Tháng ba, trong sơn cốc vạn vật xanh mướt, tiết xuân se lạnh.
Sáng sớm hôm đó, Nhan Phá Nguyệt vừa mới đến đại sảnh, liền thấy quản gia cúi người, đứng trên thang cao treo đèn lồng lơ lửng đỏ chót. Nhan Phá Nguyệt hiếu kỳ: "Lão quản, có chuyện vui gì sao?"
Quản gia trước giờ không đề cập chuyện quá khứ, cũng không nói tên mình là gì. Thế là Nhan Phá Nguyệt liền gọi hắn lão quản. Cũng như bà bà câm thường mặc áo tím hay hầu hạ nàng, Nhan Phá Nguyệt liền gọi bà A Tử (tử là màu tím).
Lão quản trời sinh tính tình trầm mặc ít nói, nhưng lúc này lại cẩn thận lộ ra một nụ cười hiếm hoi:
"Tiểu thư, đại nhân ít ngày nữa sẽ đến biệt viện."
Nhan Phá Nguyệt sửng sốt: Rốt cuộc cũng nhìn thấy người cha trong truyền thuyết?
Nghe nói phụ thân của nàng —— Trấn quốc đại tướng quân Nhan Phác Tông, Đông chinh Tây chiến, vội vàng vì quốc gia cống hiến sức lực.
Tuy nhiên vì sao lại đem đứa con gái duy nhất để ở nơi hoàn toàn ngăn cách với thế giới? Còn đây là phiền muộn trong lòng Nhan Phá Nguyệt —— cái thân thể này mắc căn bệnh quái lạ không dễ chữa trị, cho nên mỗi ngày cần phải ngâm trong hồ nước lạnh như băng bốn canh giờ, lại ngủ trên giường băng hàn ngọc vạn năm thêm bốn canh giờ. Còn không thể ăn thức ăn mặn, lại phải cố sống cố chết uống máu động vật và nuốt thứ đông trùng hạ thảo ly kỳ cổ quái gì đó.
May mà lão quản có nói, chờ nàng tròn mười sáu tuổi, là có thể sinh hoạt như người thường.
Chỉ còn không đến ba tháng, nàng sẽ được giải phóng.
Có điều tuổi càng lớn, thì dòng khí lúc nóng lúc lạnh trong cơ thể nàng lại càng ngày càng mãnh liệt. Có lúc nửa đêm tỉnh lại, lại thấy lục phủ ngũ tạng như bị khuấy đảo đến không chịu nổi. Lão quản cũng bó tay không có cách nào, nàng nghĩ chắc do chính mình thân thể hư nhược, chỉ có thể kiên trì chịu đựng.
Lão quản tựa như tâm tình rất tốt, nhìn nàng bổ sung nói: "Lão gia rất thích mùi hoa đào, tiểu thư hôm nay tắm gội thả nhiều cánh hoa một chút."
Nhan Phá Nguyệt không để ý, nghĩ thầm bản thân cùng cha đâu phải tâm đầu ý hợp ở phương diện này? Nàng khoát tay, xoay người ra khỏi phòng.
Sau núi, muôn hoa nở rộ.
Nhan Phá Nguyệt ngậm ngọn cỏ xanh, nằm cạnh đầm nước trên triền núi, nói với một phụ nữ trung niên trang nghiêm đứng kế bên: "A Tử, cha ta sẽ tới đây."
Bà bà tuy vừa câm vừa điếc, tướng mạo xấu xí hiếm thấy, nhưng lại là người rất lương thiện, là người thân nhất với Nhan Phá Nguyệt tại biệt viện.
Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời xanh: "Không biết ở chung với ông ấy có dễ không."
A Tử ngồi xuống, thương yêu sờ mái tóc dài của nàng.
Thiếp ngủ chỉ một chốc, lại không thấy bóng dáng A Tử đâu, nghĩ chắc bà đang canh chừng ở lối vào đầm nước. Nhan Phá Nguyệt đang tính cởi thắt lưng, chợt thấy trong nước có một chú cá nhỏ đuôi bảy màu sặc sỡ, rất là đáng yêu.
Nàng nhớ tới lão quản thích nuôi cá, liền duỗi tay ra bắt. Không ngờ chú cá nhỏ cực kỳ linh hoạt, trơn tuột, nhiều lần trượt khỏi tay nàng. Đang tức giận, mắt thấy chú cá nhỏ lại hướng một bãi đá vụn bơi tới, nàng dồn sức duỗi tay chụp.
Bắt được rồi!
Đột nhiên trợt lòng bàn chân, nàng đứng không vững té trong nháy mắt! Mắt cá chân đập mạnh vào cục đá bén nhọn trong nước, máu tươi trong khoảnh khắc liền chảy ra.
Nàng toàn thân ướt đẫm, vết thương âm ỉ đau, không thể bắt cá nữa, ngồi trên một hòn đá to. Nàng muốn kéo tà áo dài xuống băng bó, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra, chộp lấy cổ chân nàng.
Áo gấm lông cáo, hương thơm lan tỏa, một bàn tay thon dài như ngọc.
Nàng ngẩng đầu, chạm phải ý cười trong đôi mắt xinh đẹp.
Đó là một nam nhân, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Thân hình cao to, tướng mạo tuấn tú, hơn nữa dưới hàng mi dài, là đôi mắt trong như nước.
Giờ phút này, hắn ngồi trước mặt nàng, ngón tay thon dài nắn nhẹ mắt cá chân của nàng. Lòng bàn tay hắn có vết chai, thô ráp ma sát làn da nàng, khiến trong lòng nàng nảy sinh cảm giác khẩn trương khác thường.
"Buông ra!" Nàng khẽ quát một tiếng.
Nam nhân nâng ánh mắt liếc nhìn nàng một cái, ý cười trong mắt tản ra, lại như có chút hiếu kỳ dò xét.
Nhan Phá Nguyệt nỗ lực giãy ra, không ngờ cổ chân trong tay hắn lại không nhúc nhích được tí nào.
"Lỗ mãng." Hắn rút từ trong áo ra một chiếc khăn gấm màu trắng, thay nàng băng lên vết thương.
Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, khiến ác cảm trong lòng Nhan Phá Nguyệt giảm đi. Nghĩ thầm chẳng lẽ lại là công tử nhà ai, ra ngoài dạo chơi tiết Thanh Minh ngẫu nhiên đi vào trong núi? Có vẻ cũng không có ác ý?
Đang định hòa hoãn ngữ khí hỏi hai câu, chợt nghe dưới chân tiếng chuông đinh đang rung động, hai chân nặng trình trịch, hình như có vật lạ. Nàng tập trung nhìn kỹ, cực kỳ hoảng sợ ——
Hai cái vòng vàng, chẳng biết từ lúc nào đeo trên cổ chân nàng. Hai chiếc vòng vàng dưới ánh mặt trời ảm đạm trầm tĩnh, tinh xảo mà rắn chắc.
Nam nhân đứng lên, nhìn chằm chằm hai chân nàng, mắt lộ ra ý cười.
"Quà gặp mặt." Hắn lạnh nhạt nói.
Nhan Phá Nguyệt trầm mặc trong khoảnh khắc, vung mạnh trường bào, mấy lượt ám khí bắn thẳng về phía nam nhân. Nàng thân mình không có võ nghệ, lão quản đặc biệt làm ám tiễn này cho nàng, chỉ cần khởi động cơ quan trong tay áo, đếm số mũi tên bắn ra, dù là mãnh thú hay người thường cũng khó chống cự.
Không ngờ nam nhân không hề động thủ, chỉ phất ống tay áo, mấy mũi tên nhỏ đều bay vào bụi cỏ, không thấy tăm hơi.
Nhan Phá Nguyệt trợn mắt há mồm —— ngay cả lão quản, ở cự ly gần như vậy, cũng phải hao tốn chút sức lực mà trốn tránh. Nhưng nam nhân này chỉ vung tay áo như vậy...
