Điều này là đương nhiên. Trời đã vào cuối thu, nàng bị hơn nửa thùng nước tắm của Bộ Thiên Hành đổ hết lên người, lại còn đứng trơ trơ hong gió hơn một canh giờ. Sáng hôm sau, lúc nàng tỉnh dậy, cảm thấy đầu nặng như đeo đá. Đến trưa, nàng mơ mơ màng màng nằm co ro trên giường trong địa lao, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa.
Lúc Tiểu Tôn mang cơm trưa vào cho nàng, phát hiện ra nàng bị cảm làm hắn hoảng hồn. Bộ Thiên Hành không có trong doanh trại, hắn đành đi tìm quân y xin ít thuốc trị phong hàn.
Không ngờ vừa uống xong chén thuốc, Nhan Phá Nguyệt lại phun ra một ngụm máu tươi. Tiểu Tôn vô cùng hoảng sợ sờ tay nàng. Tay nàng lạnh như băng, lạnh đến thấu xương. Hắn cẩn thận quan sát, cả người nàng, hai tai, làn môi, cái cổ, da thịt đều trở nên trắng bệch.
Tiểu Tôn vội vàng ôm chăn bông ở cả năm cái giường đem tới đắp cho nàng, nhưng thân nhiệt của nàng vẫn mỗi lúc một giảm, thân thể nho nhỏ run rẩy kịch liệt. Tiểu Tôn chưa bao giờ thấy ai bị cảm lạnh nghiêm trọng đến vậy, hắn gấp gáp chạy khắp nơi tìm Bộ Thiên Hành.
Hắn vừa chạy tới cổng doanh trại, liền thấy Bộ Thiên Hành đang dắt Đạp Tuyết lững thững đi dạo dề. Tiểu Tôn gần như té xuống lưng ngựa, lập tức quỳ phịch trước mặt Bộ Thiên Hành: “Tướng quân! Mộc tỷ tỷ, Mộc tỷ tỷ bệnh sắp chết rồi!”
Bộ Thiên Hành hoảng hốt nhún nhẹ chân nhảy lên lưng ngựa. Đạp Tuyết tung vó chạy đi, trong khoảnh khắc đã băng qua hơn nửa quân doanh, bỏ xa Tiểu Tôn. Vừa đến địa lao, Bộ Thiên Hành vứt dây cương sang một bên, bước nhanh hai ba bước vào trong địa lao. Binh sĩ canh ở cửa chỉ thấy một thân ảnh thoáng qua nhanh như chớp. Mãi một lúc sau, có người mới lên tiếng hỏi kẻ kế bên: “Người vừa rồi… có phải Bộ Tướng quân không?”
Dưới đống chăn bông chất như núi, lộ ra một gương mặt rỗ nho nhỏ.
Khuôn mặt vẫn xấu như trước, nhưng đôi môi ngày thường vốn đỏ như cánh hoa không biết từ khi nào đã biến thành màu đen. Hình như nghe được tiếng động, nàng từ từ mở mắt. Ánh mắt mờ mịt, không có tiêu cự nhìn Bộ Thiên Hành.
“Cô…” Bộ Thiên Hành đang định nói chuyện.
“Bộ … khốn kiếp, hạ… lưu!” Giọng nói nàng mỏng manh như đang làm nũng, lầm bầm than thở xong lại lập tức nhắm mắt, khó chịu rên lên.
Bộ Thiên Hành trầm mặc trong khoảnh khắc. Hắn nhớ đến hôm qua, thật ra cuối cùng vẫn là mình mạo phạm trước, hại nàng bị nhiễm bệnh.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, bất chấp lễ nghi cầm tay nàng lên. Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng áp lên mạch môn nơi cổ tay nàng , chậm rãi truyền chân khí vào.
Sau một nén nhang, sắc mặt Phá Nguyệt dần trở nên hồng hào, tay cũng ấm áp hơn. Lúc này Bộ Thiên Hành mới yên tâm, tăng thêm chân khí truyền vào cơ thể nàng. Có điều, ánh mắt hắn lại không tự chủ mà nhìn xuống bàn tay nhỏ trong tay mình.
Sao có thể nhỏ như thế nhỉ? Hắn nghĩ, tay nàng không giống với những người phụ nữ thô kệch trong quân doanh, mà so với nữ tử trong thành trấn hình như còn nhỏ hơn.
Không chỉ nhỏ bé, hơn nữa lại mềm mại, mịn màng như một khối đậu hũ non trắng nõn nà. Cả một nốt ruồi hay một vết chai cũng không có.
