Hàm Đan trấn trong con mưa chiều tầm tã. Trong tiết trời đó, Hàm
Đan như thể khoác một chiếc áo buồn tênh, vắng ngắt. Bầu trời kia
trùng với một con người danh chấn khắp võ lâm Trung Nguyên đang nằm trên chiếc tràng kỷ “Lâm tử”, đó là Võ Lâm Minh Chủ Trương Kiệt.
Đứng chung quanh Trương Kiệt là ba người vận trường y. Họ đều là những đại hiệp thành danh trên chốn võ lâm giang hồ mới được đứng hầu vị minh chủ trong thời khắc ly chung này.
Trương Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ như thể ngắm những sợi tơ trời xối xả
trút xuống. Lão nhẩm nói:
‐ Tất cả đều có sự sắp đặt của tạo hóa. Không ai có thể sống mãi được. Ta cảm thấy mình không hổ thẹn vơi những ngày mình đã sống.
Nụ cười gượng hiện lên hai cánh môi khô nứt của Trương Kiệt. Buông một tiếng thở dài, Trương Kiệt nói tiếp:
‐ Ai cũng phải ra đi cả. Chẳng ai sống mãi với cõi đời này...
Lão nhìn lướt qua ba người đứng vây quanh mình, từ tốn nói:
ta.
‐ Quan Chí Hải... Thượng Kỳ... Âu Đình Luân... Ba người hãy đưa tay cho
Ba người cùng đưa tay cho Trương Kiệt. Hai mắt Trương Kiệt từ tử nhắm
lại rồi đặt tay ba người chồng lên nhau.
Vị Võ Lâm Minh Chủ từ tốn nói:
‐ Khi bổn minh chủ đi rồi, ta muốn ba người cùng gánh vác trọng trách võ
lâm. Võ lâm một ngày không có minh chủ thì nhất định sẽ có can qua. Đây đã
là cái lệ truyền kiếp của võ lâm, ta mong ba người cùng chung hiệp lực để lo cho võ lâm. Có như vậy, ta mới yên tâm.
Quan Chí Hải buông tiếng thở dài nói:
‐ Trương minh chủ cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ đồng tâm hiệp lực giữ cho
võ lâm thanh bình như lúc minh chủ còn sống.
Trương Kiệt nhìn Quan Chí Hải khẽ gật đầu nói:
‐ Quan đệ! Ta tin vào lời của Quan đệ. Trương Kiệt lại nhìn lại Thượng Kỳ:
‐ Thượng Kỳ! Đệ có muốn nói gì với đại ca không? Thượng Kỳ khẽ lắc đầu.
Buông một tiếng thở dài, Trương Kiệt hỏi:
‐ Thượng Kỳ đệ đã luyện “Truy Hồn Trảo” đến cảnh giới nào rồi? Thượng Kỳ ôn nhu nói:
‐ Thượng Kỳ đã có thể phát được trảo kình. Trương Kiệt gật đầu:
‐ Quỷ Trảo Truy Hồn là môn công phu tối độc và tàn nhẫn, chỉ khi nào cần thiết lắm Thượng Kỳ đệ mới dụng đến nhé.
Chạm vào ánh mắt của Trương Kiệt. Âu Đình Luân lộ vẻ bối rối. Y nhỏ
giọng nói:
‐ Trương minh chủ có điều chi căn dặn Đình Luân không?
Trương Kiệt buông một tiếng thở dài. Lão vỗ nhẹ vào tay Đình Luân:
‐ Đình Luân này! Gã ác ma Cốc Thừa Tự mà ta giao cho đệ trông coi đó,
phải cẩn thận đối với y. Chỉ một chút sơ suất thì gã sẽ gieo kiếp họa cho bá tánh
đó.
‐ Trương huynh yên tâm. Đệ tự biết chức trách của mình đối với huynh
và võ lâm.
Trương Kiệt khẽ gật đầu:
‐ Tốt lắm.