Nàng biết được đã gặp cao thủ võ học trong truyền thuyết.
"Ngươi là người phương nào? Khóa chân ta làm chi?"
Nam nhân nhìn nàng thật sâu, lát sau lại tự nhiên duỗi tay, ôm ngang eo nàng. Nàng thân thể ướt sũng, lập tức ở trong lòng hắn không thể động đậy.
Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc. Hơi thở của nam tử xa lạ, khiến Nhan Phá Nguyệt đỏ ửng hai má.
Cái hôn này, hôn đến khi Nhan Phá Nguyệt hồn phi phách tán —— Đây là nụ hôn đầu
của nàng, lại bị một nam nhân xa lạ đoạt mất. Nàng liền nhấc chân đá vào giữa háng nam nhân! Nam nhân một tay nhẹ nhàng ngăn cản, nàng lại như đá vào xương cốt sắt thép, đau đến tê dại.
Diện mạo hắn nhã nhặn, nhưng nụ hôn lại cực kỳ hung ác. Lửa nóng ở đầu lưỡi tầng tầng lớp lớp liếm láp mỗi một tấc mềm mại trong miệng nàng, ép nàng đến không còn đường thối lui, cùng hắn dây dưa. Mỗi một hơi thở của nàng, đều bị hắn cắn nuốt sạch. Mỗi một chút ngọt lành, đều bị hắn đoạt lấy. Vòng tay của hắn càng thu chặt, khiến hai chân nàng bị nhấc khỏi mặt đất, chỉ có thể treo trong lòng hắn, mặc hắn tàn sát bừa bãi.
Rất lâu sau, hắn mới buông nàng ra, đặt trên một tảng đá.
Nhan Phá Nguyệt lại sợ hắn được nước lấn tới, giành nói: "Khoan đã! Ngươi là lính quân Nam chinh phải không?"
Nam tử đứng ngược sáng, ánh mặt trời sau lưng hắn khiến đôi mắt sáng tối khó phân biệt: "Nàng làm sao biết được?"
Nhan Phá Nguyệt nhìn thần sắc hắn, biết mình đoán đúng, như được tiếp thêm mấy phần sức lực. Nàng lạnh lùng nói: "Quần áo ngươi mặc đẹp đẽ sang trọng, chân mang giày da, lại là loại giày da hươu binh sĩ Đại Tư triều ta thường dùng. Hông đeo trường kiếm, lòng bàn tay có vết chai, thân thủ không tệ..."
"Không tệ?" Nam tử trong cuống họng bật ra ý cười trầm thấp.
Nhan Phá Nguyệt không dễ dàng mới có khí thế lại bị cản trở, sững sờ một hồi mới tiếp tục nói: "... Ta thấy mắt ngươi có quầng thâm, hiển nhiên là đi suốt đêm không nghỉ. Ngươi là thuộc hạ của Trấn quốc Nhan đại tướng quân, đúng hay không?"
Nam tử trầm ngâm không nói.
Nhan Phá Nguyệt thấy thế lạnh lùng nói: "Láo xược! Ngươi đã là quân sĩ, sao lại dám phạm thượng? Ngươi có biết ta là ai?Ta là con gái độc nhất của Trấn quốc đại tướng quân Nhan Phá Nguyệt. Cả thiên hạ đều biết, Nhan Phác Tông yêu con gái như mạng, ngươi đã là thuộc hạ của cha ta, không thể không biết. Nếu ngươi lại khinh bạc ta, ta hôm nay liều chết nơi này, ngày khác cha ta sẽ truy ra chân tướng, tru di cửu tộc ngươi đền mạng cho ta!"
Nàng bừng bừng khí thế nuốt trôi sông núi nói một hơi, lại chỉ khiến nam nhân kiến thức hạn hẹp kia cười một trận.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, như một con sói vừa nho nhã lại vừa giảo hoạt.
"Không cho phép lại để đàn ông khác thấy chân nàng."