Nàng quả nhiên là một thiên kim tiểu thư thực sự.
Bỗng nhiên chân khí của Bộ Thiên Hành bị chặn lại. Hắn chỉ cảm thấy ở mạch môn Phá Nguyệt trào ra một dòng khí tà môn vô cùng bá đạo, dời núi lấp biển mạnh mẽ đánh tới.
Bộ Thiên Hành vận công chế ngự, ai ngờ dòng khí ấy tan biến trong nháy mắt, dường như mất hút không còn chút dấu vết nào trong cơ thể nàng. Hắn lại sờ tay của nàng, còn lạnh hơn cả hàn thiết. Bất luận hắn có truyền bao nhiêu chân khí vào, nàng vẫn càng lúc càng lạnh như một cái xác không hồn, hoàn toàn không có phản ứng.
Trán Bộ Thiên Hành ướt đẫm mồ hôi. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ đúng như lời Tiểu Tôn nói, hôm nay nàng phải chết ở nơi này? Dòng chân khí kỳ lạ trong cơ thể nàng lại là gì? Lúc thì cực lạnh, lúc thì cực nóng. Hắn chưa bao giờ gặp phải loại nội lực nào quái dị như thế!
Bộ Thiên Hành quả quyết nhấc chăn bông lên, vào nằm cạnh Phá Nguyệt. Hắn nắm lấy hai cổ tay nàng. Vừa chạm vào càng khiến hắn giật mình — trong chăn bông lạnh như hầm băng. Hai mắt Phá Nguyệt nhắm nghiền, run rẩy, bờ môi đã thâm đen.
Bộ Thiên Hành chần chờ trong chốc lát rồi dùng một tay kéo thân thể nhỏ bé, suy yếu, lạnh buốt vào trong ngực. Hắn dùng toàn lực vận công, nội lực thuần dương tỏa ra. Xung quanh thân thể hắn là một trường hơi nóng ôn hòa bao phủ.
Tiểu Tôn từ xa chạy vào địa lao, chỉ thấy dáng lưng Tướng quân đang nằm, cản trở hết tầm mắt. Hắn biết Tướng quân đang dùng nội lực giúp nàng nên yên lặng lui ra, bảo vệ ở cửa địa lao.
Ý thức Phá Nguyệt đứt quãng, lúc tỉnh lúc mê.
Nhưng nàng vẫn cảm giác được dòng khí lúc nóng lúc lạnh trong cơ thể càng lúc càng trở nên mạnh mẽ chưa từng thấy. Nàng mơ hồ nghĩ, thôi xong rồi, thân thể này vốn là thể chất cực hàn, bây giờ lại bị cảm lạnh, không phải là lạnh càng thêm lạnh sao.
Toàn thân nàng đông cứng như bị chôn trong hầm băng. Ngược lại trong người lại nóng như có ai phóng hỏa, đốt cháy lục phủ ngũ tạng. Khổ hình đau đớn như thế này nàng chưa bao giờ trải qua, khó chịu vô cùng.
Nàng đột nhiên mở to mắt, mông lung nhìn thấy một nam nhân áo nhung đen sẫm, cao to anh tuấn đang đứng trước giường mình, ánh mắt trong trẻo, quan tâm nhìn nàng. Nàng rất cố sức mới nhận ra được thì ra là cái tên xấu xa Bộ Thiên Hành, tất cả chỉ tại hắn, thật chỉ muốn đấm chết hắn cho rồi!
Đột nhiên có một luồng khí nóng chậm rãi truyền đến từ cổ tay. Luồng khí xa lạ nhưng ôn hòa, kiên định chảy khắp người nàng. Những nơi nó đi qua đều khiến nàng trở nên dễ chịu vô cùng. Nàng thoải mái rên hừ hừ, không nhịn được càng muốn nhiều hơn.
Ai ngờ khí tức trong cơ thể vừa dịu xuống được một chút, luồng nhiệt lực kia lại biến mất trong khoảnh khắc. Toàn thân nàng lập tức lạnh cứng như sắt, chân khí nóng như lửa trong cơ thể lại tiếp tục dày vò.
Trong lúc hấp hối, bất chợt nàng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mơ mơ hồ hồ, nàng chỉ nghe được hơi thở xa lạ của nam nhân, mà quanh thân nàng vô cùng ấm áp, dễ chịu, phảng phất được ánh mặt trời chiếu rọi khắp người, quét sạch mọi tàn khí âm hàn dơ bẩn. Dường như thân thể nàng lại khôi phục được chút sức lực, sức sống của sinh mệnh một lần nữa quay về.
