Từ sau lần PK tập thể đó, Lâm Nhạc Nhạc liền chính thức gia nhập Thính Phong các. Trong trò chơi này cơ bản vẫn dùng thực lực để nói chuyện, cho dù nhân phẩm anh ổn, tính cách không tệ nhưng cũng chưa chắc đã được hoan nghênh. Bởi vậy khắp trên dưới trong Thính Phong các đều ồn ào tỏ vẻ không ngại chuyện Lâm Nhạc Nhạc là nhân yêu.
Nhạc Nhạc: …
Thôi kệ, cho dù có nói sao thì đây cũng là một loại tán thành cơ mà. Được mọi người tiếp nhận nhanh chóng như thế, Lâm Nhạc Nhạc cũng thấy vui vẻ. Có điều…
Đế vương Loạn thế: Phó bản Tùng Vũ, tốc độ tiến đoàn. Nhạc Nhạc, đừng có giả bộ như không thấy, chờ cậu đó.
Đậu đậu: Rừng Tiêu Dao có người khai máu lạm sát người vô tội, Nhạc Nhạc báo thù thay tôi!
Khinh giải la thường: tới đài thi đấu ghẹo trai đẹp, Nhạc Nhạc đi không?
Lan Châu: Nhạc Nhạc có rảnh thì làm giúp tôi vũ khí thích khách cấp 50 đi, tôi đi tặng.
Nhạc Nhạc..
Nhạc Nhạc…
Nhạc Nhạc…
Nhạc Nhạc ức lộn cả ruột. Cô vốn là người lười biếng, bây giờ đột nhiên lại thành nguồn lao động miễn phí thế này, quá không thích ứng nổi. Rơi vào đường cùng, cô đành mặt dày mày dạn đi cầu cứu Thanh Phong, ai bảo anh ta là anh đại chứ!
Kết quả là anh ta chỉ nói một câu: Nhạc Nhạc, theo tôi tới chiến trường.
Sao mà số tôi khổ vậy nè! Cuối cùng Lâm Nhạc Nhạc vẫn bị kéo đi làm công, theo Thanh Phong vào chiến trường, Đế Vương Loạn Thế cũng bị kéo đi cùng, có điều biểu hiện của anh ta quả thực rất chi là hưng phấn.
Đế Vương Loạn Thế: Ấy da, Thanh Phong cậu rốt cuộc cũng khai máu à? Ông đây chờ ngày này lâu quá chừng!
Đế Vương Loạn Thế: Đúng rồi, Nhạc Nhạc này, chúng ta kết hôn đi, tăng kinh nghiệm làm nhiệm vụ.
Nhạc Nhạc: … Không.
Đế Vương Loạn Thế: Má, vì cái cọng lông gì thế? Mọi người đều là đàn ông, có sao đâu chứ?!
Nhạc Nhạc: Nhưng tôi thích đàn ông, nhỡ tôi thích anh thì làm sao?
Đế Vương Loạn Thế: Má!
Chức nghiệp của ba người phối hợp rất tốt, trang bị lưu loát, thao tác lanh lẹ, lăn lộn khắp chiến trường, thần cản giết thần, phật cản giết phật. Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy ra chiến trường thì phải thế này mới sảng khoái.
Nhưng Đế Vương Loạn Thế cuối cùng cũng không thực hiện mục tiêu to lớn là huyết tẩy chiến trường, trái lại, dường như là cả buổi, anh ta đều biểu diễn cảnh mất máu chết tại chố. Cho dù đối thủ có yếu bao nhiêu, Thanh Phong và Lâm Nhạc Nhạc cũng phải chờ tới khi bọn họ giết chết Đế Vương Loạn Thế rồi mới hợp lực giết đối phương. Nhắc tới việc này quả thực cũng khó lòng mà tưởng tượng, muốn đối phó với tổ đội như bọn họ thì trước tiên phải giết thầy thuốc mới là thượng sách, giết thích khách là trung sách, nào có ai giết MT da dày thịt béo trước chi cho tốn mana?
Nhưng còn cách nào nữa đây, bác sĩ bảo vệ tốt bản thân và thích khách, chẳng buồn để ý tới MT ra làm sao. Phối trí như vậy thì còn ai làm được gì nữa, chẳng bằng giết tên chết thay cho hả giận.
Ra khỏi chiến trường, Lâm Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Biểu cảm của Đế Vương Loạn Thế thì lại rất chi là bất mãn.
Đế Vương Loạn Thế: Tại sao không bơm máu cho tôi, cậu cố ý!
Người ra người vào cửa chiến trường, một chàng trai áo trắng tóc dài đứng bên một nữ thích khách lanh lợi xinh đẹp, dùng một tư thế xa cách đứng cách Đế Vương Loạn Thế. Anh ta mỉm cười, thân mật vỗ đầu nữ thích khác. Lâm Nhạc Nhạc liền ngây người.
Cô dụi mắt, phóng to hình ảnh, khuôn mựt tuấn mỹ của Thanh Phong dường như chiếm mất nửa màn hình máy tính. Anh ta vẫn mỉm cười như gió xuân sóng biển.
Biết rõ đây chỉ là một mô hình 3D, nhưng chẳng hiểu sao tim Lâm Nhạc Nhạc vẫn không nén được mà đập rộn lên.