Lão buông tiếng thở dài rồi nói:
‐ Còn một điều nữa, ta muốn gởi lại trước khi nhắm mắt. Ba người đồng loạt nói:
‐ Minh chủ! Xin người cứ nói. Quan Chí Hải hỏi:
‐ Phải chăng huynh còn vương vấn vì Trương Minh Minh? Trương Kiệt gật đầu:
‐ Trương Minh Minh này đã ở tuổi trăng tròn rồi. Ta không biết nên giao
Minh Minh cho ai trong ba hiền đệ.
Chí Hải nói:
‐ Huynh giao cho ai cũng được. Chúng đệ sẽ chăm lo cho Minh Minh, không để cho điệt nữ khổ sở.
Trương Kiệt nhìn Quan Chí Hải. Lão buông một tiếng thở dài. Lão bất giác nhình lại Thượng Kỳ:
‐ Thượng Kỳ đệ đệ! Nếu như huynh giao Minh Minh lại cho đệ, đệ có
nhận lời không?
Thượng Kỳ gật đầu:
‐ Minh chủ! Thượng Kỳ sẽ hết lòng chăm sóc cho Minh Minh.
‐ Nếu đệ đã nói vậy, Trương Kiệt ta giao Minh Minh lại cho đệ.
Trương Kiệt nhìn ra cửa sổ hình vòm cung. Lão tiếp tục buông một tiếng thở dài:
‐ Mưa sắp tạnh rồi.
Lão điểm một nụ cười mỉm, nhẩm nói tiếp:
‐ Mưa tạnh rồi...
Hai mắt lão từ từ nhắm lại, từ tốn nói:
‐ Ba vị! Cuộc đời này rất phù du... Hãy nhớ lời ta nói.
Lão nói dứt câu, thở hắt ra một tiếng trút hơi thở sau cùng.
Quan Chí Hải, Thượng Kỳ và Âu Đình Luân cùng rút tay lại. Cả ba người
đồng loạt quỳ xuống trước di thể của Trương Kiệt. Vị Võ Lâm Minh Chủ một
thời nức tiếng trên chốn võ lâm giờ chỉ là một cái xác chết vô tri vô cảm.
Cơn mưa bên ngoài Tổng đàn võ lâm đã tạnh hẳn, để lại không khí ẩm
ướt, se lạnh.
Cái tin vị Võ Lâm Minh Chủ Trương Kiệt tịch diệt chẳng mấy chốc lan khắp võ lâm. Tòa Tổng đàn võ lâm được kết những chiếc khăn tang màu đen khoác một bầu không khí ảm đạm.
Tất cả mọi người đều tụ về tòa Tổng đàn võ lâm để tiễn đưa Trương Kiệt.
Chủ sự hậu táng cho Trương Kiệt là Quan Chí Hải, Thượng Kỳ, Âu Đình Luân. Chánh Giới đại sư phương trượng trụ trì Thiếu Lâm. Thiên Nhất đạo trưởng, chưởng môn nhân phải Võ Đang. Hà Chinh, chưởng môn nhân Ngũ Kiếm phải
va bang chủ Cái Bang Ngẫu Nại.
Ngoài những vị trưởng tôn còn có các cao thủ, nhân sĩ trên chốn võ lâm
Trung Nguyên. Trong hàng nhân sĩ đó có Túy đầu đà Đường Ngao, Giang
Đông thần kiếm Tạ Quốc Kình.
Bên Hắc đạo có những nhân vật lẫy lừng đến dự tang chế của Trương
Kiệt như: Cuồng nhân Hòa Doãn, Hoạt sát Diêm la Đường Trung. Và cả vị tổng giáo đầu của Hàm Đan trấn Ngạo Giang Đông.
Ngoài những nhân vật thành danh đó ra, còn có lớp lớp những cao thủ
của võ lâm. Họ đứng chật cả ngoài sân đại điện để chờ được đến phiên mình thắp nén hương người quá cố.
Đám tang của vị Võ Lâm Minh Chủ chẳng khác nào quốc tang của hoàng
đế, thật trang trọng và tôn nghiêm. Trên cỗ xe đưa linh cữu của Võ Lâm Minh
Chủ Trương Kiệt là những đồng nam, đồng nữ vận tang chế đứng bốn góc như những pho tượng. Đi dọc theo cỗ xe độc mã chở linh cữu của Trương Kiệt là những vị trưởng tôn của võ lâm. Đi trước cỗ xe độc mã một đoạn là Trương Minh Minh trong bộ tang phục. Đôi mắt to đen nhánh của nàng trông đượm
nét u buồn mênh mông.