Nàng có thể đoán ra người này là ai, nhưng mà vòng tay của hắn thật sự rất dễ chịu. Nàng không thèm nghĩ nữa, chỉ muốn dựa vào gần hơn nơi phát ra ấm áp và nhu hòa ấy. Nàng nâng cánh tay ôm lấy eo hắn, rúc người vào lòng hắn cọ cọ, cuối cùng áp mặt vào bộ ngực rộng dẻo dai cường tráng.
Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.
Vầng trăng treo cao.
Áng trăng trong như nước, nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa sổ rọi sáng gần nửa nhà lao. Phá Nguyệt cảm thấy có gì đó cứng rắn đang cấn dưới người mình, mơ màng mở mắt tỉnh dậy.
Toàn thân nàng cứng đờ.
Bộ Thiên Hành gần trong gang tấc.
Không, phải nói là không có chút khoảng cách.
Đầu nàng gối trên cánh tay hắn. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ở cách đỉnh đầu nàng mấy tấc. Đôi mắt dài khép hờ, hơi thở vững vàng. Một tay nàng để trên lồng ngực hắn, tay còn lại ôm eo hắn. Mà hai chân nàng, lại còn chết tiệt quấn lấy bắp đùi hắn.
Hắn vẫn thản nhiên nằm thẳng, chỉ có một bàn tay to khoác lên eo nàng, mơ hồ còn truyền hơi nóng ấm áp lên người nàng, khiến nàng vừa ngưa ngứa, vừa rất thoải mái.
Tim Phá Nguyệt nhảy “Bang bang” trong ngực.
Lại còn, cái thứ cứng rắn đó… Nàng đương nhiên biết đó là cái gì — Cả người nàng gần như treo trên người hắn, hai chân còn kẹp lấy đùi hắn, nên cái đó của hắn… đương nhiên vừa khớp ở phía dưới nàng.
Phá Nguyệt phảng phất cảm thấy tất cả những điều này đều là ở trong mơ. Có lẽ vì bóng đêm quá tĩnh mịch, tư thế ngượng ngùng vậy mà nàng không một chút khẩn trương, chỉ mơ hồ cảm thấy có một chú mèo nhẹ nhàng cào móng trên tim mình, ngưa ngứa, một chút phấn khích kỳ lạ, một chút bất an.
Nàng dè dặt, cẩn thận nhấc chân xuống khỏi đùi hắn. Có điều chăn bông hết lớp này chồng lên lớp khác rất nặng, cái đó ở trong bắp đùi nàng lại cứ quật cường ngẩng đầu khiến nàng càng cảm thấy lúng túng.
Vất vả một phen mới lùi được người về phía sau, rời khỏi ngọn nguồn tội ác ấy xa một chút, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong bóng đêm mông lung, hình dáng hắn càng thêm khôi ngô tuấn tú.
Hàng lông mày của hắn rất đẹp, cứ như một nét phác trên bức tranh thủy mặc, đen thẫm, thanh tú nhưng không kém phần sắc bén. Hốc mắt sâu, lông mi rất dài. Phá Nguyệt biết, đó là một đôi mắt cực kỳ nam tính. Lúc sâu thẳm yên tĩnh như ngọn núi phía xa, lúc mãnh liệt như sóng biển cuộn trào. Sống mũi cao thẳng khí khái. Đôi môi mỏng đều đặn.
Nét đẹp của một bậc anh hùng khí khái.
Phá Nguyệt không khỏi nhớ đến thân thể cân đối, rắn chắc mình nhìn thấy đêm qua, mà thân thể này bây giờ lại áp dưới người mình…
Mặt nàng cuối cùng cũng không biết nóng lên từ lúc nào.
Nàng nhìn hắn chăm chú, nghĩ thầm thật ra hắn cũng không phải người xấu. Luồng khí khó chịu trong cơ thể nàng đã không còn sót lại chút gì. Mà nàng cũng có thể cảm giác được quần áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi — Vì cứu nàng, nhất định hắn đã hao tổn không ít chân khí.
Chỉ là, đêm nay hai người thế này cũng tính là có đụng chạm da thit, hắn và nàng cuối cùng sẽ tính thế nào đây?
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói lười nhác bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu, làm Phá Nguyệt giật nảy mình.
Không chờ nàng trả lời, bàn tay to khoác lên eo nàng đã không tiếng động rút đi. Hắn ngồi dậy, xoay người xuống giường.