Trong khi nàng dùng toàn bộ tinh thần đề phòng thì, hắn lại bỏ lại những lời này, rồi thân ảnh nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Nhan Như Nguyệt đứng lên, vòng vàng dưới chân đinh đang rung động. Nàng phiền muộn nhặt một hòn đá đập cả buổi trời, chiếc vòng lại không hề tổn hại, nàng ngược lại vô cùng mệt mỏi. Đành phải quay về biệt viện tìm người cạy mở.
Nàng đi vào trong rừng, gặp A Tử hai mắt nhắm nghiền nằm dưới đất, hiển nhiên là bị ám toán. Khó trách nam tử kia có thể đi vào trong hồ.
Nàng dùng nước hắt vào A Tử, gọi bà tỉnh lại. Cả hai khẩn trương trở về biệt viện.
Về tới phòng, Nhan Phá Nguyệt liền gọi A Tử mang bảo kiếm tới. Chém đến mẻ bảo kiếm, vòng vàng vẫn hoàn hảo không suy suyển.
Nơi này võ công tốt nhất chính là lão quản. Nhan Phá Nguyệt không còn cách nào, đành phải tới tiền sảnh tìm lão quản. Rốt cuộc ở hoa viên gặp được lão, Nhan Phá Nguyệt vội vàng nhấc váy lên cho hắn nhìn: "Lão quản, nhanh lấy xuống dùm ta!"
Lão quản đột nhiên được nhìn bắp chân mềm mại trắng tinh như tuyết của nàng, mặt lão đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, nói ồm ồm: "Tiểu thư! Mau mau buông váy!"
Nhan Phá Nguyệt yên lặng thả váy xuống, chỉ lộ ra cổ chân, rồi giao kiếm cho lão quản.
Lão quản lúc này mới quay đầu, cẩn thận quan sát chiếc vòng vàng, nhíu mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhan Phá Nguyệt nhớ tới nụ hôn kia, mặt đỏ như lửa thiêu, tim đập như sấm dậy. Nàng tránh không đáp nói: "Ngươi chém đứt nó trước đi!"
Lão quản gật gật đầu, đang muốn vung kiếm, chợt nghe một giọng nam trầm thấp rõ ràng vang lên từ phía sau: "Không cần, là ta đeo cho nàng."
Lão quản lập tức dừng động tác, quay người cực nhanh, rồi quỳ xuống hành lễ.
Nhan Phá Nguyệt theo tiếng nói nhìn lại, tức thì như bị sét đánh cứng ngắc, mặt đỏ lựng.
Đứng phía sau hai người, chính là nam tử ban ngày trêu chọc nàng. Hắn đã thay áo gấm màu đen, mái tóc dài đen như mực còn hơi ướt rối tung ở đầu vai, khuôn mặt trắng như ngọc, vừa biếng nhác vừa ngạo nghễ.
Nhan Phá Nguyệt nghi ngờ đề phòng nhìn qua lão quản: "Hắn là ai? Sao ngươi lại bái hắn?"
Nam nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão quản, lão quản trước giờ luôn điềm tĩnh, lúc này không ngờ đầu đổ đầy mồ hôi.
"Tiểu thư! Người làm sao cả đại nhân cũng không nhận ra!?" Hắn vội la lên.
"Đại nhân gì?" Sau lưng Nhan Phá Nguyệt là một trận mồ hôi lạnh.
"Nhan Phác Tông, Nhan đại nhân, phụ thân tiểu thư!"
Nhan Phá Nguyệt hoảng sợ kinh hãi, nhưng dòng khí lúc nóng lúc lạnh trong ngực lại cuộn lên theo từng hơi thở. Nàng miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ cảm thấy tim treo lưỡi đao...
Nam tử thần thái tự nhiên, ánh mắt sắc lạnh lợi hại trước mặt, lại là cha nàng?
Mũi nàng, còn phảng phất hương vị trong vòng tay hắn. Khóe môi nàng, còn phảng phất hơi thở hắn nóng rực.
Nếu là phụ thân nàng, vì sao còn đối xử với nàng như nam nhân với nữ nhân như thế, hung hăng hôn đến mức nàng không thể chống cự?