Nàng hướng mặt nhìn về phía trước, như nhìn vào cõi hư vô, tay ôm chiếc lư hương.
Theo sau Trương Minh Minh là Quan Chí Hải, Thượng Kỳ và Âu Đình
Luân, người nào cũng khoát vẻ mặt lạnh băng với nét ưu tư. Mỗi người đang dõi theo ý nghĩ riêng của mình.
Đoàn đưa tang tiến thẳng đến khu mộ địa Triều Dương, chốn mộ địa để
dành cho những nhân vật được bá tánh sùng bái như thần mới được an táng.
Sau khi an táng xong vị Võ Lâm Minh Chủ, mọi người quay lại tổng đàn
võ lâm.
Chờ cho mọi người yên vị rồi, Thượng Kỳ mới bước ra ôm quyền trịnh trọng xá, rồi từ tốn nói:
‐ Các vị chưởng môn! Quan Chí Hải huynh! Âu Đình Luân huynh! Trước
khi lâm chung Võ Lâm Minh Chủ đã giao Trương Minh Minh điệt nữ cho
Thượng Kỳ chăm sóc, cùng với lời sau cùng của người, cuộc đời này như bóng câu qua của sổ...
Thượng Kỳ thở hắt ra một tiếng.
‐ Thượng Kỳ cảm nhận lời nói của Trương Kiệt minh chủ mà thấm ý, nay xin tuyên cáo quy ẩn khỏi võ lâm giang hồ.
Thượng Kỳ nói xong, vỗ tay một tiếng.
nói:
Hai ả a hoàn bưng ra chậu nước đặt trước mặt Thượng Kỳ. Y ôm quyền
‐ Thượng Kỳ xin được mượn chậu nước lạnh này để tuyên cáo với các
bằng hữu. Kể từ hôm nay sẽ rửa tay khỏi chốn võ lâm. Tất cả ân oán của
Thượng Kỳ xem như xóa bỏ. Và những chuyện thị phi của võ lâm từ này về sau không còn liên quan đến Thượng Kỳ.
Nge Thượng Kỳ nói, Chánh Giới đại sư niệm phật hiệu:
‐ A di đà phật...
Hoạt sát Diêm la Đường Trung bước ra nói:
‐ Thượng Kỳ tôn giả đã suy nghĩ hay chưa mà lại rửa tay rời bỏ võ lâm?
Rọ hai luồng tinh nhãn vào mắt Hoạt sát Diêm la Đường Trung, Thượng
Kỳ ôm quyền từ tốn nói:
‐ Đời người như bóng câu qua cửa sổ. Cõi đời lại phù phiếm hư vô. Buông một tiếng thở dài, Thượng Kỳ nói tiếp:
‐ Nay còn, mai mất chẳng biết lúc nào. Với lại. Thượng Kỳ còn phải gắng
sức chăm lo cho điệt nữ Trương Minh Minh để không hổ thẹn với Võ Lâm
Minh Chủ đã phó thác cho Thượng Kỳ . Do đó, Thượng mỗ đã suy nghĩ sẽ rửa
tay quy ẩn giang hồ. Mong chư vị bằng hữu từ nay xem như võ lâm không còn
Thượng Kỳ nữa.
Hoạt sát Diêm la gắt giọng mũi nói:
‐ Thượng tôn giả đã suy nghĩ kỹ rồi ư? Thượng Kỳ khẳng khải gật đầu:
‐ Thượng Kỳ đã suy nghĩ kỹ rồi. Đường các hạ hẳn sẽ bỏ qua những ân oán cho Thượng mỗ?
Đôi chân mày của Hoạt sát Diêm la nhíu lại:
‐ Thượng Kỳ đại hiệp quyết định thì Đường mỗ phải tôn trọng quyết
định của người. Nhưng Đường mỗ thắc mắc....
