‐ Ậy! Tôn giá hiếu sai cho vãn bối rồi. Làm sao vãn bối nỡ bỏ tôn giá chứ. Nếu không có tôn giá thì vãn bối chắc chết rồi.
‐ Vậy ngươi lén lén lút lút đi đâu vậy? Tùng Vĩ gượng cười, chỉ vào bụng mình:
‐ Không dám dấu gì tôn giá, Tùng Vĩ phải đi giải quyết khối tạp chất ô uế
trong người mình. Nhưng sợ kinh động đến tôn giá nên phải nhón chân mà đi.
Ác ma nhân Cốc Thừa Tự hừ nhạt một tiếng rồi nói:
‐ Đến đây.
Tùng Vĩ nghe Cốc Thừa Tự nói mình đến bên, toàn thân nổi đầy gai ốc. Y
nghĩ thầm: “Chẳng lẽ lão định giết mình”.
Cốc Thừa Tự trừng mắt nhìn Tùng Vĩ:
‐ Tiểu tử không có ý muốn ly khai ta chứ? Tùng Vĩ lắc đầu:
‐ Tất nhiên là không rồi.
‐ Thế sao còn chần chừ không đến bên ta?
‐ Tùng Vĩ đến ngay... đến ngay...
Tùng Vĩ vừa đến bên Cốc Thừa Tự thì bất ngờ lão vươn trảo thộp lấy hổ
khẩu của y, rồi nhanh chóng cách không điểm chỉ vào ba mươi sáu đại huyệt
trên cơ thể của Tùng Vĩ. Khi lão rút chỉ pháp về thì Tùng Vĩ ngồi bệt xuống đất,
mặt nhăn nhó. Y có cảm giác trong kinh mạch mình đau buốt dữ dội, chẳng khác nào đang có bầy dòi bọ nhung nhúc bò bên trong.
Mồ hôi xuất hạn ra toàn thân Tùng Vĩ. Y nhìn Cốc Thừa Tự hỏi:
3
‐ Tiền bối đã làm gì Tùng Vĩ? Tôn giá định giết Tùng Vĩ ư? Tùng Vĩ có
làm gì khiến cho tôn giá giận dữ...
Cốc Thừa Tự đanh giọng nói:
‐ Tiểu tử! Vừa rồi ta dụng thủ thuật độc môn khắc chế ba mươi sáu đại huyệt của ngươi. Bây giờ ngươi có ý ly khai ta thì trong một con trăng, kinh mạch của ngưới nếu không gặp được kỳ tích khai thông hai đại huyệt Sinh tử Huyền quan thì sẽ tự đoạn mạch chết một cách đau đớn.
Tùng Vĩ biến sắc. Y ngập ngừng hỏi:
‐ Sao tôn giá lại làm vậy với Tùng Vĩ?
‐ Ta muốn ngươi dẫn ta đến người giữ Ngọc Chỉ thần châu... Tùng Vĩ nhăn nhó:
‐ Thì Tùng Vĩ đang dẫn tôn giá đi lấy Ngọc Chỉ thần châu đây.
‐ Ngươi có ý bỏ rơi ta. Kể từ bây giờ, ngươi không bỏ rơi ta nữa. Lão nói xong hừ nhạt một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Tùng Vĩ rối rít hỏi:
‐ Tôn giá! Xin chỉ giáo co Tùng Vĩ biết Sinh tử Huyền quan là gì?
‐ Những kẻ luyện võ công đều muốn khai thông Sinh tử Huyền quan. Nhưng trăm năm qua chưa có một người khai thông được Sinh tử Huyền quan. Người duy nhất thời nay khai thông được Sinh tử Huyền quan là Võ Lâm Minh
Chủ Trương Kiệt. Nhưng y chết rồi.
Tùng Vĩ từ từ ngồi bệt xuống trước mặt Ác ma nhân Cốc Thừa Tự. Y lắc
đầu nói:
‐ Thế thì Tùng Vĩ này tàn đời rồi.
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói:
4
‐ Khi tôn giá tìm được Ngọc Chỉ thần châu, không giết Tùng Vĩ thì ly
khai, chẳng khác nào gắn bẳng án tử cho Tùng Vĩ rồi, Tôn giá ác quá!
