Mấy ngày liền trời mưa như thác đổ, tắm mát ruộng đồng Đại Tư khô hạn đã lâu, cũng dập tắt luôn quyết tâm bỏ trốn đang cháy ngùn ngụt của Nhan Phá Nguyệt.
Một tháng.
Kỷ lục vĩ đại nhất của nàng là thành công "lắc lư" đến cửa sau Nhan phủ nhân "lúc không có ai" (bình thường chuyên dùng để hạ nhân vận chuyển mắm muối củi lửa cung cấp cho cả phủ). Chân nàng còn chưa kịp bước ra cửa nửa bước, một nam tử hán vừa gầy vừa đen liền từ trên trời giáng xuống, lạnh lùng ngăn cản. Hắn cẩn thận quấn tấm vải trắng quanh tay, không đụng vào thân thể nàng, nắm cổ áo nàng nhấc lên ném trở về phòng.
Đêm đó Nhan Phác Tông không những phá lệ không trừng phạt nàng, thậm chí còn nói dưới sự giám sát của ám vệ mà nàng có thể trốn chạy được đến cửa lớn "xa như vậy", thật sự phải khiến hắn rửa mắt mà nhìn.
Mặc dù không biết rốt cuộc là hắn khích lệ hay châm chọc, nhưng Nhan Phá Nguyệt không thể không thẳng thắn thừa nhận vấn đề này ─ nàng trốn không thoát. Mà theo như tính cách của Nhan Phác Tông, lần này không tỏ ra tức giận, đương nhiên là muốn đợi đến lúc viên phòng mới tính sổ một thể.
Nàng nghĩ đến viên phòng thì vô cùng sợ hãi.
Cho dù nàng lấy cái chết uy hiếp Nhan Phác Tông, nhưng lỡ phải chết thật thì sao?
Nàng không thể không bắt đầu nghiêm túc suy xét, sau này bị giam cầm thì đành phải thay đổi thái độ: vứt bỏ tự trọng, khổ luyện kỹ năng lấy lòng chủ nhân?
Nàng ngẫm nghĩ một chút thì toàn thân đều nổi da gà.
Lại mười ngày trôi qua, tin tức Trần Tùy Nhạn bị té ngựa rốt cuộc cũng truyền tới.
Nhan Phá Nguyệt nghĩ đến vị tướng quân tuổi trẻ tính tình cẩn trọng, mắt sáng mày ngài kia thì trong lòng rất khó chịu. Nàng bị giám sát rất chặt chẽ, cơ bản không thể sớm đi tìm hắn mật báo.
Cứ như vậy ngày thành hôn cũng đến ─ cũng là sinh nhật mười sáu tuổi của Nhan Phá Nguyệt.
Hoàng đế đích thân ban hôn, đã kinh động trọng thần khắp nơi từ lâu. Ngày nàng xuất giá, khắp thành tràn ngập hoa tươi, vạn dân vui mừng.
Có điều những ồn ào náo nhiệt ngoài kia, đều không có quan hệ gì tới Nhan Phá Nguyệt.
Bái xong thiên địa, nàng ngồi một mình trên giường hoa, vén khăn voan, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, tâm trạng không khỏi hồi hộp lo lắng.
Ba tháng vừa rồi, Nhan Phác Tông mỗi đêm chỉ quấn lấy nàng mà ngủ, đôi khi cũng hôn hít vuốt ve, nhưng chỉ lướt qua liền ngừng lại. Khả năng khống chế dục vọng của hắn rất tốt, cũng không phải loại người háo sắc.
Nhưng hắn dù sao cũng là một nam nhân cường tráng. Có rất nhiều đêm, Nhan Phá Nguyệt cảm nhận được cự long to lớn của hắn chỉ chờ được phát động, đặt ngay eo gần mông nàng, như có như không nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhan Phá Nguyệt không cần nghĩ cũng biết, hắn quyết định ngày kết hôn của nàng là "ngày x", thì hiển nhiên là quyết định luôn cuộc đời bọn họ, tự mình thay thế con rể tới x nàng. Hắn hao hết tâm tư nuôi nàng lớn, nàng hầu như có thể tưởng được đêm nay hắn sẽ cỡ nào... hung ác tàn nhẫn.
Nhưng nàng phải làm gì bây giờ? Đập đầu vào tường tự sát?
Nàng sợ đau, nàng sợ chết. Từ ngày đầu tiên xuyên qua tới đây, nàng đã thề cho dù là tương lai suôn sẻ hay khó khăn chồng chất, nàng nhất định phải quý trọng từng ngày.
Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không vì Nhan Phác Tông mà từ bỏ bản thân.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào. Nàng dỏng tai lắng nghe có người cười nói: "... Quận mã gia..."
Tinh thần nàng rúng động ─ Trần Tùy Nhạn đang đi vào động phòng. Nàng không quản được nhiều như vậy. Mặc dù Nhan Phác Tông thủ đoạn cao minh, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của nàng!
Quả nhiên, có mấy binh sĩ đang đỡ Trần Tùy Nhạn một thân áo đỏ, đầu gục xuống đi vào.
Nhìn thấy dung nhan Nhan Phá Nguyệt trắng trong như tuyết, mấy người binh sĩ đều ngẩn người, rồi quay đầu đi chỗ khác. Họ vốn đang hào hứng chọc phá trong nháy mắt lại trở nên hiền lành chất phác, đơ như khúc gỗ.
"Tẩu... tẩu tử, vậy... Trần tướng quân giao cho người."
Đoàn người tự nhiên bỏ Trần Tùy Nhạn lại trên mặt đất, vội vàng rời đi.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa, Nhan Phá Nguyệt xách áo cưới vọt tới trước mặt hắn.
"Uống! Uống tiếp! Không say không về! Hôm nay là ngày ta cưới quận chúa... Ha ha ha Trần Tùy Nhạn ta..." Nam tử trên mặt đất từ từ nhắm hai mắt, cánh tay còn khua loạn trong không trung một lát, miệng mê sảng lẩm bẩm gì đó, nhưng dần dần chỉ còn tiếng thở nặng khò khè.
Nhan Phá Nguyệt trợn mắt há mồm.
"Trần tướng quân! Mau tỉnh lại! Ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Nàng vội la lên.
Nhưng Trần Tùy Nhạn đã say bí tỉ từ lâu. Bị nàng đẩy vài cái, chỉ lăn qua trở mình, nằm luôn trên mặt đất, tự nhiên như không mà ngủ luôn.
Nhan Phá Nguyệt cầm chén trà hất vào mặt hắn, hắn lại hoàn toàn không có phản ứng, không khác gì heo chết. Nàng gấp gáp mở miệng mắng: "Rốt cuộc là ngươi uống bao nhiêu rượu? Hỏng rồi! Trần Tùy Nhạn! Ngươi còn không tỉnh, cả hai ta đều xong đời! Ngươi, ngươi cứ đợi cả đời bị cắm sừng đi!"
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Nhan Phá Nguyệt la mắng một hơi, thở phì ngồi xuống đất, bó tay hết cách.
Hồi lâu sau, chợt nghe phía sau có tiếng cười trầm thấp.
Nàng hoảng hốt "A" một tiếng, eo bị ôm chặt, người bị bế lên từ mặt đất.
Nàng rơi vào lồng ngực quen thuộc ấm áp, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Hắn dường như không có chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Trần Tùy Nhạn ở chỗ này, ôm nàng lướt qua bình phong, đi vào phòng trong.
Nhan Phá Nguyệt lập tức tỉnh ngộ: Trần Tùy Nhạn nhất định là bị hắn ngầm giở thủ đoạn, cả đêm đừng mong tỉnh lại. Hắn tính toán kỹ như vậy, không lộ chút sơ hở, làm sao lại để Trần Tùy Nhạn có cơ hội thân cận nàng? Nhất định ngày mai hắn sẽ phái Trần Tùy Nhạn ra tiền tuyến!
Nàng toàn thân căng thẳng. Hắn ôm nàng tới trước bàn ngồi xuống, chẳng hề gấp gáp lên giường.
Hắn vô cùng tự nhiên mặc áo cưới đỏ chót, mái tóc đen như mực buông hờ trên vai, càng nổi bật dáng người cao ráo thanh thoát, da trắng như ngọc. Đôi mắt tinh tế nhìn nàng mang theo ý cười, giữa áo đỏ tóc đen càng thêm nổi bật, trầm tĩnh yên ổn lại mang thêm phần yêu dị mê hoặc lòng người.
"Đã để Nguyệt nhi chờ lâu." Hắn cười nhẹ nói, bưng ly rượu trên bàn, "Uống chén rượu hợp cẩn, đời này kiếp này, Nhan Phác Tông cùng Nhan Phá Nguyệt vợ chồng gắn bó keo sơn, vĩnh viễn không chia lìa."
Nhan Phá Nguyệt cảm thấy nhất định là mình nghe lầm rồi ─ Hắn thế nhưng lại xem nàng như thê tử? Hơn nữa nàng cũng cảm nhận được trong ngữ khí của hắn, có dịu dàng thương tiếc?
Nhan Phá Nguyệt trong lòng đột nhiên có chút rối loạn không rõ, giống như có ai dùng cọng cỏ, nhẹ nhàng phe phẩy vào tim nàng, ngưa ngứa, mà cũng bất an.
Trong lúc hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nàng rốt cuộc từ từ duỗi tay, chủ động cầm lấy ly rượu.
Nàng chưa bao giờ phối hợp, khiến hắn hơi hơi nhíu mày, con ngươi đen trong mắt ý cười càng sâu.
"Nhan Phác Tông." Nàng cố lấy can đảm nói: "Chúng ta có thể nói chuyện không... Á!"
Lời nói của nàng bị chặn trong cổ họng.
Tay hắn nhẹ nhàng đẩy, chén rượu liền rót vào miệng nàng. Nàng bị nghẹn liên tục ho khan, gương mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ. Hắn lại như vui mừng cực độ, con ngươi đen nhìn nàng chăm chú, chậm rãi cúi đầu uống rượu còn vương trên cánh tay nàng, lại còn nhẹ nhàng liếm liếm gan bàn tay nàng.
Nhan Phá Nguyệt bị hắn liếm toàn thân run lên, cảm thấy nếu người nàng có bôi rượu, lập tức cũng sẽ bị hắn liếm đến sạch sẽ khô ráo.
Hỉ phục nháy mắt bị thả lỏng. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng kéo nàng ra từ bộ hỉ phục nặng nề phiền phức, ôm lấy eo nàng, miệng đầy mùi rượu, bắt đầu hôn lên cổ nàng, ôn nhu thì thầm nói: Nguyệt nhi muốn nói chuyện gì? Hửm?"
Nhan Phá Nguyệt bị hôn toàn thân tê dại, trong lòng cũng hiểu được là hắn cố ý! Hắn rõ ràng cảm nhận được nàng đang bị phân tâm, một bên cố tình hôn lên cái cổ mẫn cảm của nàng, một bên ra điều kiện cho nàng ─ dường như ám chỉ, hắn có đáp ứng điều kiện của nàng hay không, hoàn toàn phải xem biểu hiện cùng trình độ phối hợp của nàng!
"Đã định trước ta là nữ nhân của ngươi, sao không để cả hai đều được vừa lòng đẹp ý một chút?" Lời kịch này nàng đã nghĩ rất lâu, tới lúc nói ra miệng mặt tự nhiên lại đỏ lên.
Không ngờ câu nói này lại lấy được lòng Nhan Phác Tông.
"Đã định trước là nữ nhân của ta..." Ngón tay hắn khêu nhẹ cằm nàng, ánh mắt nghiền ngẫm, "Ta đối với nàng vẫn rất vừa lòng đẹp ý. Không biết nàng... dự định làm sao để ta càng thêm vừa ý đẹp lòng?"
Nhan Phá Nguyệt bị lời của hắn làm da mặt nóng lên, vội vàng nói: "Đầu tiên, ta muốn biết, ta rốt cuộc có phải là ngươi sinh ra không?"
Nhan Phác Tông giễu cợt: "Có gì phân biệt?"
Nhan Phá Nguyệt chuẩn bị tư tưởng rất lâu mới cùng hắn "Đàm phán lần cuối", gặp thái độ ngạo mạn của hắn, không khỏi lúng túng phiền muộn.
"Người khác cầm thú." Nàng cười cười, "Người bình thường đều cho rằng như vậy."
Nhan Phác Tông nhìn nàng chằm chằm, ngón tay nâng cằm nàng dần dần tăng lực, khiến nàng không thể không ở trong một góc độ vô cùng cứng nhắc khó khăn, ngửa đầu nhìn hắn.
Nhưng đây vẫn là mắc mứu trong lòng Nhan Phá Nguyệt. Mặc dù không có ký ức và cảm tình của nguyên chủ thân thể này, đối với Nhan Phác Tông cũng không có chút cảm giác huyết thống. Nhưng nếu cứ như vậy bị cưỡng ép, nàng tuyệt đối không chấp nhận được thân sinh phụ thân lại làm chuyện như thế đối với mình.
Giằng co trong khoảnh khắc, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười nhẹ.
Hắn cúi đầu, hôn phớt lên môi nàng nói: "Tiểu nha đầu cố chấp, thật giống mẫu thân."
Nhan Phá Nguyệt trong lòng chấn động, lại nghe hắn cười nói: "Nàng là do ái thiếp của ta cùng tên mã phu ti tiện tư thông sinh ra. Đôi cẩu nam nữ ấy đã chạy, bỏ lại nàng cho ta xem như bồi thường. Như vậy nàng cũng như thân sinh nữ nhi của ta thôi."
Nhan Phá Nguyệt trong lòng chấn động, rốt cuộc nàng đã có đáp án nàng mong muốn!
Ngẩng đầu, nàng nhìn thấy bộ dáng hờ hững của Nhan Phác Tông. Nhất thời nàng lại có chút hoài nghi ─ lời hắn nói rốt cuộc là thật hay giả? Nếu như là thật, với tính cách của hắn, thì sao có thể buông tha ái thiếp đã phản bội mình? Có khi nào hắn hận ai hận cả tông chi họ hàng, dùng tất cả biện pháp đày đọa nàng?
"Nguyệt nhi hài lòng chưa?" Hắn không có kiên nhẫn nói tiếp với nàng chuyện này, bất ngờ bồng nàng lên, hướng giường lớn bước tới.
"Đợi đã!" Nhan Phá Nguyệt bị đặt lên giường, vội vàng ngồi dậy. "Để ta nói hết lời! Ta nhớ ngươi cũng không hi vọng sau này đêm đêm ôm một con rối gỗ!"
Hắn khe khẽ mỉm cười: "Nếu có thể làm cho một con rối gỗ điên cuồng đòi hỏi, không chừng còn là một loại tình thú."
Nhan Phá Nguyệt bị hắn nói làm cho kinh hồn khiếp vía, kiên trì nói: "Ta có mấy yêu cầu nhỏ, nếu như ngươi đáp ứng, sau này ta... sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi."
Nhan Phá Tông rõ ràng có chút dao động, nằm xuống cạnh nàng, nghiêng người rũ mắt nhìn nàng: "Sao?"
Nhan Phá Nguyệt hít sâu một hơi: "Tôn trọng ta. Ta là người, không phải vật cưng của ngươi. Để ta ở cạnh ngươi, phải có cuộc sống giống người bình thường."
Nàng thấy hắn không phản đối, cũng không gạt đi, nàng lấy từ dưới gối ra một tờ giấy, mang hết dũng khí để vào lòng bàn tay hắn, ngữ khí mềm mại nói: "Đây là mấy yêu cầu cụ thể, ta đều viết ra hết rồi. Ngươi có thể xem qua không?"
Đầu ngón tay nàng trong lúc lơ đãng vô tình xẹt qua lòng bàn tay hắn, như điện giật rụt trở về. Hắn cúi đầu nhanh chóng nhìn lướt một lần nội dung trên tờ giấy. Nhìn xong, năm ngón tay thu lại, vo tròn tờ giấy thành một cục, tiện tay ném đi, nhàn nhạt nhìn nàng.
Nhan Phá Nguyệt trong lòng trĩu nặng, can đảm bay biến. Quả nhiên đây chính là phong cách của hắn? Muốn nàng sống như một cái xác không hồn, không tư duy không ý chí, thuận tiện cho hắn tùy ý đùa nghịch?
Tuyệt vọng đến cùng cực, tính cách bướng bỉnh lại bị kích phát.
An tĩnh trong chốc lát, chợt nghe giọng nói trầm thấp của hắn tiến đến bên tai nàng: "Nếu như không phải thân thể này không làm giả được, ta thật hoài nghi Nguyệt nhi của ta đã biến thành người khác."
Nhan Phá Nguyệt bị những lời này làm cho sợ hãi, cắn răng không mở mắt, tim đập như sấm.
Rồi lại nghe hắn cười nhẹ nói: "Không sao, ta càng thích Nguyệt nhi như vậy hơn. Có điều... chữ viết xấu quá, ta thiếu chút nhìn không ra. Ngày mai viết lại một bản cho ta."
Nhan Phá Nguyệt bỗng mở mắt, nhìn thẳng vào ý cười dạt dào trong đôi mắt hắn.
"Ngươi đồng ý?" Nàng run giọng hỏi.
"Có lẽ."
Vẻ mặt nàng nhất thời có chút thấp thỏm, trong mắt cũng chưa từng ánh lên tia chờ mong.
Thế nhưng, Nhan Phát Tông lại cảm thấy lòng mình phảng phất bị ánh mắt sáng ngời ấy nhìn đến nóng lên.
"Tiểu nương tử, thay phu quân cởi áo." Hắn trầm giọng nói.
Nhan Phá Nguyệt cứng nhắc duỗi tay tới đai lưng của hắn...
"Đi lấy nước! Đi lấy nước!"
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng hô hoán.
Đôi chân mày Nhan Phác Tông chau nhẹ, dùng chăn mỏng che kín người Nhan Phá Nguyệt, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng bước chân ở ngoài cửa truyền đến, tiếng hô hoán càng lúc càng lớn, bầu trời ngoài cửa sổ cũng có ánh sáng đỏ càng lúc càng mãnh liệt, dường như thật sự đang có hỏa hoạn gần đây.
"Ngồi im. Đừng nhúc nhích." Nhan Phác Tông đứng dậy bước xuống giường, đang muốn bước tới cửa sổ xem có chuyện gì, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nhan Phác Tông lẳng lặng nhìn về phía cửa. Nhan Phá Nguyệt không hề hoài nghi, nếu như lúc này có người thật sự xông vào, cho dù là ai, Nhan Phác Tông sẽ không hai lời lập tức giết hắn.
"Tùy Nhạn, Tùy Nhạn! Cháy rồi! Mau dẫn quận chúa nương nương ra ngoài!" Có người nôn nóng gọi.
"Tùy Nhạn! Tùy Nhạn! Ngươi ngủ say rồi à? Còn không lên tiếng thì chúng tôi xông vào!" Một người khác phụ họa.
Nhan Phá Nguyệt nhận ra giọng nói của bọn họ, là các binh sĩ vừa rồi tới náo động phòng.
Nàng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, toàn thân thả lỏng. Ngẩng đầu, bắt gặp Nhan Phác Tông đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên đã thấy hết biểu tình vừa rồi của nàng.
"Ta..." Nàng cứng cỏi nói, "Cần chút thời gian thích ứng."
Lúc này hắn mới khe khẽ mỉm cười, lại hướng mắt nhìn về phía cửa, xong xoay người nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ biến mất.
Nhan Phá Nguyệt vơ vội cái áo khoác mặc vào, tâm tình chết lặng đi đến cửa, chờ đợi cứu viện. Nàng nghĩ thầm, trốn được lần này, không tránh được cả đời. Ngày mai, nàng vẫn là tân nương của hắn. A a~
Có gì đó động đậy thoáng qua mắt nàng.
Nàng di chuyển ánh mắt, nhìn xuống mặt đất.
Là Trần Tùy Nhạn. Hắn đột nhiên ngồi bật dậy, ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhan Phá Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn. Bắt gặp thanh niên bình thường hiền như khúc gỗ, bây giờ đôi mắt sáng rực dị thường, làm gì còn vẻ say rượu vừa nãy.
Hắn đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, lại nói vọng ra bên ngoài: "Chúng ta ra ngay, đừng lo. Ta bảo vệ quận chúa, các ngươi lo cứu hỏa trước đi!"
Người ngoài cửa đáp lời, bước chân liền đi xa.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi..." Nhan Phá Nguyệt đang nói chợt im bặt.
Hắn điểm nhẹ lên người Nhan Phá Nguyệt liên tục mấy cái, phong bế các huyệt Thiên Đột, Liêm Tuyền, Đại Lăng, Thừa Sơn. Nhan Phá Nguyệt trong nháy mắt miệng không thể nói, cả người không thể động đậy.
Cánh tay dài vươn ra, hắn dùng chăn bông trùm lấy Nhan Phá Nguyệt, cả đầu cũng không lộ ra. Sau đó hắn vác nàng lên vai, bước nhanh từ cửa chính đi ra.
Nhan Phá Nguyệt bị trùm chăn, toàn thân chảy mồ hôi, ở trên vai hắn chòng chành lắc lư. Nàng mơ hồ nghe được tiếng người nôn nóng hô hoán xung quanh, có người còn chào hỏi với Trần Tùy Nhạn. Mà hắn cũng bình tĩnh đối đáp tự nhiên, bước chân vững vàng không rối loạn.
Cứ như vậy một đường đi rất lâu cũng không bị ngăn trở.
Cũng phải, đêm động phòng hoa chúc, Nhan Phác Tông làm sao còn để ám vệ canh chừng nàng?
Tiếng người xa dần. Nhan Phán Nguyệt cảm giác thân thể bị nâng lên, rơi vào một nơi ấm áp... trên lưng ngựa.
Trong lòng nàng có chút bất ngờ, có chút nhẹ nhõm, còn có mấy phần sợ hãi ─
Bất ngờ vì nàng cho rằng kết cục đã định, không cách nào phát sinh biến cố, vì thế bây giờ nàng không biết mình phải làm sao;
Nhẹ nhõm vì cho dù thế nào đi nữa, nàng rốt cuộc cũng rời khỏi phủ của Nhan Phác Tông. Cho dù chỉ được vài ngày, nàng cũng có cảm giác được giải thoát khỏi không khí cầm tù. Hơn nữa, đêm nay không cần đối mặt động phòng, trái tim đang treo lơ lửng của nàng rốt cuộc cũng có thể thả xuống;
Sợ hãi vì, nếu như Trần Tùy Nhạn thật sự đã bị Nhan Phác Tông xử đẹp (bị hoạn)(×̯×), như vậy hắn bắt cóc mình, rất có khả năng là vì báo thù. Hắn vừa rồi tỉnh táo như không, ngay cả Nhan Phác Tông cũng bị lừa, trận hỏa hoạn này chắc cũng do hắn sắp xếp. Điều này chứng minh hắn là người tâm địa khó lường, ẩn nhẫn mưu đồ đã lâu, tuyệt đối không phải người lương thiện.
Trần Tùy Nhạn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không phải là một binh sĩ đơn giản như vậy? Nhưng theo tính cách của Nhan Phác Tông, làm sao có thể để một người không an toàn bên cạnh mình?
Trong lòng tầng tầng lớp lớp nghi ngờ, Nhan Phá Nguyệt lại chỉ có thể yên lặng theo dõi sự việc biến hóa.
"Giá ──" Trên đỉnh đầu nàng phát ra tiếng rít trầm thấp của Trần Tùy Nhạn. Con ngựa như tên rời cung chạy vọt đi, dẫm lên mặt đường trong đêm hè mát lạnh, một đường băng băng mà tiến tới.