‐ Đường các hạ cứ nói!
‐ Thượng Kỳ tôn giá và Quan Chí Hải tôn giá cùng Âu Đình Luân tôn giá
là những người thân tín nhất của Võ Lâm Minh Chủ Trương Kiệt. Khi Võ Lâm
Minh Chủ viên tịch, thì chắc một trong ba vị sẽ kế nghiệp chức vị của người. Cả
đời người cũng chưa ai dám mơ tưởng đến chiếc ngai minh chủ võ lâm, cớ gì
Thượng tôn giá lại thản nhiên bỏ qua cơ hội đó?
Y cười khảy một tiếng;
‐ Đường mỗ mạo muội võ đoán, chắc chắn Thượng Kỳ tôn giá có kế sách
đã chuẩn bị trước nên mới bày trò quy ẩn võ lâm, có đúng không?
Nghe Đường Trung thốt ra câu này, mặt Thượng Kỳ đanh lại, sa sầm xuống. Mãi một lúc sau, lão mới từ tốn nói:
‐ Nếu bình nhật, Thượng mỗ nghe câu nói xúc phạm này hẳn sẽ không bỏ
qua cho Đường các hạ đâu. Nhưng hôm nay là ngày đại tang của Trương minh
chủ và cũng là thời khắc Thượng mỗ quy ẩn võ lâm nên chăng màng đến, mong các hạ giữ lời.
Đường Trung khoát tay:
‐ Hê! Cái gì thật ghì phải nói ra sự thật.
‐ Thế Đường các hạ nghi vào đâu mà nói Thượng mỗ có ẩn ý bày trò quy
ẩn võ lâm?
Đường Trung xoa tay. Y vừa xoa tay vừa ôn nhu nói:
‐ Lúc sinh thời, Trương minh chủ có võ công cao siêu với tuyệt học “Tu
La thần chưởng” và “Tu La thân pháp”. Hẳn khi viên tịch, Trương minh chủ đã
để lại hai bí kíp đó cho Thượng Kỳ tôn giá, hoặc Quan Chí Hải và Âu Đình Luân tôn giá, thì trước khi rửa tay quy ẩn khỏi giang hồ, tôn giá giữ bí kíp đó làm gì, sao không trao lại cho võ lâm?
Chánh Giới đại sư niệm Phật hiệu:
‐ A di đà phật...
Thượng Kỳ buông tiếng thở dài rồi nói:
‐ Tu La Thần Chưởng và Tu La Thân Pháp vốn dĩ là võ công thượng tôn.
Võ Lâm Minh Chủ không thể giao bừa bãi cho bất cứ ai. Vì lỡ như võ công đó
lọt vào tay kẻ xấu như các hạ thì không biết chuyện gì xảy ra. Chính vì thế mà
Trương minh chủ không giao cho ai cả. Ngay cả Thượng Kỳ cũng không thể
thấy bí kíp đó. Nếu có giữ Tu La Thân Pháp thì Thượng Kỳ sẽ trao ngay lại cho
Thiếu Lâm Tự.
Nghe Thượng Kỳ nói, Chánh Giới đại sư buột miệng niệm Phật hiệu:
‐ Ai di dà phật. Thiện tai... Thiện tai...
Hoạt sát Diêm la Đường Trung nhìn sang Cuồng nhân Hào Doãn. Gã nói:
‐ Lão Cuồng! Lão có nghĩ Thượng Kỳ tôn giá nói đúng không? Lão Cuồng chớp mắt nói:
‐ Lão phu cũng không biết.
Thượng Kỳ vuốt râu nhìn Hoạt sát Diêm la.
‐ Đường các hạ! Tu La Thần Chưởng và Tu La Thân Pháp thì Thượng mỗ
quả là không biết, nhưng Quỷ Trảo Truy Hồn thì Thượng mỗ biết rất rành. Trước khi rửa tay quy ẩn khỏi võ lâm. Thượng mỗ sẽ chỉ điểm cho các hạ.
Thượng Kỳ nói dứt câu, bước đến hai bộ.
