https://truyensachay.net

Giang Sơn Bất Hối

Chương 7: Bán mình

Trước Sau

đầu dòng
Từ lúc hai người rời khỏi kinh thành, đã ba ngày trôi qua.

Đêm ấy trong lúc đối đầu gay gắt, Nhan Phá Nguyệt phải trực tiếp vẽ sơ đồ phác thảo cái “ống chích” lên mặt đất cho Trần Tùy Nhạn xem, mới khiến hắn nửa tin nửa ngờ. Ngày thứ hai vào trong trấn, Trần Tùy Nhạn giam nàng ở khách điếm, còn mình thì cầm sơ đồ phác thảo đi tìm một tên thợ thủ công.

Thợ thủ công nhìn sơ đồ, cảm thán “Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!” Tuy rằng hắn còn chưa rõ công cụ này rốt cuộc là cái gì, nhưng mơ hồ cảm giác được chắc nó sẽ rất có ích. Cuối cùng, thợ thủ công phải tốn năm lượng bạc mua lại cái sơ đồ phác thảo từ tay Trần Tùy Nhạn. Trần Tùy Nhạn cầm bạc trong tay ngẫm nghĩ, rốt cuộc triệt để tin lời Nhan Phá Nguyệt nói.

Những ngày sau đó, chất lượng cuộc sống của con tin Nhan Phá Nguyệt được cải thiện rõ rệt. Ba bữa cơm được ăn chung với Trần Tùy Nhạn, buổi tối cũng có thể trải chăn nệm dưới đất mà ngủ chứ không phải chịu co ro trong góc nữa. Nhan Phá Nguyệt cẩn thận dè dặt, không dám chọc hắn phát cáu; lúc bị hắn hút máu, cũng là vẻ mặt cam tâm tình nguyện.

Trần Tùy Nhạn đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng nàng. Ban ngày, hắn và nàng cưỡi chung một con ngựa, gấp rút lên đường. Buổi tối, hắn dùng một cái xiềng, khóa xích vào hai chiếc kiềng vàng trên chân nàng, nắm chặt trong tay, không để nàng có cơ hội trốn thoát.

Cùng nhau đi một khoảng thời gian, Nhan Phá Nguyệt càng lúc càng cảm thấy Trần Tùy Nhạn so với tưởng tượng của nàng còn lợi hại hơn. Hắn cố gắng trốn chạy, bắt Nhan Phá Nguyệt dùng nhọ nồi bôi lên mặt mỗi ngày, dẫn nàng núp đông trốn tây, thật sự có thể tránh được thủ đoạn truy đuổi phi thường của Nhan Phác Tông. Có nhiều lần, nàng ở trong trấn loáng thoáng thấy bóng mấy hộ vệ Nhan phủ, nhưng đều bị Trần Tùy Nhạn khó nhọc kéo theo nàng né tránh thành công.

Nói chung là bị bọn họ truy đuổi ráo riết, hai người cả đoạn đường vừa chạy vừa lẩn trốn, lại dần dần hướng về phía nam mà đi.

Chạng vạng ngày nọ, hai người đến một thành trì lớn nhất giữa trung tâm Ích Châu ─ Tuần Dương.

Vì đã vài ngày không thấy bóng dáng truy binh, tinh thần cảnh giác của Trần Tùy Nhạn cũng lơi lỏng đi mấy phần. Chiều muộn, hai người im lặng ngồi trong góc khuất một khách điếm bình dân dùng cơm. Nhan Phá Nguyệt suy nghĩ làm sao tạo ra cơ hội bỏ trốn. Trần Tùy Nhạn lại nghĩ về con đường phải đi sắp tới đến xuất thần.

Hắn không để ý nên không cảm giác được có mấy luồng ánh mắt lợi hại đang nhìn về phía này. Hắn đột nhiên hoàn hồn, tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy có năm người đàn ông đang ngồi ở cái bàn bên phải. Bọn họ đều cúi đầu uống trà, không ai nhìn về bên này.

Hắn cẩn thận quan sát năm người nọ, thấy bọn họ thân mặc áo gấm, hình như vô cùng quý giá. Cao thấp mập ốm khác nhau, có một đại hán còn cao hơn hắn ít nhất một cái đầu, ngồi ở đó như một tòa núi lớn; có kẻ thân hình nhỏ thó, như một đứa con nít già trước tuổi.

Điểm giống nhau đầu tiên giữa bọn họ là tướng mạo đều cực kỳ xấu xí. Có kẻ lỗ mũi rất lớn, gần như chiếm hết nửa gương mặt, hai mắt ti hí không thấy đâu; có kẻ mặt rỗ chằng chịt, phải nhìn rất cẩn thận mới thấy rõ được ngũ quan của hắn.

Điểm giống nhau thứ hai là đều mang binh khí. Ấn đường sung mãn, cơ bắp rắn chắc, tình cờ một người nâng mắt lên nhìn, ánh mắt sáng quắc sắc nhọn, vô cùng lợi hại.

Trần Tùy Nhạn quan sát một lượt, biết ngay bọn họ là người luyện võ. Hắn thu hồi ánh mắt, khẽ quát Nhan Phá Nguyệt một tiếng: "Lên lầu!"

Lúc đóng cửa phòng, hắn thấy rõ năm người kia đều ngẩng đầu nhìn theo. Điều này làm hắn không khỏi cảm thấy bất an ─ nếu bọn họ ban đêm giở trò, hai người làm sao trốn thoát? Những người này rốt cuộc lai lịch ra sao?

"Bọn họ có phải người của Nhan Phác Tông không?" Hắn chợt nghe Nhan Phá Nguyệt khẩn trương dò hỏi. Thì ra nàng cũng đã sớm phát hiện, mấy người đó luôn nhìn về phía này.

Trần Tùy Nhạn trầm ngâm trong khoảnh khắc, đang định nói chuyện, tự nhiên cảm thấy một dòng khí cực lạnh mãnh liệt trào lên từ dưới bụng. Hắn cảm thấy trong cổ ngòn ngọt, miệng lập tức phun ra một ngụm máu.

Nhan Phá Nguyệt ngẩn người nhìn hắn, hắn đờ đẫn nhìn mặt đất vương đầy vết máu.

Sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt bao trùm bởi làn khói âm u: "Tiện nhân! Ngươi gạt ta!"

Không đợi Trần Tùy Nhạn kịp suy nghĩ, một dòng khí nóng như lửa lại mãnh liệt trào lên lần nữa. Lần này còn đau đớn gấp bội ban nãy. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, "Ọe" một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu tươi. Sức lực toàn thân hắn bay biến đâu mất, trong thoáng chốc ngã ngồi xuống đất. Ngày thường đan điền tràn đầy nội lực, bây giờ dường như đều bị dòng khí nóng lạnh đó cản trở, muốn đứng dậy cũng không làm được.

Nhan Phá Nguyệt giật nảy mình, không tự chủ được bước lùi một bước.

Trần Tùy Nhạn vẫn không nhúc nhích, ngồi thiền tại chỗ. Nhan Phá Nguyệt nhìn hắn, không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng. Hắn ngồi thiền điều dưỡng nửa canh giờ, mới tạm khống chế được dòng khí nóng lạnh kia, bắt đầu vận công một lần nữa.

"Tiện nhân!" Hắn đứng dậy, đồng thời túm lấy cổ áo của nàng: "Máu của ngươi có độc? Đúng không!? Thiếu chút nữa là hại chết ta! Cái con đàn bà đê tiện! Ngươi vẫn luôn lừa ta?"

Nhan Phá Nguyệt bị dọa hồn phi phách tán, vội nói: "Ta không có! Nhan Phác Tông mỗi ngày đều uống máu như vậy đó! Có thể nào... có thể nào còn phương pháp phụ trợ khác mà chúng ta không biết? Hoặc là, hoặc là qua mấy ngày nữa, có lẽ sẽ tốt hơn?"

Trần Tùy Nhạn mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nghĩ lại cũng cảm thấy lời nàng có lý. Nhưng cảm giác mất hết nội lực vừa rồi thật sự khiến hắn sợ hãi. Hắn vừa tức vừa giận, nâng tay định đánh nàng, bất chợt bàn tay ngừng giữa không trung.

