Trong ánh lửa bập bùng, sắc mặt Nhan Phác Tông hiển hiện rõ tâm tình biến động.
Bất chợt hắn nhếch môi cười. Dưới cái nhìn đầy sát khí của Bộ Thiên Hành, và ánh mắt vừa căm hận vừa sợ sệt của Phá Nguyệt, Nhan Phác Tông thản nhiên cởi áo khoác lông cáo, lấy ra một cái khăn lụa sạch sẽ chậm rãi lau dầu dính trên mặt, trên tóc.
Sau đó hắn vẫn đứng yên, nhướng mắt quan sát hai người đối diện.
“Ngươi không thiêu chết được nàng.” Hắn quẳng khăn lụa sang một bên. “Thân thủ ta nhanh hơn ngươi gấp mấy lần, chỉ cần ngươi động đậy, ta có thể đoạt nàng từ tay ngươi ngay lập tức. Nhiều lắm… thì chỉ cháy hỏng chút dung mạo. Thân thể nàng vẫn là của ta. Còn ngươi, sẽ chết rất thảm.”
Bộ Thiên Hành hiểu, lời Nhan Phác Tông nói là sự thật. Nhan Phác Tông không vội tấn công, chính là sợ lửa làm phỏng Phá Nguyệt. Thế là Bộ Thiên Hành trầm giọng nói: “Ngươi có thể thử! Nàng đã quyết tâm chịu chết, ngươi không cản được đâu!”
Nhan Phác Tông không đáp, chỉ chăm chú nhìn Phá Nguyệt.
Quần áo nàng rách rưới, tay chân lộ ra ngoài như chú dê con trắng trẻo, yếu ớt không nơi nương tựa. Nhưng trong đôi mắt sâu như nước hồ thu lại tràn ngập kiên nghị. Ánh mắt bất khuất, lẫm liệt cùng dáng người mảnh mai đan vào nhau khiến lòng hắn vừa hận vừa ngứa.
Thứ Nhan Phác Tông muốn, chính là hủy diệt phần kiên nghị của nàng. Nàng càng cương với hắn, hắn càng muốn làm nàng phải ngoan ngoãn nép bên chân hắn.
“Nguyệt nhi, nàng là người thức thời.” Hắn mỉm cười nói với nàng. “Nếu không phải Trần Tùy Nhạn chen ngang, chúng ta đã là vợ chồng. Ta yêu nàng thương nàng, để nàng hưởng vinh hoa phú quý cả đời, tội gì phải chịu nỗi khổ lang bạt kỳ hồ?”
(*Lang bạt kỳ hồ: sống đầu đường xó chợ, rày đây mai đó.)
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt không ngờ Nhan Phác Tông bỗng nhiên mềm mỏng, đều khẽ giật mình.
Lại nghe hắn nói tiếp: “Bị phỏng sẽ rất đau, còn trở nên vô cùng xấu xí, khổ sở cả đời. Cha chỉ hận không thể nâng niu Nguyệt nhi trong bàn tay, làm sao nhẫn tâm để Nguyệt nhi chịu khổ như vậy? Nguyệt nhi ngoan, qua đây, cha không trách lỗi lầm cũ. Còn tên tiểu tử này, cha đồng ý với Nguyệt nhi, tha mạng cho hắn. Như thế mọi người đều vui vẻ, không phải tốt hơn sao?”
Mặc dù Bộ Thiên Hành bị nội thương rất nặng, nhưng từ khi khí huyết chảy ngược, nội tức lại dần thông thuận. Lời qua tiếng lại nãy giờ cũng đủ để Bộ Thiên Hành khôi phục hai ba thành công lực.
Trong lòng Bộ Thiên Hành biết rõ, cơ bản là Nhan Phác Tông còn luyến tiếc dung mạo của Phá Nguyệt nên mới không tấn công.
Bộ Thiên Hành quyết định dùng sinh mạng mình mở một con đường sống cho Phá Nguyệt.
“Tốt. Ta cũng không muốn chết. Ta để nàng đi với ngươi.” Bộ Thiên Hành chậm rãi nói. Nãy giờ Phá Nguyệt vẫn giữ im lặng, nghe Bộ Thiên Hành nói vậy, tuy giống với những gì nàng nghĩ nhưng lòng không khỏi xót xa.
Nhan Phác Tông nhếch mép cười khẽ. Tuy nhiên hắn vẫn duy trì cảnh giác, âm thầm đề phòng Bộ Thiên Hành. Bộ Thiên Hành tiếp tục nói: “Ngươi lùi lại hai bước, ta muốn nói mấy câu với Nguyệt nhi.”
Dĩ nhiên Nhan Phác Tông có chút tức giận. Nhưng với hắn, cái mạng nhỏ của Bộ Thiên Hành đâu đáng giá bằng dung mạo xinh đẹp của Phá Nguyệt. Hắn kềm chế lửa giận, lùi về sau hai bước. Có điều ánh mắt vẫn lạnh giá quan sát hai người.
Bộ Thiên Hành thấy hắn lùi một khoảng mới bất ngờ chộp hai tay Phá Nguyệt, vặn cổ tay nàng mấy cái. Nàng đau đớn kêu lên, sau đó cảm giác được hai tay đã bình thường trở lại. Bộ Thiên Hành cúi đầu kề sát tai Phá Nguyệt, dùng giọng bé đến mức không thể nghe thấy: “Ta đẩy nàng, nàng phải chạy nhanh ra cửa sau. Nhớ không được quay đầu lại. Trên sườn núi có rất nhiều kho hàng bỏ trống, nàng trốn tạm mấy ngày. Người của Tiểu Dung không thấy ta về kho thóc, nhất định sẽ đi tìm.”
Phá Nguyệt nghe hắn nói vậy, lòng đau không kể xiết: “Vậy còn huynh…”
Bộ Thiên Hành không đáp, chỉ im lặng nhìn Phá Nguyệt. Ánh lửa leo lét không soi rõ được gương mặt tuấn tú trắng bệch. Nhưng đôi mắt sáng rực như sao, ẩn chứa vô vàn tình cảm ấm áp lẫn kiên cường vững chãi.
Nước mắt nàng rơi như mưa. Làm sao Phá Nguyệt không đoán được tâm tư của Bộ Thiên Hành? Cây đuốc, dầu cải, nóc nhà sụp đổ, thân thể tàn tạ. Đây rõ ràng là hắn muốn cùng Nhan Phác Tông đồng quy vu tận!
(*Đồng quy vu tận: liều chết với kẻ địch)
Phá Nguyệt dịu dàng dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình phủ lên bàn tay to, lạnh buốt đang cầm đuốc. Nhan Phác Tông ở cách đó không xa liền phát hiện có điều bất ổn. Hắn cho rằng nàng muốn xả thân liều chết, khẽ quát một tiếng: “Nguyệt nhi!”
Dường như Phá Nguyệt không nghe thấy. Nàng ngẩng đầu nói với Bộ Thiên Hành: “Xin lỗi… Lần này, muội không thể nghe theo huynh.”
Ánh sáng trong đôi mắt đen của Bộ Thiên Hành chợt tắt ngóm. Hắn bắt lấy tay nàng, nhưng nàng đã bước một bước về phía Nhan Phác Tông.
“Những lời ngươi nói là thật? Ngươi đồng ý buông tha huynh ấy?” Nàng nghiêm giọng hỏi Nhan Phác Tông.
Nhan Phác Tông cười lạnh đáp: “Tất nhiên là ta hận không thể phanh thây hắn thành trăm mảnh. Nhưng mạng hắn làm sao sánh bằng dung mạo của Nguyệt nhi? Nguyệt nhi, nàng còn chờ gì nữa? Cha đây dù có giết ngàn người vạn người, nhưng những gì ta hứa với Nguyệt nhi, ta có bao giờ nuốt lời?”
Phá Nguyệt gật đầu — Nhan Phác Tông nói đúng, hắn chưa từng nuốt lời với nàng. Chỉ cần nàng qua đó, Bộ Thiên Hành sẽ được sống.
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Bộ Thiên Hành. Toàn thân Bộ Thiên Hành cứng ngắc như đá, tay vẫn nắm chặt tay nàng không buông. Làm sao có thể buông ra?
Nàng dịu dàng nói: “Bộ ca, là lỗi của muội. Tất cả đều do muội mới liên lụy huynh thế này. Huynh dưỡng thương cho tốt, xin đừng vì muội mà không cần mạng mình. Thật ra cũng không sao, hắn đối xử với muội rất tốt. Chúng ta chia tay ở đây thôi, huynh quên muội đi. Từ đây về sau là muội tự nguyện đi theo hắn. Tạm biệt huynh.”
Giọng nói Phá Nguyệt run rẩy truyền vào tai Bộ Thiên Hành khiến lòng hắn càng đau đớn.
Còn Nhan Phác Tông, lúc nghe nàng nói ‘hắn đối xử với muội rất tốt’, ‘muội tự nguyện đi theo hắn’ thì chợt mềm lòng. Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ ─ Nàng cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm với mình. Chắc chắn là bị Thành Vương và tên tiểu tử này lừa gạt mới thay lòng đổi dạ. Ý nghĩ này làm hắn cảm thấy vui vui, trong lòng cũng hạ quyết định. Sau khi mang nàng trở về, hắn nhất định sẽ từ từ thuần phục thân thể lẫn tâm hồn nàng, nhất định không để nàng rời khỏi mình lần nữa.
Phá Nguyệt hất mạnh tay Bộ Thiên Hành ra, nhưng Bộ Thiên Hành đời nào chịu buông? Hắn kéo mạnh một cái, ôm nàng vào lòng.
Gương mặt Phá Nguyệt đẫm nước mắt, cắn răng muốn đẩy Bộ Thiên Hành ra nhưng lại sợ động đến vết thương của hắn, thành ra chân tay luống cuống.
Bộ Thiên Hành cúi đầu ngậm lấy vành tai Phá Nguyệt, cũng là lần cuối cùng hắn có thể ngậm tai nàng, nghẹn ngào nói: “Đừng giãy, nàng đừng giãy! Nàng hãy nghe ta nói! Hôm nay ta không thể bảo vệ nàng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Mười năm, hai mươi năm, ta thề nhất định sẽ có một ngày ta trở thành Đại tướng quân, giết cái tên súc sinh này đón nàng về. Nếu không tuân thủ lời thề, trời tru đất diệt!”
Tim Phá Nguyệt đau như bị người ta tùng xẻo, nhưng nàng ở trong lòng Bộ Thiên Hành cố nín khóc, mỉm cười: “Ừm… nhớ đừng để muội đợi lâu.”
Bộ Thiên Hành cũng cười, chậm chạp hạ cánh tay buông nàng ra.
Hai người tuy ở trong doanh trại lâu ngày phát sinh tình cảm, nhưng chưa đến mức thề sống chết có nhau. Lần này Bộ Thiên Hành vì nàng chịu chết, phần lớn là vì nghĩa khí và trách nhiệm. Mà Phá Nguyệt nguyện cùng hắn chết chung, cũng là vì nghĩa khí.
Tối nay xảy ra biến cố, phải đối mặt với sinh ly tử biệt thành ra tình cảm trong lòng hai người nhanh chóng nảy nở như thủy triều dâng cao.
Nhan Phác Tông chứng kiến hai người tình thâm không dứt, sắc mặt đã tối sầm từ lâu. Hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Nguyệt nhi, qua đây.”
Phá Nguyệt rưng rưng quay đầu nhìn Nhan Phác Tông. Nàng cảm thấy rất sợ, nhưng không còn cách nào. Đang định bước tới thì tròng mắt Nhan Phác Tông chợt động, hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Một giọng nói già cả, trầm thấp truyền từ bên ngoài vào.
“Nhan lão đệ, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều ngẩn ra. Tuy nhiên Bộ Thiên Hành phản ứng rất nhanh, lập tức kéo Phá Nguyệt trở lại.
Nhan Phác Tông nghe giọng nói này có hơi trầm tư. Chỉ một thoáng nhận ra, sắc mặt hắn khẽ biến.
Hắn lạnh lùng quét mắt qua đôi nam nữ ôm nhau trong góc tường, không vội trừng trị họ. Nhan Phác Tông thong thả bước đến cạnh cửa, cất cao giọng đáp: “Thì ra là Dương đại ca. Dương đại ca luôn lo chuyện võ lâm đại sự, sao hôm nay lại rảnh rỗi quan tâm đến chuyện nhà của tiểu đệ?”
Bộ Thiên Hành nghe được người nọ họ ‘Dương’, lại là cao thủ trong võ lâm, tuổi tác còn cao hơn Nhan Phác Tông thì không khỏi ngạc nhiên.
Có khi nào là Đường chủ Hình đường Dương Tu Khổ?
Trừ gian diệt ác, Dương Tu Khổ xuất quỷ nhập thần?
Trong lòng Bộ Thiên Hành nhen nhóm mấy tia hy vọng. Nhưng thấy người tới dường như là người quen cũ của Nhan Phác Tông nên cũng không dám chắc.
Lại nghe giọng người nọ từ ngoài cửa sổ thở dài: “Nhan lão đệ, ta và ngươi mười sáu năm rồi không gặp. Không ngờ hôm nay gặp nhau trong tình huống thế này. Ngươi luôn làm việc chính nghĩa, là đại anh hùng mà ca ca bội phục nhất. Sao hôm nay lại làm trái luân thường, ép buộc hai đứa trẻ này vào đường cùng như vậy?”
Nhan Phác Tông cười lạnh nói: “Dương đại ca không biết rồi. Phá Nguyệt là ái thiếp ta nuôi lớn từ bé. Nàng bỏ trốn với Bộ Thiên Hành, ta tự mình bắt lại thì có gì gọi là làm trái luân thường? Hơn nữa bây giờ ta cũng không phải người trong võ lâm, Hình đường của Dương đại ca không chuyện gì không làm được, nhưng cũng không nên xen vào việc của bổn quan. Huynh nên đi đi, tránh tổn hại mối giao tình giữa hai chúng ta.
Trong lòng Bộ Thiên Hành vô cùng vui mừng, Phá Nguyệt cũng nhạy bén nắm bắt chút manh mối. Hai người trao đổi ánh mắt, đều nhận ra hy vọng dấy lên trong mắt đối phương.
Dường như Dương Tu Khổ không hề e ngại Nhan Phác Tông, ông bình tĩnh đáp: “Bộ Thiên Hành và lão hủ có chút quen biết. Xin đại nhân nể mặt ta, bỏ qua cho bọn họ đi!”
Nhan Phác Tông khẽ nheo mắt: “Không được.”
Dương Tu Khổ thở dài nói: “Hình đường tuy thế đơn lực bạc, nhưng vì đạo lý, vì chính nghĩa quyết không sợ uy quyền quan lại. Đại nhân đã chấp mê bất ngộ, vậy lão hủ đành phải tận sức đánh với đại nhân một trận.” Ông lạnh lùng quát lên: “Lão Tam, lão Ngũ, lão Thất, bao vây căn nhà! Lão Bát, lão Cửu, cứu người!”
(*Chấp mê bất ngộ: u mê không tỉnh)
Nhan Phác Tông từ trước đã biết đối phương dẫn theo người, chỉ sợ ám vệ hắn bố trí dưới chân núi đều bị khống chế hết rồi. Nhưng Phá Nguyệt đang ở trước mặt, bảo hắn làm sao cam tâm thả đi? Nghe Dương Tu Khổ hạ lệnh bao vây tấn công, hắn nhanh chóng phóng người tới chụp lấy vai Phá Nguyệt.
Bộ Thiên Hành xoay người ôm Phá Nguyệt vào trong ngực, đưa lưng về phía Nhan Phác Tông.
Chợt nghe tiếng gió như sấm rền, cùng một thân ảnh nhỏ gầy nhanh như tia chớp phá cửa sổ mà vào. Hai tay mãnh liệt đánh thẳng vào mặt Nhan Phác Tông.
Vẻ ngoan độc ngưng tụ trên mặt Nhan Phác Tông. Hắn không tránh mà vận khí vào tay tiếp chiêu với người nọ. Hai người tay không tung một chưởng vào nhau trong không trung. Rõ ràng là yên tĩnh không tiếng động, vậy mà hình như không khí cuộn trào như bão tố vô hình. Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt bị sóng khí ấy đánh vào, đồng thời rên lên, miệng phun ra máu!
Bỗng nhiên từ bên cửa có người phụ nữ trung niên và một chàng trai trẻ nghiêng người bay vào, ôm lấy bọn họ cấp tốc vọt ra ngoài. Đến khi Phá Nguyệt định thần nhìn kỹ, thì nàng đã ở bên ngoài căn nhà.
Người phụ nữ kia thấy quần áo Phá Nguyệt rách rưới, chau mày cởi áo choàng khoác lên người nàng. Sau đó nhanh như chớp điểm mấy huyệt đạo chính trên người Bộ Thiên Hành, máu đang chảy lập tức chậm lại. Cô ta lại lấy ra kim sang dược và một bầu rượu, rửa sạch vết thương, bôi thuốc cho Bộ Thiên Hành. Động tác lưu loát, chỉ trong chốc lát đã xử lý ổn thỏa. Bộ Thiên Hành cảm kích nói: “Đa tạ!”
Chàng thanh niên kia lại cầm bầu rượu ném cho Bộ Thiên Hành: “Bộ Tướng quân uống đi để lấy lại tinh thần.” Bộ Thiên Hành vui còn hơn nhặt được báu vật, ngửa cổ uống một hơi. Hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, dường như tay chân đã ấm áp, có lực trở lại. Hắn vươn một tay ôm lấy Phá Nguyệt, vô cùng vui mừng: “Chúng ta… không phải rời xa!”
Tâm trạng Phá Nguyệt hết buồn lại vui, cảm xúc mãnh liệt dấy lên trong lòng. Nàng tựa đầu, vùi mặt vào ngực hắn. Bỗng dưng cằm nàng bị hắn bắt lấy, đôi môi Bộ Thiên Hành vội vã cúi xuống áp lên môi nàng. Vừa thoát khỏi hiểm nguy, Phá Nguyệt cũng vất hết mọi thứ ra khỏi đầu, nồng nhiệt đáp lại.
Một lát sau, Bộ Thiên Hành mới buông nàng ra. Ngẩng đầu lên thấy hai người vừa cứu họ ban nãy đứng ở rất xa, quay đầu đi nơi khác, dường như tránh ngại ngùng.
Bộ Thiên Hành không khỏi đỏ mặt, còn Phá Nguyệt không hề chú ý. Thời khắc sinh ly tử biệt, nàng đâu còn sức để ý đến ánh mắt người khác?
Hai người ôm nhau ngồi dưới đất. Ở đằng xa la tám con tuấn mã đen tuyền, lẳng lặng đứng giữa trời tuyết bao vây ngôi nhà nhỏ. Thì ra vừa rồi trừ lão Bát và lão Cửu, Dương Tu Khổ dẫn theo tám người tất cả.
Dương Tu Khổ và Nhan Phác Tông còn ở lại trong nhà. Tiếng đánh nhau nặng nề mơ hồ vọng ra, lại không biết tình hình cụ thể ra sao.
Khoảng chừng nửa nén nhang thời gian trôi qua, bất chợt có tiếng nổ lớn. Hai thân ảnh mạnh mẽ như hai mũi tên từ ngôi nhà nhỏ bắn ra, phóng từ dưới đất lên cao hai ba trượng. Người cao to hơn chính là Nhan Phác Tông, người thấp bé đương nhiên là Dương Tu Khổ.
Hai người không ngừng giao đấu trong không trung. Đến một độ cao nhất định thì rơi xuống, đồng thời đánh ra một chưởng. Đánh bằng tay không thế nhưng tiếng động vang ra như sắt đá chạm nhau, chấn động núi non.
Sau một chưởng đó, hai người đồng thời tách ra, nhảy ngược về sau.
Tư thế Nhan Phác Tông giống như chim nhạn giương cánh, vừa rơi xuống đất loạng choạng lui lại mấy bước, phun ra một ngụm máu mới đứng lại.
Dương Tu Khổ chỉ lùi lại hai bước, không bị hộc máu, cũng lập tức đứng lại.
Lúc này Phá Nguyệt mới nhìn rõ, đây là một ông lão vừa gầy vừa nhỏ con. Hàng mi dài rũ xuống, mũi tẹt môi dày, thoạt nhìn tướng mạo rất xấu xí. Thật đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài. Ông ta lại là Đường chủ Hình đường tiếng tăm lẫy lừng.
Dương Tu Khổ chợt thở dài cất tiếng: “Hơn hai mươi năm trước, lão hủ không phải đối thủ của Nhan đại nhân. Hôm nay có thể đánh ngang tay, đã hết sức vui mừng.”
Âm lượng vang ra vô cùng mạnh mẽ, trong lòng Nhan Phác Tông không khỏi trầm xuống. Vừa rồi đánh nhau một trận, khí huyết trong người hắn cuộn trào, đã bị nội thương nghiêm trọng. Nhưng dường như đối phương không sứt mẻ gì.
Nhan Phác Tông lại liếc nhìn Phá Nguyệt ở cách đó không xa, thấy nàng và Bộ Thiên Hành thân mật ôm nhau, không kềm được vừa giận vừa hận. Có điều Nhan Phác Tông ý thức rõ ràng, đêm nay hắn đụng phải đám võ lâm nhân sĩ này, tuyệt đối không giành được lợi thế. Dê con đến tận miệng còn bắt nhả ra, làm sao hắn có thể cam tâm? Giữa cơn tức giận, vô tình chân khí bị khuấy động lần nữa. ‘Ộc ộc’ một tiếng, lại phun ra máu.
Tám đệ tử của Dương Tu Khổ thấy thế, đồng loạt nắm chặt binh khí bao vây Nhan Phác Tông. Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói: “Sư phụ, tên này gian ác xảo quyệt, không bằng cầm thú. Chi bằng hôm nay kết liễu hắn đi!”
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nhìn nhau, đều ngẩn ra.
Vốn Bộ Thiên Hành không phải kẻ nhân từ, hơn nữa lại hận Nhan Phác Tông thấu xương, làm sao biết hai chữ nương tay viết thế nào? Chỉ là không thể tự tay giết Nhan Phác Tông, hắn cảm thấy có chút không cam lòng.
Phá Nguyệt nhìn bóng dáng thanh lạnh của Nhan Phác Tông. Sắc mặt hắn tái nhợt, trên áo loang lổ vết máu, nàng có hơi thương cảm. Nhưng nhớ lại vừa nãy hắn muốn giết Bộ Thiên Hành, cõi lòng nàng trở nên lạnh lẽo. Phá Nguyệt quay đầu đi, không nhìn đến tình cảnh bi thảm của hắn.
Nhan Phác Tông cười nhạt, trầm giọng nói: “Các ngươi dám cả gan ám sát nhị phẩm mệnh quan triều đình, bổn quan quả thật bội phục. Nếu muốn Hoàng thượng hạ lệnh xuất binh tiêu diệt môn phái giang hồ nho nhỏ của các ngươi, thì cứ việc ra tay.”
Các đệ tử nghe hắn ngạo mạn nói thế thì hơi chần chờ, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Dương Tu Khổ lại thở dài nói: “Sao đại nhân lại nói vậy? Hình đường và ngươi cũng không có thâm cừu đại hận, nhưng quả thật chúng ta không nhẫn tâm nhìn ngươi bức bách hai người bọn họ nên mới ra tay. Hộ vệ của đại nhân đều bị giam trong miếu Thành Hoàng ở chân núi. Đại nhân hãy xuống núi đi. Hy vọng đại nhân nể mặt lão hủ, sau này đừng làm khó bọn họ.”
Nhan Phác Tông nở nụ cười rét buốt. Hắn điều chỉnh hơi thở nãy giờ cũng khôi phục được bốn năm thành công lực. Có điều hôm nay thế cục đã ngã ngũ, hắn chỉ có thể thoát thân một mình.
Bất chợt Nhan Phác Tông nhìn về hướng Phá Nguyệt, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ: “Phá Nguyệt, nhớ kỹ lời ta nói với nàng đêm động phòng. Những gì nàng muốn, ta đều có thể cho.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã tung người nhảy lên, giẫm lên cành cây đọng tuyết nhanh chóng khuất dạng.
Bộ Thiên Hành vừa nghe đến hai chữ ‘động phòng’, trong lòng như bị gõ mạnh. Hắn liếc nhìn Phá Nguyệt, gương mặt không có biểu hiện gì. Mà Phá Nguyệt vẫn còn chìm trong suy nghĩ, nàng nhớ đến cái hôm động phòng. Nhan Phác Tông đã nhận lời sẽ tôn trọng nàng, hắn nói muốn cùng nàng sống bên nhau dài lâu. Nàng cảm thấy Dương Tu Khổ nói đúng, nếu như Nhan Phác Tông chịu buông tha nàng, thì ai mà không được giải thoát?
Đúng lúc này, thân hình Dương Tu Khổ chợt khuỵu xuống, phun ra một búng máu lớn.
“Sư phụ!” Các đệ tử đều giật mình kinh hãi. Dương Tu Khổ lại nhẹ nhàng khoát khoát tay. Một đệ tử trải áo choàng xuống đất, dìu Dương Tu Khổ ngồi xuống, vận khí điều trị.
Một lúc lâu sau, Dương Tu Khổ mới chậm rãi mở mắt. Trông thấy Bộ Thiên Hành, ông khẽ mỉm cười.
Bộ Thiên Hành để Phá Nguyệt dìu mình quỳ xuống. Hai người đồng thanh: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!”
Dương Tu Khổ thở hắt một hơi dài, đang muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt chợt bắt gặp Phá Nguyệt bên cạnh Bộ Thiên Hành. Lúc trước ông không nhìn rõ dung mạo Phá Nguyệt, bây giờ khoảng cách rất gần, thấy rõ được bảy tám phần thì sắc mặt lập tức biến đổi: “Cô… cô…” Gương mặt ông trắng nhợt, lại hộc ra một ngụm máu.