Hoạt sát Diêm la Đường Trung đâu dám xem thường Thượng Kỳ. Danh tiếng “Quỷ Trảo Truy Hồn” của Thượng Kỳ đã danh chấn khắp võ lâm Trung
thổ, nó chỉ dưới có Tu La Thần Chưởng của Võ Lâm Minh Chủ Trương Kiệt.
Thượng Kỳ nhìn Hoạt sát Diêm la Đường Trung thét lớn:
‐ Đỡ chưởng!
Hữu chưởng của Đường Trung với tám thành nội lực vỗ thẳng đến
Thượng Kỳ.
Không tránh né, cũng chẳng một chút e dè, Thượng Kỳ dựng hữu thủ với ngọn trảo công huyền thoại đỡ thẳng, đón lấy đạo chưởng ảnh của Đường Trung.
Ầm...
Thượng Kỳ rút hữu thủ lại cho vào chậu nước thì chưởng ảnh của Đường
Trung cũng xụi hẳn xuống, sắc mặt y tái nhợt.
Thượng Kỳ nhìn gã, ôm quyền nói:
‐ Một chưởng một trảo vừa rồi xem như giải tất cả những thù hiềm giữa
Thượng mỗ và Đường các hạ. Mong rằng sau này các hạ sẽ không làm phiền
đến Thượng Kỳ.
Nói dứt câu, Thượng Kỳ toan cho tả thủ vào thau nước thì Quan Chí Hải khoát tay ngăn lại:
‐ Thượng Kỳ lão đệ dừng tay. Thượng Kỳ nhìn lại Quan Chí Hải:
‐ Quan huynh có điều chi chỉ giáo cho Thượng Kỳ?
Quan Chí Hải vuốt râu, từ tốn nói:
‐ Thượng Kỳ! Trước lúc lâm chung, Trương minh chủ đã nhắn nhủ lại cho
ba chúng ta phải gắng vác trọng trách võ lâm, bảo tồn chính đạo. Nay Thượng
lão đệ rửa tay quy ẩn giang hồ, thì chẳng khác nào thoái thác lời ủy nhiệm của
Trương minh chủ.
Thượng Kỳ nói mà hữu thủ vẫn để trong chậu nước:
‐ Quan huynh! Một người hay ba người thì cũng thế thôi! Chính đạo thì
lúc nào cũng thuộc về những người chính nghĩa. Thượng Kỳ rửa tay quy ẩn giang hồ thì có Chánh Giới đại sư, Thiên Nhất đạo trưởng và các vị bang chủ, chưởng môn đương trọng trách. Quan Chí Hải huynh không cần phải có
Thượng Kỳ mới bảo vệ được chính đạo võ lâm.
Quan Chí Hải lắc đầu:
‐ Nhưng đây là lời ủy thác của Trương minh chủ.
‐ Thượng Kỳ biết. Nhưng sắp tới đây, Thượng Kỳ còn phải lo chu toàn
cho điệt nữ Trương Minh Minh. Mong Quan lão huynh hiểu cho Thượng Kỳ.
Thượng Kỳ thốt ra câu này buộc Quan Chí Hải chỉ còn biết buông một tiếng thở dài.
Thượng Kỳ nói:
‐ Đa tạ Quan huynh đã có tình với Thượng Kỳ. Sau này, Quan huynh và
Âu Đình Luân gánh vác trọng trách tại Tổng đàn võ lâm, hai người bảo trọng.
Y nói xong, thọc tả thủ vào thau nước.
Rút tay lại, Thượng Kỳ ôm quyền xá mọi người.
‐ Đa tạ các vị đã chuẩn y cho sự cáo ẩn của Thượng Kỳ.
Nói xong, Thượng Kỳ quay bước chậm rãi tiến thẳng đến của đại đường
Tổng đàn võ lâm.
Mọi người nhìn theo sau lưng Thượng Kỳ cho đến khi y khuất hẳn.
Khi Thượng Kỳ đi rồi, Âu Đình Luân mới bước ra. Lão hướng về các vị
chưởng môn và Quan Chí Hải, nói:
‐ Chánh Giới đại sư, Thiên Nhất đạo trưởng cùng các vị chưởng môn và
Quan huynh. Chiếc ngai Võ Lâm Minh Chủ giờ bỏ trống, các vị tính sao đây?
