này cố ý đợi cô dùng kỹ năng gia tốc rồi mới dùng bùa định thân, nham hiểm, quá nham hiểm!
Bởi vậy nữ thích khách không may nào đó chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn các loại sát chiêu bạo lực bay tán loạn. Khoảng cách tấn công của thầy thuốc xa hơn thích khác, chỗ đứng của Thanh Phong rất đúng chỗ, bởi vậy Lâm Nhạc Nhạc cứ đứng cô đơn một mình như thế.
Đợi đến lúc trạng thái định thân biến mất, Lâm Nhạc Nhạc bèn cắn răng uống một bình hồi máu, bình hồi máu này trước kia lấy được từ nhiệm vụ, cô vẫn luôn tiếc của không dám dùng.
Nhưng bây giờ cô đã tức đến đỏ mắt rồi, thế nên đành liều mình!
Mọi người đều biết thầy thuốc là một chức nghiệp khó đối phó, bọn họ không khó có thể đánh chết ai, nhưng cũng khó lòng mà bị ai đánh chết. Giao thủ với thầy thuốc chỉ có một chữ: mài. Mài đến khi mana của anh ta hết sạch, không tăng nổi nữa thì cũng coi như là đã xong.
Nhưng mana của thầy thuốc không dễ bị hao tổn như vậy!
Còn có một loại đấu pháp để đánh thầy thuốc, đó chính là thừa dịp trước khi anh ta tăng máu thì đánh một chiêu hút máu của anh ta.
Với tư cách là một thích khách tàn bạo, Lâm Nhạc Nhạc đặc biệt thích chiêu sau.
Nhưng cô đánh giá lượng máu của anh ta bằng lượng mất máu sau mỗi một cú đánh thì mới tuyệt vọng phát hiện ra muốn thực hiện cách này thì phải đợi tới khi máu anh ta chỉ còn lại 1/4.
Thanh Phong sẽ không thêm máu tới lúc anh ta chỉ còn 1/4 máu à? Đúng là chuyện cười!
Bà má nó, máu của tên thầy thuốc này là máu trâu rồi, sao người ta chịu nổi đây hả?!
Rơi vào đường cùng, Lâm Nhạc Nhạc đành phải nếm thử cách thứ nhất, rút cạn mana của anh ta rồi tính sau. Kết quả là tới tận khi máu của cô cạn sạch vẫn chẳng có dấu hiệu cho thấy anh ta sắp hết mana.
Nữ thích khách gợi cảm cuối cùng cũng hương tiêu ngọc vẫn, trở thành một thi thể màu xám trên mặt đất.
Lâm Nhạc Nhạc đánh một chuỗi dấu ba chấm trên kênh chat.
Thanh Phong: Mai gặp nhé.
Lâm Nhạc Nhạc nhanh chóng hiểu được hàm nghĩa sâu sắc của câu nói này, bởi vì ngày thứ ba, anh ta lại tới nữa.
Sau lần bị giết thứ ba, Lâm Nhạc Nhạc cũng thông minh lên được một chút, dứt khoát đứng ở khu vực an toàn, như vậy sẽ không gặp phải cảnh vừa online đã bị giết phơi thây ra như thế nữa.
Trên thực tế thì quả thực là cô không chết ngay khi vừa online nữa mà là vừa ra khỏi khu vực an toàn là sẽ biến thành xác trắng…
Lâm Nhạc Nhạc nổi cơn tam bành, giận đùng đùng gửi mật ngữ cho Thanh Phong. Tuy rằng lửa giận công tâm, nhưng xét thấy vì để thoát khỏi cảnh phiền phức này, cô chỉ đành làm bộ cân nhắc vì đối phương.
Nhạc Nhạc: Anh nói xem, một lần anh giết tôi tốn bao nhiêu là tiền chứ, có đáng giá không, đáng giá không đáng giá không? Mọi người kiếm tiền đều không dễ dàng, cần gì phải thế!
Thanh Phong: Ngàn vàng mua nụ cười, đáng giá!
Cười! Em! Gái! Nhà! Anh! Đó!
Lâm Nhạc Nhạc tức đến ói cả máu. Đáng sợ hơn gian thương là gì? Chính là gian thương có cấu tạo não không bình thường, muốn trang bị có trang bị, muốn thao tác có thao tác!
Từ đó về sau, “Ngàn vàng mua nụ cười” đã trở thành hoạt động hằng ngày của Thanh Phong, chỉ cần Lâm Nhạc Nhạc online, chỉ cần cô ra khỏi khu vực an toàn thì sẽ được Thanh Phong ân cần thăm hỏi thân thiết. Hơn nữa mỗi ngày Thanh Phong chỉ giết một lần, giết xong sẽ đi, nhỡ có gặp lại cô thì cũng làm như không biết.
Dần dà, ân oán của hai người cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Có người chơi còn đăng lên mấy tấm ảnh, đúng y chóc là mấy tấm chụp Lâm Nhạc Nhạc bị Thanh Phong giết đủ kiểu. Trên núi tuyết, trong thảo nguyên, bên hồ nước, chỗ nào có cảnh đẹp cũng đều có thi thể của Lâm Nhạc Nhạc.
Ngay cả trong mơ, Lâm Nhạc Nhạc cũng mơ thấy Thanh Phong chém cô chết đi chết lại, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi nữa, đành lấy hết dũng khí đi xin tha thứ.
Nhạc Nhạc: Đại hiệp, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!
Thanh Phong: Hử?
Nhạc Nhạc: Buông tha cho tôi đi được không?
Thanh Phong: Nhưng tôi còn chưa chơi chán.
Nhạc Nhạc: …
Thậm chí Lâm Nhạc Nhạc còn có thể tưởng tượng được sắc mặt vô sỉ của tên thấy thuốc âm hiểm kia. Cô nín nhịn thôi thúc muốn cắn chết anh ta, tận tình khuyên bảo: Nhưng anh cứ thế tôi cũng không chơi nổi nữa, tôi không chơi nữa thì anh sẽ không có ai để giết đâu, như thế chẳng phải là anh lại buồn chán rồi sao?
Thanh Phong tựa như đang suy nghĩ. Mãi lâu sau, anh ta mới trả lời: Vậy thì lấy thân trả nợ đi.