Sắc mặt hắn khẽ biến.

Hắn nghe ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ.

Chỉ tiếng bước chân không thôi, đã thể hiện khinh công thượng thừa.

Hắn điểm nhẹ huyệt câm của Nhan Phá Nguyệt, phòng ngừa nàng ra hiệu cảnh báo.

Nhan Phá Nguyện chậm rãi đứng dậy, đi đến góc khuất, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau, trên cửa hiện ra năm bóng người cao thấp mập ốm khác nhau.

"Đại ca, tên kia còn ở trong đó." Một người trong đám nói.

Một người khác đáp: "Thằng đó không dám chạy, muốn chạy cũng không được. Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, chớ để tiểu nương tử chờ lâu, chúng ta vào thôi."

Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, năm kẻ kia lắc mình tiến vào, cười hì hì nhìn hai người trong phòng.

"Vị huynh đài, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này." Một tên mập mạp nói. "Ngũ Hổ Ích Châu chúng ta vừa ý tiểu nương tử kia, ngươi để nàng lại, chúng ta thả ngươi đi, thế nào?"

Thần sắc Trần Tùy Nhạn biến đổi.

Hắn tuy ở trong quân đội, cũng có nghe qua đại danh của Ngũ Hổ Ích Châu. Chỉ nghe nói năm tên này võ công cao cường, ở đất Ích Châu hoành hành ngang ngược, không chuyện ác nào không làm.

Hắn không chắc chắn sẽ thắng được bọn chúng, nhưng Nhan Phá Nguyệt là hắn hao tâm tổn trí mới đoạt được, sao có thể chắp tay nhường lại?

Hắn trầm ngâm nói: "Vốn nghe danh Ngũ Hổ hào kiệt hiệp nghĩa đã lâu, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền..."

Hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nhanh như cắt đâm thẳng vào ngực tên mập mạp!

Hai người đứng rất gần nhau, võ công lại sàn sàn một cỡ. Một kiếm bất ngờ của hắn đương nhiên có hiệu quả! Tuy tên mập nghiêng người né tránh, kiếm phong của Trần Tùy Nhạn cũng để lại trên vạt áo hắn một vết rách thật dài, sau đó thuận thế kẹp lấy cổ tên nọ, khiến hắn không thể động đậy.

Chợt nghe một tiếng cười lạnh nói: " Buông đại ca ta ra!"

Là một người nhỏ thó trong năm kẻ kia, hắn đã đứng bên cạnh Nhan Phá Nguyệt, một tay nắm lấy cổ nàng. Nhan Phá Nguyệt bị thân thủ như ma quỷ của hắn dọa đến hồn phi phách tán, hiện tại chỉ mong Trần Tùy Nhạn thắng.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người.

Tên mập kia tuy bị Trần Tùy Nhạn khống chế, lại không hề sợ hãi, cười nói: "Huynh đệ, chúng ta năm người, ngươi một người. Ta chết, thê tử ngươi cũng chết. Nhưng ta còn bốn người huynh đệ, đủ để chém ngươi thành từng mảnh vụn! Như vậy tính ra chúng ta vẫn còn lời chán. Phải biết Ngũ Hổ Ích Châu chúng ta một khi đã ra tay, tuyệt đối sẽ không ngừng lại. Hôm nay cho dù ta chết ở chỗ này, huynh đệ của ta cũng được nếm thử mùi vị của tiểu nương tử này."

Trần Tùy Nhạn đã nghe đồn bọn họ cần sắc không cần mạng, trong lòng biết hắn không nói láo, nhất thời không nghĩ ra cách đối phó.

Chợt nghe cái người nhỏ thó lên tiếng: "Đại ca, các người nhìn xem!"

Bọn chúng theo lời hắn quay đầu nhìn, thấy hắn duỗi tay sờ sẫm trên mặt Nhan Phá Nguyệt, dưới lớp nhọ đen đủi, lại lộ ra da thịt trắng trong tinh tế như dương chi bạch ngọc.