‐ A di đà phật. Lão nạp nhận thấy một ngày không có minh chủ không được. Nhưng trong một ngày mà chọn ra minh chủ thì e rằng quá bất cập. Chúng ta chọn ngay một người thì sợ quần hùng không phục và e rằng sẽ tạo
ra mối hiềm khích giữa các bang phái với nhau.
Quan Chí Hải ôm quyền nói:
‐ Vậy đại sư tính sao?
Chánh Giới đại sư chắp tay niệm phật hiệu:
‐ A di đà phật.
Đại sư Chánh Giới nhìn lại Thiên Nhất đạo trưởng:
‐ Theo ý đạo trưởng, bây giờ tính sao?
‐ Bần đạo thô thiển xin đưa ý như thế này, mong các vị tham khảo. Thiên Nhất đạo trưởng giũ phất trần rồi nói:
‐ Nhất thời chiếc ngai Võ Lâm Minh Chủ chưa có ai, và cũng khó tìm
được ai thay thế cho Trương minh chủ. Chi bằng tất cả chúng ta đều lưu lại đây
để đảm đương trọng trách mà Trương minh chủ để lại. Rồi sau đó, đến ngày
hội “Long Hoa”, mỗi ban, mỗi phái đều tiến cử một người có tài có đức để mọi người trong võ lâm chọn lựa. Có như vậy mới có được một vị Võ Lâm Minh
Chủ tài đức vẹn toàn.
Chánh Giới đại sư vừa niệm phật hiệu, vừa nhìn qua các vị chưởng môn, bang chủ, trong khi Âu Đình Luân thì nhìn Quan Chí Hải.
Đình Luân tằng hắng, rồi lên tiếng:
‐ Âu mỗ có ý như thế này...
‐ Thiên Nhất đạo trưởng nhìn Âu Đình Luân hỏi:
‐ Âu đại hiệp có ý gì?
‐ Trước khi lâm chung, Trương minh chủ có phó thác việc gánh vác trọng trách tại Tổng đàn võ lâm này cho Quan Chí Hải lão huynh và Âu mỗ cùng với Thượng Kỳ. Nay đạo trưởng có ý đó, không sợ Trương minh chủ không được
vui ư? Với lại, lắm người thì nhiều ý. Chi bằng ngay tại đây, chúng ta hãy chọn
một người đảm trách chức nghiệp ở đây... tạm thời. Rồi sau đó đến đại hội Long Hoa sẽ chính thức bầu chọn minh chủ võ lâm.
Chánh Giới đại sư niệm phật hiệu:
‐ A di đà phật. Vậy theo Âu thí chủ, ai là người đủ tài đủ đức tạm thời gánh vác chức nghiệp võ lâm?
Âu Đình Luân lúng túng một lúc rồi nói:
‐ Trương minh chủ tin tưởng vào ba người. Một là Quan Chí Hải lão huynh, hai là Thượng Kỳ lão đệ, ba là Âu mỗ. Nay Thượng Kỳ đã quy ẩn giang
hồ thì chỉ còn hai người...
Lão Cuồng nhân Hào Doãn khoát tay:
‐ Lão phu không phục...
Đôi chân mày của Âu Đình Luân cau lại:
‐ Lão Cuồng sao lại không phục?
‐ Không phục vì họ Âu người tự đề cử rồi tự chọn. Làm sao Hào lão phu
đây phục được. Trong lúc Trương minh chủ lâm chung, không có lão phu. Nếu
có lão, không chừng người trao cả chức vị minh chủ cho lão đấy.
Mặt Âu Đình Luân sa sầm.
Quan Chí Hải khoát tay từ tốn nói:
‐ Chư vị chưởng môn và các bang chủ cùng các vị bằng hữu khả kính! Lời
của Trương minh chủ trong lúc lâm chung là có ý gởi gắm cho ba người chúng
tôi phò trợ chánh đạo, chứ không hề trao cho chức nghiệp minh chủ của người.
Mấy trăm năm nay, võ lâm đã có lệ đến đại hội Long Hoa mới bầu chọn Võ
Lâm Minh Chủ. Nay chiếc ngai minh chủ vẫn còn để trống là đúng. Theo ý của
Thiên Nhất đạo trưởng là vẹn toàn vẹn mĩ.
Thiên Nhất đạo trưởng mỉm cười, ôm quyền hướng về Quan Chí Hải:
‐ Bần đạo vô cùng cảm kích lời nói của Quan đại hiệp. Quan Chí Hải rối rít đáp lời:
‐ Không dám. Không dám...
Âu Đình Luân nhìn Quan Chí Hải có vẻ không hài lòng với câu nói của
họ Quan. Y gay gắt nói:
‐ Vậy bây giờ chúng ta phải phân chia chức phận như thế nào?
Âu Đình Luân vừa nói, vừa nhìn về phía Quan Chí Hải. Quan Chí Hải ôm quyền từ tốn nói:
‐ Điều thắc mắc của Âu lão đệ hãy dành cho các vị chưởng môn và bang
chủ định đoạt. Các vị chưởng môn và bang chủ sẽ thảo luận kỹ điều này.
Hướng về Chánh Giới đại sư:
‐ Đại sư! Hẳn đại sư có cao kiến phân định chức phận của từng người?
‐ A di đà phật. Chuyện này bần tăng sẽ cùng với các vị chưởng môn và bang chủ cùng nhị vị đại hiệp bàn thảo sau. Còn lúc này, chúng ta hãy tạm thời gánh vác chung trọng trách của võ lâm.
tiếng:
Lão Cuồng và Hoạt sát Diêm la nghe đại sư nói, lão Cuồng “hừ” nhạt một
‐ Lão hòa thượng chỉ bàn với những vị chưởng môn trong Bạch đạo thôi
ư? Hẳn chúng ta, những người thuộc cánh Hắc đạo không được chen vào?
‐ A di đà phật. Chuyện có để Hắc đạo tham chính vào đại cuộc võ lâm
hay không, một mình bần tăng không quyết định được.
Lão Cuồng “hừ” nhạt một tiếng rồi nói:
‐ Lão không nói ra. Hào Doãn lão phu cũng biết. Lão quay lại Hoạt sát Diêm la:
‐ Có Võ Lâm Minh Chủ hay không có Võ Lâm Minh Chủ, Hào lão phu cũng không cần. Hắc đạo của chúng ta có thể lập ra Võ Lâm Minh Chủ riêng
của mình.
Lão nhìn lại Hoạt Sát Diêm la:
‐ Đường Trung các hạ! Ngươi ở lại đây đầu nhập Bạch đạo hay đi cùng lão phu?
Đường Trung nheo mày nói:
‐ Ở đây đâu phải chỗ của chúng ta. Tại hạ phải đi theo tôn giá mới đúng.
Hai người lia mắt nhìn lại các vị chưởng môn một lần nữa rồi trở bộ bỏ đi
ra ngoài.
Chờ cho hai người nọ đi hẳn kéo theo những cao thủ Hắc đạo, Âu Đình
Luân mới bước ra nói:
‐ Các vị thấy rồi đó. Một ngày không có minh chủ thì Hắc đạo lộng hành như thế nào.
Quan Chí Hải lên tiếng:
‐ Âu lão đệ! Trong lúc chưa có Võ Lâm Minh Chủ thì sự nhen nhóm tranh
đoạt tất phải có thôi. Chúng ta đâu thể trách họ được.
Âu Đình Luân sa sầm mặt:
‐ Xem chừng những lời nói của Âu Đình Luân này chẳng có nghĩa lý gì với mọi người.
Y nói xong bỏ đi thẳng ra ngoài đại đường Tổng đàn võ lâm.
Quan Chí Hải hướng về Chánh Giới đại sư:
‐ Đại sư! Hôm nay đến đây đã tạm ổn rồi. Chúng ta không nên làm lớn chuyện này nữa, e rằng sẽ mất đi hòa khí trong khi sự tình còn rối ren.
‐ A di đà phật. Bần tăng cũng nghĩ như Quan thí chủ.