Phá Nguyệt cũng vội vàng ngồi dậy, lại thấy vạt áo hắn rộng mở, lộ ra một khoảng ngực dẻo dai gợi cảm. Nếu nàng nhớ không lầm, lúc nàng vừa tỉnh dậy thì gương mặt mình đang áp lên bộ ngực đó. Nếu nàng vẫn không nhớ lầm, y phục của hắn, hôm qua… hình như chính nàng kéo ra.
Lại còn, phía dưới hắn còn có cái đó hùng tráng ngẩng đầu…
Phá Nguyệt chỉ cảm thấy, nam nhân này giống như bị mình làm bẩn.
Bộ Thiên Hành lạnh nhạt nhìn nàng một cái, làm như không có chuyện gì xoay người đưa lưng về phía nàng.
Phá Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười — nhất định là hắn cho rằng nàng không phát hiện ra hắn khác thường. Nàng cũng ngại không vạch trần, chỉ chân thành nói: “Cám ơn Tướng quân, ngày hôm qua đã cứu ta.”
“Ừ, chuyện nhỏ thôi.” Hắn thờ ơ nói.
Một lát sau, hắn mới xoay người lại, vẻ mặt thản nhiên, quần áo đã chỉnh tề.
Phá Nguyệt biết không nên, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn xuống dưới, phát hiện thật kỳ lạ là không còn sót lại chút gì. Nàng nghĩ thầm, người ta có thể dựa vào nội lực cao thâm mà thu thả tự nhiên như vậy sao?
Vậy sao trước kia cái của Nhan Phác Tông cả đêm đều cứng? Nội lực của hắn nhất định là cao hơn tên tiểu tử Bộ Thiên Hành này chứ!
Nàng không dám nghĩ nhiều, cũng nghĩ không thông.
“Chuyện này, đừng nói lại với Tiểu Dung.” Ánh mắt Bộ Thiên Hành sâu thẳm nhìn nàng.
Phá Nguyệt chắc là bị ma xui quỷ khiến rồi mới buột miệng nói: “Chuyện này… là chỉ chuyện gì?”
Bộ Thiên Hành hơi nhíu mày, kinh ngạc trong giây lát.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nữ tử lẳng lặng ngồi ở đó. Trên gương mặt nhan sắc tầm thường, đôi mắt lại ngược lại sáng lung linh. Không giống với dáng vẻ sắp chết tối hôm qua, giờ phút này nàng vừa có vẻ ngỗ ngược, vừa có chút lanh lợi hoạt bát.
Rõ ràng vừa sống lại từ chỗ chết, nàng còn dám trêu cợt hắn…
Nhận ra được sự thật này, Bộ Thiên Hành đột nhiên bật cười.
“Chính là… chuyện ta và cô đồng sàng cộng chẩm.”
*Đồng sàng cộng chẩm: cùng giường chung gối.
Hai người đối diện, im lặng mắt đấu mắt.
Phá Nguyệt chịu thua trước, quay mặt đi chỗ khác.
“Vì sao không cho Tiểu Dung biết?”
Bộ Thiên Hành liếc nhìn nàng, nói: “Tên đó nhất định sẽ ép chúng ta cưới luôn rồi động phòng.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, đồng thời nghĩ đến bộ dáng của Dung Trạm, cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.
Bộ Thiên Hành nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền bên má nàng, đột nhiên hỏi: “Cô chỉ là một cô gái yếu đuối, vì sao phải một mực lưu lạc bên ngoài?”
Câu nói của hắn làm lòng nàng khẽ run, chỉ nhìn hắn chậm rãi đáp: “Bởi vì không muốn sống tạm.”
Bộ Thiên Hành trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt đen thẫm lẳng lặng hòa cùng bóng đêm xung quanh.
“Cho nên ta thật sự rất cảm ơn ngươi và Dung Trạm.” Nàng thở dài nói.
Bộ Thiên Hành không lên tiếng, trên mặt cũng không có nụ cười.
Hắn ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh lùng: “Cô đã không còn gì đáng ngại, cũng xem như châu về Hợp Phố. Sau này bảo trọng.”
*Châu về Hợp Phố: Những cái quý giá không thể mất đi được, trước sau cũng quay về với chủ nó.
Do tích sau:
Thời Hậu hán, có tên thái thú bạo tàn, thường bắt dân đi lấy ngọc châu.
Vì thế, châu từ Hợp Phố sang hết quận Giao Chỉ.
Mãi sau, Mạnh Thường về thay chức thái thú, bỏ hết lề luật cũ, ngọc châu lại quay về Hợp Phố.
Lại truyền rằng, do sự cai trị hà khắc, thuế tô quá nặng, người làm nghề trai ngọc Hợp Phố bỏ quê, phân tán nhiều nơi.
Mãi sau, chính sách cai trị có nới lỏng, quan lại thanh liêm hơn, ít sách nhiễu dân chúng, những người làm nghề lấy hạt châu lại trở về Hợp Phố.
Phá Nguyệt khó hiểu, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Dung Trạm sắp về? Hắn nói châu về Hợp Phố là thế nào?
Nhưng hắn đã xoay người, không hề quay đầu nhanh chóng đi khỏi địa lao.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phá Nguyệt tinh thần sảng khoái rời khỏi giường. Đợi một lúc lâu cũng không thấy Tiểu Tôn đưa thức ăn tới. Lúc nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, chợt thấy mấy thân ảnh màu đen xuất hiện ở cuối địa lao.
Đợi bọn hắn bước ra khỏi bóng tối, toàn thân Phá Nguyệt cứng đờ, quả thật khó mà tin những gì trước mắt mình.
Không thể, làm sao có thể? Đây là địa bàn của Bộ Thiên Hành, bọn họ làm sao có thể hoàn toàn không bị cản trở tới tìm mình?
Kẻ cầm đầu cung kính hành lễ với nàng, mỉm cười nói: “Tiểu thư, thuộc hạ tội đáng muôn chết, đã khiến tiểu thư lưu lạc bên ngoài đến nay.”
Tuy miệng hắn nói tội đáng muôn chết, thần sắc lại vô cùng lạnh lùng trầm tĩnh. Mà hắn mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, hình như đã tra ra chân tướng nàng dưới lớp mặt nạ.
Phá Nguyệt làm gì còn có tâm tư tránh né, chỉ run giọng hỏi: “Bộ Tướng quân đâu?”
Sắc mặt kẻ đó không thay đổi: “Hắn đợi bên ngoài. Có điều với kẻ không liên quan, tiểu thư đừng quan tâm thì tốt hơn.”
Cửa địa lao, đã không còn một người lính thủ vệ nào. Chỉ có khoảng mười bảy con ngựa cao to, chỉnh tề đứng xung quanh chiếc xe ngựa màu đen tuyệt đẹp. Phá Nguyệt chậm chạp bước lên xe ngựa, bỗng nhiên quay người nhìn lại, chỉ thấy Bộ Thiên Hành đang đứng ở ngoài lều trại phía xa xa. Một người một ngựa đứng đó, lẳng lặng nhìn về phía này, không rõ diện mạo.
Hàng trăm thứ mùi vị xuất hiện trong lòng nàng.
Nhưng nàng không trách hắn. Nàng nghĩ, vậy mà nàng không trách hắn.
Nàng và hắn bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì. Hôm qua hắn cứu nàng, đã khiến nàng vô cùng cảm kích. Hắn chỉ là võ quan ngũ phẩm, làm sao địch nổi Vệ úy đại nhân đứng đầu cửu khanh quyền cao chức trọng? Chẳng lẽ lại vì nàng mà đánh mất cả tiền đồ lẫn tính mạng?
Đương nhiên, cũng có khả năng tối qua hắn giúp nàng chỉ vì an toàn của thiên kim tiểu thư Nhan phủ.
Nhưng cuộc đời của nàng, vốn không nên trông cậy vào sự giúp đỡ của người khác.
Là nàng ngây thơ, Dung Trạm cũng ngây thơ, Bộ Thiên Hành chẳng qua thuận thế mà làm.
Nhan Phác Tông quá mạnh mẽ bá đạo, nàng vốn không thể chạy được.
Nàng vào xe ngựa ngồi xuống. Trong xe vẫn như cũ, phủ bằng áo lông cáo màu trắng tinh xảo, trên vách xe còn treo ngọc bội, khảm đá quý.
Đây là một cái lồng giam hoa lệ, cuối cùng nàng lại bị bắt trở về.
Xe ngựa chạy băng băng về phía trước, Phá Nguyệt chỉ có thể núp ở một góc khuất trong xe, ngơ ngác nhìn ra cửa xe đóng chặt.
Nàng thấy mình như một tế phẩm cô độc, bị người ta qua ngàn dặm xa xôi mang về dưới chân chủ nhân.
Hồi lâu sau, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, nàng nâng tay cố sức lau khô.