‐ Ta buộc phải làm như vậy để giữ chân ngươi. Nếu như ngươi không
gian trá thì cứ đến lúc trăng tròn, ta sẽ dùng chân ngương của mình bảo hòa kinh mạch cho ngươi.
Hai cánh môi của Ác ma nhân Cốc Thừa Tự nhếch lên, ánh măt dè bỉu nhìn Tùng Vĩ:
‐ Giờ thì ngươi có thể lo việc của ngươi rồi đó. Tùng Vĩ thở ra một tiếng, lắc đầu nói:
‐ Còn lo gì nữa. Bị phong bế kinh mạch rồi, chẳng bao lâu thì chết. Bỗng dưng Tùng Vĩ chẳng muốn đi phóng uế nữa.
‐ Ngươi không đi thì ngồi canh cho ta. Trong lúc ta vận công điều tức không cho ai được đến gần. Hiểu chưa?
Tùng Vĩ khoát tay:
‐ Hê! Không cho thì được rồi. Nhưng nếu như mấy ngươi hồi nãy kéo đến
thì một mình Tùng Vĩ đâu có đuổi họ đi được.
‐ Nếu ngươi là người thông minh, tự khắc sẽ đuổi được họ đi, đừng hỏi ta
nũa. Lúc này ta cần hồi phục công lực càng sớm càng tốt. Nếu như ta chết thì
tiểu tử ngươi cũng sẽ theo bước chân ta đó. Cái chết dành cho ngươi rất đau
đớn, không có cực hình nào trên thế gian nào sánh bằng đâu.
Ác ma nhân Cốc Thừa Tự nói xong, liền hít một luồng chân khí, rồi từ từ
nhắm mắt lại.
Tùng Vĩ bối rối, lúng túng gọi:
‐ Tôn giá! Tùng Vĩ không đủ bản lĩnh bảo vệ cho tôn giá đâu.
Mặc cho gã nói, Âu Đình Luân Cốc Thừa Tự vẫn chuyển hóa chân ngương bước vào cõi tham thiền nhập định để khôi phục công lực.
5
Tùng Vĩ dậm chân, gãi đầu. Y khoa tay trước mặt Cốc Thừa Tự nhưng
nhận ra lão ác ma như pho tượng vô tri vô giác chẳng có lấy chút phản xạ gì.
Y cáu gắt nói:
‐ Lão hại ta, còn bắt ta bảo vệ cho lão nữa. Đúng là Ác ma nhân mà. Lão
chỉ nghĩ đến bản thân lão thôi, bất kể người ta như thế nào.
Tùng Vĩ chỉ vào mặt Cốc Thừa Tự:
‐ Nhìn mặt lão là biết quân gian ác rồi.
Y nhìn lên trời, lớn tiếng nói:
‐ Ông trời ơi! Sao ông không đánh cho lão Ác ma nhân này một búa lại
còn gắn Tùng Vĩ này vào số mạng của lão nũa. Ông bất công quá!
nhìn trộm Ác ma nhân Cốc Thừa Tự phát hiện ra trên đỉnh đầu lão có luồng khí xanh bốc lên, tò mò với tay chộp lấy thì vội rút tay lại bởi cảm giác rát bỏng.
Tùng Vĩ nhìn lão nghĩ thầm:
‐ Lão quỷ này đang bốc hỏa ư?
Tùng Vĩ lo lắng nhìn lão. Y vỗ vai Cốc Thừa Tự. Tay Tùng Vĩ vừa chạm
phải vào vội rút tay lại bởi người của Cốc Thừa Tự chẳng khác nào hòn than hồng.
Tùng Vĩ lo lắng. bối rối nói:
‐ Thôi rồi. Nếu lão chết thì ta sẽ tiêu đời cùng với lão mất. Không thể để
cho lão Ác ma nhân này chết được... lão không thể nào chết được.
Y xoa trán nhẩm nói:
‐ Phải hạ hỏa... Phải hạ hỏa... Không thì lão Tùng Vĩ chết mất. Làm sao bây giờ.
6
Y suy nghĩ một lúc rồi bước ra sau lưng Ác ma nhân Cốc Thừa Tự, trịnh
quần xuống tiểu luôn vào lưng lão ác ma. Nước tiểu của Tùng Vĩ bốc thành khói nồng nặc phả lên mũi gã.
vậy”.
Tùng Vĩ nhăn mặt nghĩ thầm: “Không ngờ lão ác ma lại bốc hỏa dữ dội
Y vừa kéo quần lên thì một bóng trắng lướt đến. Tùng Vĩ vội bước qua
đầu Cốc Thừa Tự án ngữ.
Người xuất hiện là một mỹ nữ trạc gần tam tuần, vận bạch y trắng toát, nhan sắc tựa tiên nữ trên chốn thượng giới.
Nàng nhìn Tùng Vĩ từ tốn nói:
‐ Công tử hãy tránh ra để bổn cô nương lấy mạng tên Ác ma nhân Cốc
Thừa Tự kia.
Tùng Vĩ lắc đầu:
‐ Không được... Không được. Lão đang vận công điều tức gì đó, cô nương không được giết lão.
‐ Trước không có cổ nhân, sau không có ai đến, chỉ có trời dằng dặc, nên
tại hạ quyết định thoát y. Không giấu gì cô nương, tại hạ chỉ có mỗi bộ đồ này thôi, nên phải kỹ lưỡng, kẻo rách thì chẳng thể mua được bộ thứ hai..
Y mỉm cười nói tiếp:
‐ Bây giờ cô nương phải nhắm mắt lại mà giao thủ với tại hạ. Nếu như mở
mắt thì thấy thân thể của Cang Tùng Vĩ... Nhi nữ đoan trang không được thấy
thân thể của nam nhân, nếu lỡ thấy xem người đó như tướng công của mình...
Ái chà! Không biết cô nương tính sao đây.
Mặc Linh thét lên:
‐ Ngươi gian trá... ngươi gian trá. Có ngày ta sẽ... ta sẽ... Tùng Vĩ cướp lời nàng:
‐ Sợ cái ngày cô nương đòi lấy mạng tại hạ không đến được đâu.
‐ Nhất định Mặc Linh sẽ đòi nợ ngươi... Ta sẽ móc mắt ngươi.
Nàng nói dứt câu, điểm mũi hài thi triển thuật khinh không bỏ đi. Vụt một cái đã mất hút chẳng để lại tăm dạng.
Tùng Vĩ ve cằm. Y nghĩ thầm: “Ta đâu cần có tuyệt kỹ võ công của lão quỷ đây, mà vẫn có thể đuổi ả đi được.”
Y vừa đắc ý vừa xoa tay, rồi cúi xuống nhặt trang phục đạo tỳ bận lại.
Tùng Vĩ thở phào một tiếng rồi ngồi xuống bên Âu Đình Luân Cốc Thừa
Tự. Nhìn Cốc Thừa Tự, Tùng Vĩ nghĩ: “Lão quỷ này, sao mà vận công lâu thế?”
11
Ý nghĩ kia còn đọng trong đầu Tùng Vĩ thì nghe Ác ma nhân Cốc Thừa
Tự thở hắt một tiếng dài thườn thượt rồi mở mắt ra. Lão dõi thần nhãn nhìn
Tùng Vĩ.
Chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Ác ma nhân Cốc Thừa Tự, Tùng Vĩ
không khỏi bồi hồi lúng túng, lo âu. Nhìn lão, Tùng Vĩ giả lả nói:
‐ Trong lúc tôn giá tham thiền nhập định có nữ tặc đến quấy rối, buộc
Tùng Vĩ phải ra tay. Nếu không có Tùng Vĩ thì e rằng tôn giá đã chết rồi.
Cốc Thừa Tự lườm Tùng Vĩ. Lão nhạt nhẽo nói:
‐ Tiểu tử! Lão phu tham thiền nhập định nhưng thính nhĩ vẫn có thể nghe
được đó.
Tùng Vĩ cười hềnh hệch rồi nói:
đó.
‐ Nghe được tất phải biết... Xem như Tùng Vĩ đã ra tay cứu mạng tôn giá
Cốc Thừa Tự hừ nhạt một tiếng rồi nói:
‐ Trời mưa sao lại không có nước? Tùng Vĩ nhún vai:
‐ Hê! Làm gì có trời mưa.
‐ Ta cảm nhận rõ ràng có nước xối trên lưng ta. Tùng Vĩ bối rối nói:
‐ Ơ... ơ...
Thấy Tùng Vĩ lúng túng. Ác ma nhân Cốc Thừa Tự hỏi:
‐ Ngươi đã làm gì?
Quá bối rối, Tùng Vĩ buộc phải nói thật. Nghe Tùng Vĩ thuật xong, Cốc
Thừa Tự biến sắc gằn giọng nói:
12
‐ Tiểu tử! Ngươi... tiểu trên lưng ta?
Tùng Vĩ nhăn mặt nói:
‐ Vãn bối bắt buộc phải dùng đến hạ sách đó vì quanh đây không có nước
hạ hỏa cho tôn giá.
Âu Đình Luân Cốc Thừa Tự đứng bật lên, hữu trảo vươn tới chớp nhoáng
đặt nhay vào yết hầu Tùng Vĩ. Lão gằn giọng:
‐ Ngươi chết...
Tùng Vĩ hốt hoảng thét lên:
‐ Đừng giết Cang Tùng Vĩ.
Y run cầm cập nhìn Cốc Thừa Tự nói tiếp:
‐ Sao tôn giá định lấy mạng Tùng Vĩ?
‐ Ngươi dám tiểu lên thể pháp của tổn tọa... có đáng chết không chứ?
‐ Thì ra là như vậy. Người xưa nói không sai, cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả ơn mà. Tùng Vĩ dụng hạ sách kia vì muốn cứu tôn giá thôi, chứ nào có
ý xúc phạm người. Nếu như không hạ hỏa cho tôn giá, người sẽ cháy khô bởi
hỏa khí. Người chết rồi Tùng Vĩ sẽ chết theo người. Đúng ra, người phải mang
ân Tùng Vĩ mới đúng, có đâu vừa mới có thần thức đã đòi lấy mạng Tùng Vĩ
rồi.
Mặt Tùng Vĩ nghiêm lại, nói tiếp:
‐ Nếu tôn giá giết Tùng Vĩ thì xem như chẳng còn cơ hội lấy được Ngọc
Chỉ thần châu đâu.
Ác ma nhân Cốc Thừa Tự rút trảo công lại. Đôi mắt sát thần của lão rọi chăm chăm vào mặt Cang Tùng Vĩ.
nữa.
‐ Lần sau, khi ta vận công tự khắc có hỏa khí, ngươi đừng làm như vậy
13
Tùng Vĩ giả lả cười, đáp lời lão:
‐ Tại vãn bối không biết chứ. Nhưng xét cho cùng, làm gì thì làm mục
đích của Tùng Vĩ là chỉ lo cho tôn giá thôi.
Cốc Thừa Tự buông luôn một câu lạnh lùng:
‐ Ta không cần tiểu tử lo.
‐ Nếu như tôn giá không cần Tùng Vĩ lo thì hãy hóa giải thuật phong bế
huyệt đạo của Tùng Vĩ đi, rồi mạnh ai nấy đi, chẳng ai mắc nợ ai.
Cốc Thừa Tự hừ nhạt một tiếng:
‐ Khi nào có Ngọc Chỉ, ta sẽ cho ngươi ly khai.
‐ Ly khai với tôn giá thì Tùng Vĩ chỉ có chết thôi.
‐ Tự ngươi lo cho ngươi... ta không biết.
‐ Bất công quá!
‐ Còn hơn ngươi là cái xác không hồn. Lão hừ nhạt một tiếng rồi nói:
‐ Giờ nói cho ta biết người mà Thạch Nô giao Ngọc Chỉ là ai? Tùng Vĩ ương ngạng trả lời Cốc Thừa Tự:
‐ Nói rồi, tôn giá bỏ đi, để mặc Tùng Vĩ sống chết ra sao cũng không màng tới. Tùng Vĩ không nói.
Mặt Cốc Thừa Tự đanh lại. Lão vươn trảo thộp tới yết hầu Tùng Vĩ, miệng thì thốt:
‐ Ngươi...
Tùng Vĩ nhướn mày nhìn lão:
nữa.
‐ Đằng nào cũng chết. Tùng Vĩ sợ chết quá đỗi rồi, giờ thì không còn sợ
14
Cốc Thừa Tự dịu giọng:
‐ Thôi được. Ngươi nói cho ta biết tự khắc ta sẽ giải kinh lạc cho ngươi. Tùng Vĩ cười khảy rồi nói:
‐ Ý nghĩ giết Tùng Vĩ hiện rõ trong mắt tôn giá, làm sao Tùng Vĩ tin lời nói của tôn giá được chứ?
Y vừa nói vừa chỉ vào trảo công của Cốc Thừa Tự.
Ác ma nhân Cốc Thừa Tự hừ nhạt một tiếng rút tay lại. Lão chắp tay sau lưng, từ tốn nói:
‐ Tiểu tử! Chúng ta đi tìm tình nhân của Thạch Nô chứ?
‐ Thà tôn giá nói như vậy còn nghe lọt lỗ tai. Hở một chút là đòi giết Tùng
Vĩ, ai mà còn hứng thú đi chung với tôn giá.
Tùng Vĩ nói dứt câu nhìn lão khẽ gật đầu:
‐ Chúng ta đi.
Y vừa nói vừa ra dấu cho Cốc Thừa Tự khom người xuống.
Đôi chân mày Cốc Thừa Tự cau lại:
‐ Lần này thì tiểu tử tự đi một mình, ta không cõng ngươi nữa.
‐ Tiểu tử! Sao ngươi không chèo thuyền vào bờ? Tùng Vĩ nhún vai:
‐ Tùng Vĩ còn phải suy nghĩ xem có nên chỏi sào vào bờ không?
‐ Tiểu tử ngươi có ý gì?
thét:
Tùng Vĩ lắc mạnh thuyền, làm nó chao nghiêng. Cốc Thừa Tự hốt hoảng
‐ Ê! Coi chừng...
Tùng Vĩ bật cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói:
‐ Con thuyền nan này có thể lật úp bất cứ lúc nào đó. Tôn giá có muốn nó
lật không?
‐ Tiểu tử định lật thuyền à?
Tùng Vĩ thản nhiên đáp lời lão:
18
‐ Không sai.
‐ Tại sao ngươi làm vậy... Ngươi biết ta sợ nước chứ?
‐ Tất nhiên là biết nên mới đưa tôn giá ra giữa dòng Hoàng Hà để nhấn chìm thuyền đây. Hôm nay đúng là ngày cúng cho lão Hà Bá... Tùng Vĩ phải
làm phận sự của mình thôi.
Nghe Tùng Vĩ nói, sắc diện Ác ma nhân Cốc Thừa Tự đổi qua màu tái nhợt, tái nhạt.
Lão ngập ngừng nói:
‐ Tùng Vĩ! Bổn nhân biết ý của ngươi. Đưa bổn nhân vào bờ, bổn nhân sẽ
cho ngươi tất cả số ngân lượng này.
Tùng Vĩ lắc đầu:
đâu.
‐ Không, không. Lúc này Tùng Vĩ chẳng cần đến kim lượng của tôn giá
‐ Ngươi muốn gì?
Tùng Vĩ cầm cây sào đập xuống nước một cái thật mạnh, nước văng tung tóe bắn lên người Cốc Thừa Tự. Lão rú lên:
‐ Ngươi... ngươi... đừng...
Con thuyền nan chòng chành, Cốc Thừa Tự bấu tay vào be thuyền, mồ
hôi tuôn ra ướt đãm mặt lão.
Lão thều thào nói:
‐ Tiểu tử... ta xin ngươi...
Tùng Vĩ nhìn lão, thản nhiên nói:
‐ Tôn giá có muốn làm mồi cho cá và trở thành lão nô của Hà Bá lão nhân gia không?
Cốc Thừa Tự lắc đầu:
19
‐ Ta không muốn đâu... Ta đã nói với ngươi rồi... ta sợ nước lắm.
Nụ cười mỉm lại hiện lên hai cánh môi của Tùng Vĩ:
‐ Nếu tôn giá không muốn thì phải lựa chọn.
‐ Tiểu tử muốn ta lựa chọn gì, nói cho nhanh để còn đưa vào bờ nữa. Ve cằm, Tùng Vĩ nhìn lão nói:
‐ Tùng Vĩ biết trong cuộc đời tôn giá có ba thứ tôn giá sợ. Một là sư tôn,
hai là nước, còn đối với Trương Kiệt tiền bối thì chắc tôn giá chỉ nể mặt thôi, thậm chí còn căm hận nữa.
Lão gật đầu:
‐ Ta đã nói với tiểu tử rồi. Tùng Vĩ nhún vai nhìn lão:
‐ Vì sao Tùng Vĩ biết tôn giá sợ nước rồi. Bởi chết như thế nào cũng được
cả. Chặt bằng đao kiếm hay chưởng ảnh thì chết rất nhanh, nhưng chết đuối thì thống khổ vô cùng. Đầu tiên là uống nước, uống nước no mà vẫn phải uống, bụng cứ trương phình ra như con cóc, sau đó là ngộp thở. Cái chết từ từ trong
sự lạnh lẽo.
Y chìa tay đến trước:
‐ Mới nghĩ đến cảnh chết đuối thôi mà da thịt Tùng Vĩ đã nổi đầy gai ốc.
Y lắc đầu nhăn mặt nói tiếp:
‐ Đã vậy, khi chết rồi vẫn chưa được yên thân. Chết trên bờ còn được tẩm niệm, có được chiếc áo quan ấm cúng, rồi còn có hố huyệt. Con người từ đất
sinh ra, phải trở về với đất thì chẳng có gì là đau khổ cả. Nhưng chết đuối thì khác, sinh ra từ đất mà lại phải ngâm mình trong nước lạnh lẽo vô cùng. Ui cha
ơi! Sống dưới nước và chỉ có nước uống, vất vưởng trong nước, làm bạn với cá buồn ơi là buồn. Chết đã lạnh lẽo, oan hồn còn lạnh lẽo hơn.
Cốc Thừa Tự xịu mặt xuống. Lão khoát tay:
20
‐ Tiểu tử! Ngươi đừng nói nữa... đừng nói nũa.
‐ Phải nói cho tôn giá biết, để tôn giá chọn lựa chứ.
‐ Ngươi muốn ta chọn lựa gì?
Tùng Vĩ giả lả cười, rồi nghiêm giọng nói:
‐ Nếu tôn giá không muốn chết dưới nước thì phải nhận Tùng Vĩ làm sư
tôn, nhất nhất nghe theo lời của Tùng Vĩ.
Nghe Tùng Vĩ nói, diện dung của Cốc Thừa Tự cau hẳn lại, thần nhãn lộ
rõ hung quang. Lão gầm lên:
‐ Tiểu tử! Ngươi điên rồi sao vậy? Bổn nhân mà có thể nhận ngươi làm sư
tôn ư?
Lão vừa thốt dứt câu thì Tùng Vĩ gác cây sào nhảy tõm xuống nước. Y
bám tay vào be thuyền lắc liên tục.
Cốc Thừa Tự thét lên:
‐ Tiểu tử! Ngươi làm gì vậy... Ngươi làm gì vậy?
Mặc cho lão thét, Tùng Vĩ cứ lắc xuồng cho nước tràn vào khoang. Nước thấm vào trang phục của Cốc Thừa Tự khiến lão càng luống cuống hơn. Lão
‐ Không có xin xỏ gì cả. Một là nhận Cang Tùng Vĩ làm sư tôn. Hai là phải
chết đuối làm mồi cho cá và phải nhận Hà Bá lão nhân gia làm sư phụ.
Nói dứt câu, Tùng Vĩ tiếp tục lắc chiếc thuyền nan. Lão Cốc bối rối bá tay vào be thuyền.
‐ Ngươi đừng... đừng...
Tùng Vĩ ngưng lắc thuyền nhìn lão.
‐ Thế nào?
Lão Cốc miễn cưỡng nói:
‐ Ngươi lên thuyền đi... rồi ta nói.
Tùng Vĩ thoát lên đuôi thuyền đứng lên nhìn lão.
Lão Cốc vận công vào song thủ. Thấy lão vận công, ánh mắt lộ sát thần. Tùng Vĩ khoát tay nói:
‐ Cốc tôn giá định giết Tùng Vĩ à. Được, Tùng Vĩ đứng cho tôn giá ra tay.
Thử xem Tùng Vĩ chết rồi, tôn giá có sống trong cảnh Hoàng Hà mênh mông này không?
22
Y nhún vai nói tiếp:
‐ Còn tôn giá kêu cứu. Tùng Vĩ e rằng người ta đến sớm để đưa tôn giá
đến gặp lão Hà Bá lão nhân gia thôi.
Cốc Thừa Tự thở hắt ra một tiếng, miễn cưỡng nói:
‐ Cang Tùng Vĩ! Ngươi có thể cho ta chọn cái khác được không? Ta có thể
truyền võ công cho ngươi. Chỉ cần thụ nạp võ công của lão Cốc này thôi, ngươi
đã có thể xưng bá võ lâm rồi. Chính ngươi đã thấy rồi đó, biết bao nhiêu người thành danh trên giang hồ nhưng chẳng có người nào đáng là đối thủ cân tài cân
sức với ta.
Tùng Vĩ khoát tay:
‐ Võ công Tùng Vĩ không cần đâu. Chỉ muốn tôn giá bái làm sư tôn thôi,
ta sẽ truyền cho tôn giá biết cách chống sào đưa thuyền vào bờ.
‐ Ta... ta làm sao bái tiểu tử làm sư tôn được?
thôi.
‐ Nếu không được thì chỉ còn mỗi cách duy nhất... chúng ta cùng chết
lại:
Tùng Vĩ nói xong toan nhảy trở xuống nước, nhưng Cốc Thừa Tự ngăn
‐ Khoan!
‐ Tôn giá muốn nói gì?
‐ Cớ gì tiểu tử cứ bắt ta phải bái làm sư tôn chứ? Tùng Vĩ gãi đầu:
‐ Chỉ vì Tùng Vĩ muốn sống có thế thôi.
‐ Có thế thôi?
Tùng Vĩ gật đầu. Cốc Thừa Tự suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tùng Vĩ:
‐ Thôi được. Lão phu sẽ bái tiểu tử làm sư tôn.
23
‐ Tôn giá suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Tùng Vĩ nói:
‐ Đã quyết định rồi, tôn giá sao chưa bái Tùng Vĩ? Lão nhăn mặt nói:
‐ Tôn giá cho lão miễn phần đó được không?
‐ Không được. Đã bái sư thì phải làm đúng lễ. Cốc Thừa Tự nhăn nhó nói:
‐ Ta cao niên hơn ngươi mà. Hay ngươi bái ta đi, ta sẽ truyền võ công cho ngươi.
Tùng Vĩ lắc đầu:
‐ Tùng Vĩ đâu cần võ công. Còn tôn giá thì cần ta truyền cho thuật bơi lội. Tài năng không đợi tuổi, đúng không nào?
Lão Cốc bặm hai cánh môi. Tùng Vĩ đập chân xuống thuyền. Con thuyền nan chòng chành. Lão Cốc hốt hoảng nói:
‐ Được. Lão bái ngươi... lão bái ngươi.
‐ Bái Tùng Vĩ làm sư tôn. Lão nhăn mặt nói:
‐ Bái Tùng Vĩ làm sư tôn.
Tùng Vĩ ngồi xuống đuôi thuyền nhìn lão.
Lão Ác ma nhân bặm môi, đanh mặt nhưng bắt buộc phải hành đại lễ bái
Tùng Vĩ. Lão vừa bái Tùng Vĩ vừa nghĩ thầm: “Vào đến bờ bên kia, tiểu tử sẽ