Ngũ Hổ đờ đẫn nhìn. Một tên trong đó nói: "Đại ca mắt nhìn thật tốt, quả là tuyệt sắc giai nhân."

Tên mập kia đắc ý cười nói: "Điều đó là đương nhiên. Ta thấy nàng mặt đen như than, nhưng tay lại trắng như đậu hũ non, giọng nói uyển chuyển xinh đẹp động lòng người, liền biết tên tiểu tử này cố ý cất giấu mỹ nhân đây."

"Không biết thân thể này, có phải cũng giống nhau trắng mượt không nhỉ!" Tên hán tử nhỏ thó nói. Bọn chúng nghe vậy, đồng thời cười lớn ầm ĩ.

Nhan Phá Nguyệt từ lúc xuyên qua đến nay, chưa bao giờ thấy sợ như vậy. Chỉ cảm thấy đám Ngũ Hổ này bẩn thỉu dơ dáy còn hơn rắn độc, khiến nàng vừa sợ hãi vừa kinh tởm. Nàng chỉ có thể nhìn Trần Tùy Nhạn khẩn cầu, hy vọng hắn không bỏ rơi mình.

Nhưng Trần Tùy Nhạn đâu phải người không thức thời? Đến lúc nguy hiểm đến tính mạng, hắn tự nhiên sẽ không vì một Nhan Phá Nguyệt mà liều mạng với Ngũ Hổ.

Huống hồ bây giờ hắn vẫn hoài nghi biện pháp uống máu để tăng công lực của Nhan Phá Nguyệt, trong lòng nghĩ thầm Nhan Phá Nguyệt đã từng nói dịch thể nàng có độc, đúng lúc có thể lợi dụng đám Ngũ Hổ này để nghiệm chứng.

Hắn mặc kệ Nhan Phá Nguyệt có nguyện ý hay không.

Thế là trong đầu hắn nảy ra một kế, bỗng nhiên nói: "Đánh nhau xong mới thành bằng hữu. Tại hạ tự biết không phải đối thủ của Ngũ Hổ, tình nguyện cùng năm vị huynh đài biến chiến tranh thành hòa bình."

Ngũ Hổ ngẩng người, rồi cùng cười haha. Nhan Phá Nguyệt hai mắt trừng lớn, không phải chứ... Tên Trần Tùy Nhạn có thể từ bỏ pháp bảo luyện công sống là mình sao?"

Trần Tùy Nhạn nói: "Không giấu chư vị, nàng là thê tử kết tóc của tiểu đệ. Tiểu đệ hôm nay thua dưới tay các vị anh hùng, có thể nhường vợ lại, nhưng mạo muội có hai yêu cầu."

Nhan Phá Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

Tinh thần Ngũ Hổ phấn chấn, tên mập cười nói: "Ngươi nói đi."

Trần Tùy Nhạn nhìn Nhan Phá Nguyệt nói: "Thứ nhất, ta cùng nàng hai nhà kết giao đã lâu, hôm nay thua dưới tay Ngũ Hổ, bất đắc dĩ phải nhượng nàng lại, đã là có lỗi với nàng. Ngày sau càng khó lòng ăn nói với phụ mẫu nàng. Nghe nói Ngũ Hổ duyệt đàn bà vô số, chỉ hy vọng sau khi cùng nương tử của ta vui vẻ mấy này, xin trả nàng lại cho tại hạ."

Ngũ Hổ vừa nghe, cũng cảm thấy hợp lý. Năm huynh đệ bọn họ chơi đàn bà, lúc nào cũng có mới nới cũ, thông thường chỉ chơi hơn mười ngày, liền bán cho thanh lâu hoặc tiện tay giết luôn.

Tên mập kia cười nói: "Kỳ hạn một tháng được không?"

Trần Tùy Nhạn đáp: "Một lời đã định."

Hán tử nhỏ thó hỏi: "Vậy còn điều thứ hai?"

Trần Tùy Nhạn khẽ mỉm cười: "Điều thứ hai này, không giấu chư vị, những ngày gần đây cũng có kẻ thù đuổi giết hai vợ chồng chúng ta. Nghe nói Ngũ Hổ luôn hành hiệp trượng nghĩa, nghĩa bạc vân thiên, tiểu đệ chỉ xin Ngũ Hổ hứa một lời, nếu có kẻ thù tìm tới cửa, có thể giúp tiểu đệ một tay."

Hắn vừa dứt lời, cười ha ha, trái lại nhìn Nhan Phá Nguyệt nói: "Nương tử, tướng công đã tính toán cực khổ, bán ngươi được nhiều tiền như vậy. Đêm nay nếu ngươi không hầu hạ năm vị đại gia chu đáo, để các vị đại gia hành hạ thân thể ngươi thì không tốt đâu."

Mọi suy nghĩ của Nhan Phá Nguyệt đều cháy thành tro, miệng nàng không thể nói, thân thể lại bị khống chế, chỉ có thể đỏ bừng khuôn mặt, đứng ngây tại chỗ như rối gỗ.

Ngũ Hổ thấy nàng sốt ruột, trong lòng càng ngứa ngáy, nhao nhao cười ha ha.

Trần Tùy Nhạn thấy hợp tác thành công, cất kiếm, cầm lấy bao đồ xoay người đi ra khỏi phòng. Lúc bước ra, còn không quên tiện tay đóng cửa lại.

Tên hán tử nhỏ thó đứng gần Nhan Phá Nguyệt nhất, cười nhẹ một tiếng, nắm lấy eo nhấc nàng lên bằng một tay. Nhan Phá Nguyệt sợ đến kinh hồn bạt vía, cúi đầu nhìn chỉ thấy năm tên kia ánh mắt tối tăm, rõ ràng đang động tình.

Tên mập cười nói: "Lão tứ quăng qua đây cho ta!"

Hán tử nhỏ thó ném Nhan Phá Nguyệt đi, tên mập vừa vặn chụp lấy nàng. Ôm Nhan Phá Nguyệt vào lòng, hắn chỉ cảm thấy thân thể mềm mại không xương, hương thơm quyến rũ xông lên mũi, trong lòng mừng rỡ. Nhìn thấy nước mắt chực trào trên gương mặt đen kịt của Nhan Phá Nguyệt, dĩ nhiên là dáng dấp mỹ lệ xinh đẹp đáng yêu. Hắn cảm thấy bụng dưới căng cứng, ngẩng đầu nói với các huynh đệ khác: "Như thường lệ, ta và lão nhị, lão tam chơi trước."

Một người cao nhất trong đám Ngũ Hổ nãy giờ chỉ im lặng, cũng cởi bỏ áo choàng của mình, quăng trên mặt đất. Áo choàng rất lớn, trong khoảnh khắc đã bao phủ mặt đất của nửa căn phòng. Hán tử cao lớn nằm dài ra đất, tên mập vỗ nhẹ lên mông Nhan Phá Nguyệt, ném nàng vào lòng hán tử cao to kia.

Nhan Phá Nguyệt liều mạng giãy dụa, lại bị hán tử cao lớn giữ chặt hai tay hai chân, chỉ có thể nằm úp vào lòng hắn theo hình chữ đại (大). Cảm nhận được vật cương cứng của hắn thúc vào bụng mình, Nhan Phá Nguyệt cảm thấy trước mắt tối sầm.

Hán tử cao lớn vừa chạm vào làn da nàng, gấp gáp hít từng ngụm khí lạnh. Hắn vội vã dùng một tay cố định đôi tay nàng trên đỉnh đầu, tay còn lại tự cởi quần mình.

Tên mập bước đến giữa hai chân nàng thì đứng lại, hai tay sờ lên eo nàng; hán tử nhỏ thó thì đi đến trước mặt Nhan Phá Nguyệt, bắt đầu cởi quần.

Hai tên khác thái độ thờ ơ, bưng một chậu nước để bên cạnh Nhan Phá Nguyệt, định rửa mặt cho nàng; một kẻ khác ngồi xổm xuống cạnh mông nàng, hăng hái thăm dò, như muốn quan sát rõ ràng hơn.

alt
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc