Trước khi Nhan Phá Nguyệt xuất hiện, Dung Trạm đứng ở đầu ngõ vắng vẻ không bóng người, ngắm quán mì nhỏ còn chưa mở cửa, lòng vui mừng khấp khởi.
Trong ánh nắng sớm, hắn thấy mấy chiếc ghế cũ đều được lau dọn sáng bóng, chỉnh tề xếp ngay hàng thẳng lối. Cách bài trí thể hiện rõ ràng sự làm việc chăm chỉ, vất vả của một nữ tử bình dân.
Dung Trạm không kềm được lướt mắt qua thanh bảo kiếm cất dưới bụng ngựa lần nữa. Trong lòng thầm nghĩ nếu có thể phá bỏ hai chiếc kiềng vàng xiềng dưới chân, nàng nhất định rất phấn khởi. Nhớ đến ánh mắt sáng lung linh trên gương mặt đen đúa, hắn rất mong được nhìn thấy nữ tử có số phận long đong ấy sau một tháng này, đã thoát khỏi bóng tối của cuộc đời, không còn lo lắng nữa hay chưa?
Hắn đang định dẫn ngựa đi vào trong ngõ nhỏ, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập từ sâu trong hẻm truyền tới.
Tai hắn rất thính, nhanh chóng phân biệt được trong đó có một người bước chân nặng nề hỗn loạn, còn một người khác đang cố gắng chạy trốn. Hai người một trước một sau, đang chạy thẳng đến nơi này.
Dung Trạm không phải hạng người hay lo chuyện bao đồng, nhưng Nhan Phá Nguyệt đang ở trong con hẻm này, hắn vẫn cảm thấy nên cẩn thận là hơn. Thế là liền ổn định tư thế, lặng lẽ đứng ở đầu ngõ đợi bọn họ hiện thân.
Sau đó, hắn nhìn thấy Nhan Phá Nguyệt.
So với lúc hắn rời khỏi đây, Nhan Phá Nguyệt bây giờ hoàn toàn không giống nàng trước kia.
Nàng đang chạy, mang hết sức lực ra mà chạy. Thân thể nhỏ bé và yếu ớt như một chú thỏ mỏi mệt nhưng vẫn lanh lợi!
Dung Trạm chưa từng thấy nữ tử nào có thể chạy điên cuồng như vậy! Nàng đầu bù tóc rối, nghiến răng nghiến lợi, không biết đã lấy gì bôi lên mặt mà trắng đen lẫn lộn, vừa bẩn vừa xấu. Nàng chạy đã lâu, hai chân xiêu vẹo, xem ra chỉ trong chốc lát chân trái sẽ tê cứng mà đá vào chân phải.
Nhưng nàng vẫn chạy tiếp, trong mắt như có hai ngọn lửa đang cháy, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Thật như người điên.
Nhưng Dung Trạm lại cảm thấy thân thiết!
Chỉ có ở một nơi hắn thấy người ta chạy băng băng như vậy — trên chiến trường. Chỉ có binh lính bị dồn đến chân tường, giữa sự sống và cái chết mới có thể chạy điên cuồng, xông pha không gì có thể ngăn cản được như vậy.
Nhưng khí huyết bi tráng đó, làm sao lại có trên người một cô nương gầy yếu bình thường như thế này?
Hắn đột nhiên dời ánh mắt ra sau lưng nàng thì thấy một nam tử một tay che bụng, hung thần ác sát đang đuổi theo. Nam tử kia rõ ràng là biết võ công, chỉ là bụng đang nhuộm một mảng lớn máu tươi, rõ ràng là đã bị trọng thương. Lúc Dung Trạm đang chăm chú nhìn theo hai người bọn họ chỉ còn cách nhau vài bước chân, nam tử kia đã vươn tay suýt bắt được tay Nhan Phá Nguyệt.
Tuy Dung Trạm không rõ lý do là gì, nhưng thấy một người đàn ông vạm vỡ khỏe mạnh cố truy đuổi một cô gái yếu đuối, trong lòng đã cảm thấy căm phẫn từ lâu. Ánh mắt Dung Trạm lạnh dần, hai bàn tay nắm chặt, vận công chờ ra tay.
Ánh mắt giao nhau, lúc Nhan Phá Nguyệt thoáng nhìn thấy hắn, mắt nàng đột nhiên sáng ngời, cả người kích động phát run.
Dung Trạm! Nàng gào lên, tiếng kêu như từ nơi sâu thẳm nhất trong thân thể nàng vọng ra, làm chấn động lòng hắn. Hắn làm sao không cảm nhận được, tiếng gọi vội vã này ẩn chứa bao nhiêu hy vọng, ỷ lại cùng uất ức.
Thế là hắn không hề chú ý đến quy củ lễ giáo giữa nam nữ, một tay ôm nàng vào lòng, một tay đối chưởng chống lại Trần Tùy Nhạn!
Trần Tùy Nhạn chật vật lùi về sau mấy bước. Dung Trạm phát hiện nội lực đối phương yếu hơn mình nên cũng tạm yên tâm. Hắn cúi đầu, nhìn thiếu nữ trong ngực thì lặng lẽ ngẩn người.
Mái tóc dù rối như tổ chim nhưng vẫn là tóc mai mềm mại, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú laij vô cùng kỳ lạ.
Tựa như nghiên mực đen bị đổ trên giấy Tuyên Thành, hai màu trắng đen lẫn lộn nhuộm trên gương mặt chỗ đậm chỗ nhạt.
Đôi mắt đen thăm thẳm, như hai dòng suối chỉ chực tuôn trào, khổ sở ai oán. Hai vệt nước mắt ẩm ướt chảy xuống gương mặt tẩy đi lớp nhọ làm lộ ra làn da mềm mại trắng như tuyết. Có lẽ nàng chạy rất gấp gáp, nước mắt hỗn loạn làm cho lông mày và gò má vẫn còn dính nhọ, nhưng phía trái lông mày và hai bên cánh mũi lại trắng. Gương mặt lem nhem khiến nàng giống như một con mèo trắng muốt bị rơi vào vũng bùn, lem luốc dơ bẩn.
Dung Trạm thấy thế, trong lòng cũng hiểu được ít nhiều. Trong ngực hắn nào phải nha đầu vừa gầy vừa đen, mà chính là giai nhân bé nhỏ sáng trong như ngọc, mềm mại như nước!
Nghĩ đến đấy, hắn chợt giật mình kinh hãi khi phát hiện ra mình còn đang ôm nàng trong tay. Dù đẹp hay xấu thì nàng cũng là nữ tử, sao hắn có thể đường đột như vậy? Hắn thầm mắng mình ngu dốt, vội vàng rụt tay, buông eo nàng ra, lùi về phía sau một bước.
Nhưng Phá Nguyệt giống như thú con bám mẹ, vẫn cứ ôm chặt lấy eo của hắn. Gương mặt tuấn tú không kềm được mà ửng đỏ, hắn thấp giọng nói: “Phá Nguyệt, mau buông ra!”
Nhan Phá Nguyệt không nghe được hắn đang nói gì, tim vẫn đập như sấm, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Tuy rằng nàng tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng vẫn chưa thật sự bình tĩnh. Nàng đột nhiên quay đầu lại thấy Trần Tùy Nhạn đang lùi vào trong ngõ hẻm thì ngược lại — lập tức nghe lời Dung Trạm buông ra, tức giận la lớn: “Đừng để tên cầm thú này chạy thoát!”
Dung Trạm đã chú ý cử động của Trần Tùy Nhạn từ lâu, không hề do dự mà nhảy một bước ra sau lưng hắn. Trần Tùy Nhạn võ công vốn kém hơn Dung Trạm, lại đang bị thương nặng, làm sao có thể địch lại?
Chỉ thấy Dung Trạm tung ra chưởng phong sắc bén. Chưởng pháp giản dị, tuy không phải chiêu thức hoa mỹ nhưng nặng tựa Hoa Sơn(*). Đánh được mấy hiệp, Trần Tùy Nhạn khí cùng lực kiệt, bị Dung Trạm đánh một chưởng vào huyệt Chương Môn, trong nháy mắt không thể động đậy.
(*)Hoa Sơn: một ngọn lúi lớn ở Trung Quốc.
Dung Trạm nhẹ nhàng nhấc hắn lên, thảy tới trước mặt Phá Nguyệt.
Tâm trạng Phá Nguyệt lúc này thật khó mà diễn tả.
Một tháng vừa qua, có lúc nàng đã nghĩ “Ngày nào đó nhất định phải bằm Trần Tùy Nhạn thành trăm mảnh”, “Ngày nào đó nhất định phải hoạn Nhan Phác Tông thành thái giám.” Những ý nghĩ linh tinh tàn nhẫn này bộc phát trong một thời điểm nào đó, nhưng nàng nhận thức rất rõ ràng khả năng địch ta cách xa rất lớn. Căn bản nàng không thể bắt được hai người này, có thể trốn thoát khỏi bàn tay của bọn họ đã là may mắn lắm rồi.
Chỉ là một thời gian dài như vậy trôi qua cũng không thấy Trần Tùy Nhạn hay hộ vệ của Nhan Phác Tông xuất hiện, hình như không còn tìm kiếm nàng nữa. Trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái, biết rõ trong đó nhất định có nguyên do nên không dám xem thường.
Có điều nàng chưa từng nghĩ tới thật sự có ngày cái tên biến thái, khốn kiếp Trần Tùy Nhạn này nằm trước mặt mình, tùy ý mình xâu xé.
Rất dễ chịu, rất hả giận.
“Dung Trạm, cảm ơn công tử!” Nàng nắm chặt tay Dung Trạm khiến thân thể hắn cứng đờ. Phá Nguyệt vẫn không phát hiện ra, ngồi xổm xuống cạnh Trần Tùy Nhạn.
“Đồ thái giám, cầm thú, đần độn, hi-fi, biến thái!” Nàng vừa run run vừa gằn từng tiếng mắng hắn.
Trần Tùy Nhạn trừng mắt, nhưng lại ngại Dung Trạm kế bên, giận lắm mà không dám nói gì.
Nhan Phá Nguyệt nghĩ đến những việc hắn đã làm với mình, càng nghĩ càng tức, nếu không phải hôm nay gặp được Dung Trạm, thì nàng đã trở thành bài thuốc sống cho đám “võ lâm bằng hữu” của hắn?
Nàng sẽ không giết người, cũng không có ý định giết Trần Tùy Nhạn lúc này. Nàng chỉ muốn tìm một cây đao xiên da xẻ thịt hắn vài nhát mới có thể tháo mối hận trong lòng!
Nghĩ vậy, tay nàng run run, đứng lên nhìn xung quanh, rồi xoay người đến cạnh Dung Trạm lập tức rút kiếm.
Nhưng vỏ kiếm cài rất chặt, nàng ra sức kéo vẫn không hề suy suyển chút nào! Mắt thấy kẻ thù ở kế bên, lòng nóng như lửa đốt, nàng không để ý được dòng khí vừa lạnh vừa nóng kia lại xâm nhập toàn thân. Nàng ngã người dựa vào con ngựa, tay vẫn còn nắm chuôi kiếm, toàn thân cứng ngắc như sắt.
“Phá Nguyệt, cô nương muốn làm gì?” Dung Trạm vốn vẫn cúi đầu quan sát Trần Tùy Nhạn, thầm tính toán trong lòng, lúc quay đầu lại đã thấy Phá Nguyệt mặt đỏ bừng vì kìm nén, tay còn đang nắm chuôi kiếm của mình, dáng vẻ hung hăng lại không thể động đậy.
Hắn thấy hơi buồn cười, có điều nghĩ đến Trần Tùy Nhạn đã mất quá nhiều máu, nhìn thần sắc cũng thấy rõ là bị thương nghiêm trọng, mới lấy tay đè lại bảo kiếm: “Phá Nguyệt, cô muốn giết hắn?”
“Tội hắn đáng chết vạn lần!” Nhan Phá Nguyệt la to, nước mắt lại chảy xuống.
Dung Trạm chậm rãi lắc đầu: “Phá Nguyệt, tính mạng hắn đang rất nguy hiểm, để ta cầm máu cho hắn trước đã.” Nói xong hắn lấy từ trong áo ra một lọ kim sang dược, đi đến trước mặt Trần Tùy Nhạn.
Thấy hắn nhanh nhẹn giúp Trần Tùy Nhạn xử lý vết thương, đừng nói Phá Nguyệt, ngay cả Trần Tùy Nhạn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chờ hắn băng bó xong, Trần Tùy Nhạn đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng là người trong quân đội?”
Dung Trạm gật đầu: “Phải.”
Trần Tùy Nhạn mặt không đổi sắc nói: “Ta là tướng quân của kỵ binh Nam lộ dũng mãnh, trong ngực áo có lệnh bài của ta.”
Dung Trạm hơi chần chừ, theo lời hắn lấy lệnh bài ra nhìn thoáng một cái, rồi trả lại cho hắn: “Tướng quân, mời thu hồi.”
Trần Tùy Nhạn nghe hắn nói như vậy, đã biết chức vị hắn trong quân đội thấp hơn mình. Quân đội Đại Tư chú trọng nhất chính là kỷ luật, điều này tiếp thêm cho hắn mấy phần sức lực. Hắn lạnh lùng nói: “Nữ tử này là thê tử đã gả cho ta, ta lùng bắt thê tử bỏ trốn là việc của ta, vì sao ngươi lại nhúng tay vào?”
Dung Trạm chưa kịp trả lời, Nhan Phá Nguyệt ở phía sau đã nổi giận gầm lên: “Thê tử cái rắm!”
Ngôn từ thô tục như vậy khiến Dung Trạm nhíu mày.
“Chẳng lẽ chúng ta không có bái đường?” Trần Tùy Nhạn phẫn nộ quát lên.
“Chưa hề!”
“Ngươi ngay cả trượng phu của mình cũng không nhận?”
Dung Trạm ở một bên nhìn hai người ta một câu ngươi một câu không ai nhường ai. Sắc trời đã sáng, trong ngõ hẻm cũng nhiều người qua lại, mới mở miệng nói: “Mang hắn về phòng trước rồi hỏi sau.”
Dung Trạm tuy có ân lớn với Nhan Phá Nguyệt, nhưng thật ra nàng không biết nhiều về hắn. Thấy hắn như vậy lại gọi Trần Tùy Nhạn là tướng quân, chỉ sợ hắn tuân thủ kỷ luật, không dám mạo phạm Trần Tùy Nhạn.Thế là trên đường trở về, nàng đem mọi chuyện Trần Tùy Nhạn đã bán nàng cho Ngũ Hổ ra sao, lại còn hôm nay sẽ “sắp xếp nàng làm bài thuốc sống cho mấy tên võ lâm bằng hữu” thế nào, kể hết cho Dung Trạm.
Còn về phần tại sao nàng lại rơi vào tay Trần Tùy Nhạn?
“Hắn gặp ta, thấy ta sức yếu thì lừa đảo, bắt ta đi.” Nàng vẫn chưa dám thổ lộ thân phận thật sự của mình. “Hơn nữa, công tử có thể kiểm tra, hắn thật sự là một tên thái giám, làm sao ta có thể trở thành thê tử của hắn!”
Dung Trạm vốn đang ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ uống trà, nghe nàng nói đến những chuyện ác của Trần Tùy Nhạn đã cau mày không vui; đến lúc nàng nói “Kiểm tra”, thì một miệng đầy nước trà sặc trong cổ họng, liên tục ho khan.
Nhan Phá Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn, cho rằng hắn đã tin tưởng nàng, ai ngờ chờ nàng nói xong, hắn lại cúi đầu nhận lỗi.
“Phá Nguyệt cô nương, cô nương và ta tuy là bằng hữu, nhưng ta dù có thế nào cũng không thể vì lời nói một phía của cô mà giết một vị tướng quân được.”
Nhan Phá Nguyệt tuy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể phản bác. Nàng nghĩ nếu nàng đổi vị trí là hắn, chắc cũng không thể chỉ nghe suông mà giết luôn một người được?
“Vậy công tử nói phải xử trí hắn ra sao? Nếu công tử thả hắn, người không may chính là ta.” Nàng hơi chán nản, nhưng bởi vì không cần giết người, tâm trạng dường như cũng nhẹ nhõm hơn.
Dung Trạm nhìn nàng thật sâu, trầm ngâm trong khoảnh khắc, mới nói: “Ta quyết định mang hắn về doanh trại, điều tra rõ ràng xong sẽ giao cho tướng quân xử lý.”
Nhan Phá Nguyệt than thở: “Được thôi.” Nhưng nàng nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Ta đi cùng công tử.”
Dung Trạm ngẩn người: “Thế… chỉ sợ không ổn.”
Nhan Phá Nguyệt nói kiên quyết: “Hắn không chết, ta không thể nào ăn ngon ngủ yên. Công tử yên tâm, chỉ cần nghe được tin tức hắn bị xử tử, ta liền rời đi. Tự ta có thể kiếm sống, tuyệt đối sẽ không làm phiền công tử. Công tử giữ ta ở lại nơi này, nếu đồng đảng và mấy tên bằng hữu võ lâm của hắn tìm tới, ta sẽ không còn đường sống.”
Dung Trạm nghe nàng kể lể đáng thương như vậy, cũng cảm thấy nàng lẻ loi một mình ở nơi này thật sự không ổn. Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng mới khẽ gật đầu: “Được thôi.” Hắn ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Trong doanh trại còn thiếu đầu bếp có tay nghề, có điều rất khổ cực, nếu muốn cô nương có thể thử một lần.”
Nhan Phá Nguyệt nghe được trong bụng vui như mở cờ. Thật ra nàng chẳng sợ đồng đảng gì đó của Trần Tùy Nhạn, có điều nàng phát hiện ra trước đó mình đã quá chủ quan, Trần Tùy Nhạn có thể tìm đến nơi này thì Nhan Phác Tông cũng có thể. Nếu còn tiếp tục lưu lại đây thì chỉ có đường chết. Tuy nàng không biết vì sao ám vệ Nhan phủ lâu rồi không thấy xuất hiện, nhưng nàng tuyệt đối không dám ôm tâm lý chỉ trông cậy vào may mắn lần nữa.
“Đa tạ! Đa tạ!" Nhan Phá Nguyệt đứng lên hành lễ với Dung Trạm, hắn khe khẽ mỉm cười, đột nhiên thoáng nhìn thấy gương mặt nàng lem luốc như chú mèo con lại vội vàng đảo mắt sang hướng khác.
“Phá Nguyệt, mặt cô nương dơ rồi, nên đi trang điểm lại chút đi.” Hắn nói. Nếu Nhan Phá Nguyệt đã cố ý che dấu tướng mạo thật sự, là quân tử cũng không nên ép buộc người khác. Hắn muốn ngầm nhắc nàng đi cải trang lại.
Nhưng lời hắn nói rất khó hiểu, Nhan Phá Nguyệt không nghe ra được ẩn ý trong đó, còn tưởng trên mặt mình thật sự dính bẩn, cũng không để ý tới. Nàng nhặt lấy một cái bao trên mặt đất, che phủ đại huyện quan trọng trên người Trần Tùy Nhạn, không nhịn được nói: “Dung Trạm, vậy ta đạp hắn mấy cái chắc là được chứ?”
Thật ra Dung Trạm cũng tin câu chuyện của nàng là thật, lúc này thấy nàng đứng đó chân thành nhìn mình, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, làm hắn không khỏi mỉm cười.
“… Được thôi. Nhưng không được đá vào miệng vết thương.” Hắn để tách trà xuống, đứng dậy đi ra cửa phòng.
Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ, chim chóc ríu rít.
Dung Trạm khoanh tay đứng dưới mái hiên, nghe được trong phòng truyền ra tiếng đánh đập không mấy dữ dội, thầm cảm thấy buồn cười.
Nên mặc kệ nàng “bắt nạt” nam tử kia đi. Thứ nhất Dung Trạm cũng thấy tên kia thật sự ghê tởm, cũng nên bị giáo huấn một chút. Thứ hai là hắn biết, với sức lực của Nhan Phá Nguyệt, chỉ sợ đánh tên kia cũng như gãi ngứa mà thôi.
Một lát sau, trong phòng không còn tiếng động. Dung Trạm biết nàng đã trút giận xong mới quay người bước vào.
Quả nhiên chỉ thấy nam tử kia nằm trên mặt đất, ánh mắt tuy lộ rõ vẻ phẫn nộ nhưng thần sắc vẫn ung dung như cũ. Ngược lại Nhan Phá Nguyệt vừa ngồi trên giường thở hồng hộc, vừa cười đắc ý, nhưng đôi mắt lại hiện lên vẻ bất an.
Dung Trạm đoán được tuy rằng nàng nói thì tàn nhẫn chứ cũng chưa nặng tay với ai bao giờ, cho nên có cố ý đánh người cũng như không. Hắn không nói gì ngồi xổm xuống điểm huyệt ngủ của Trần Tùy Nhạn, rồi nhẹ nhàng: “Cô nương thu dọn đi, hôm nay chúng ta lên đường.”
Nhan Phá Nguyệt gật đầu, tiện tay cầm lấy cái gương đồng thô sơ trên bàn.
Thấy nàng soi gương, Dung Trạm liền tự giác quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Hình ảnh trong gương đồng rất mơ hồ, Nhan Phá Nguyệt mới đầu còn không để ý, cầm cái lược chải mái tóc dài đã bị rối, bất chợt thấy trên mặt có mấy vệt nhàn nhạt xanh xanh, ngơ ngẩn một lát mới có phản ứng.
“A —— ” Nàng kêu nhỏ. Trong lòng thầm nghĩ phải làm sao giải quyết chuyện này? Nàng không sợ bị Dung Trạm nhìn thấy dung nhan thật, chỉ sợ hắn cảm thấy nàng không thành thật thẳng thắn.
Nhưng Dung Trạm nghe tiếng kêu hoảng hốt của nàng thì trái lại, hai tai ửng đỏ, thầm nghĩ tuy là vô tình mới nhìn thấy dung mạo cô nương đã cố ý che dấu, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.
“Ta không có ý giấu diếm công tử!”
“Ta đi cho ngựa ăn.”
Hai người đồng thời lên tiếng, Nhan Phá Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Dung Trạm đã bước nhanh ra ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại.