Từ thứ tình cảm thanh mai trúc mã mơ hồ, đến tình yêu đơn phương thầm kín thuở thiếu niên, cô đã đuổi theo anh đến một thành phố xa lạ khác như đuổi theo ánh sáng.
Cuối cùng đến một ngày có một giọng nói vang lên, nó bảo với cô rằng: "Dừng lại đi."
Nên dừng lại thôi, Hứa Thanh Giai.
Hứa Thanh Giai chớp chớp mắt, kìm nén cảm xúc muốn rơi lệ, nhưng vẫn không thể mở miệng.
Trần Nhĩ dựa vào bàn học, cô vuốt mái tóc dài đen bóng trên vai: "Hai người quen nhau à?"
Diệp Hành Viễn cười rạng rỡ: "Quen chứ, còn quen đến không thể quen hơn." Anh quay về phía Trần Nhĩ: "Từ nhỏ bọn anh đã lớn lên cùng nhau, trước kia anh đã nói với em về cô bé cùng quê học vũ đạo rồi đấy."
Lông mi của Hứa Thanh Giai run lên.
Diệp Hành Viễn vẫn đang nói: "Lúc trước anh nghe mẹ anh nói em thi đỗ vào Kiều đại, nhưng anh lại ra nước ngoài trao đổi nên không thể đến đón em lúc khai giảng, thật không ngờ." anh lại nhìn Trần Nhĩ: "Em lại được phân tới cùng phòng với bạn gái anh, sớm biết thế này anh đã hỏi nhiều hơn rồi."
Đúng vậy, ngay cả Hứa Thanh Giai cũng không thể ngờ tới. Cách xưng hô và ánh mắt ngập tràn tình yêu khi anh nhìn về phía Trần Nhĩ khiến lòng cô chua xót vô cùng.
Không ai phát hiện ra sự bất thường của cô, bởi vì ở trong mắt mọi người cô vẫn luôn yên tĩnh ít nói như vậy.
Trần Nhĩ nói: "Thì ra là vậy. Thanh Giai em về Lạc Châu à? Nếu đều quen biết nhau thì không bằng trước khi trở về hãy cùng nhau ăn một bữa cơm."
Diệp Hành Viễn cũng phụ họa, "Đúng vậy, Thanh Giai, ăn cơm cùng nhau đi, lâu rồi chúng ta không gặp nhau."
Hứa Thanh Giai gượng cười: "... Không cần đâu, em có hẹn rồi, cậu ấy còn chờ em ở dưới tầng. Để hôm khác nhé, hôm nào đó em sẽ mời hai người ăn cơm. Chờ học tỷ tới Lạc Châu để anh Hành Viễn đưa chị tới chơi."
Câu nói của cô vô cùng hỗn loạn, Hứa Thanh Giai sợ nếu mình không đi thì sẽ có chuyện mất, cô vội vàng cầm đồ, nói hẹn gặp lại sau đó chật vật thoát khỏi căn phòng như còn đang vương vấn hơi ấm của cặp đôi này.
Vừa ra khỏi cửa, sự cố gắng chống đỡ của cô sụp đổ. Cô chạy đến phòng lấy nước không có ai ở cuối hành lang, ngực phập phồng kịch liệt, giống như bị con dao nhỏ mổ ra, máu me đầm đìa chính là tình cảm đơn phương say đắm nhiều năm của cô.
Cô thích Diệp Hành Viễn đã lâu, sau khi lớn lên cô luôn cố gắng để có cùng quỹ đạo với anh, cô còn chưa đuổi kịp được anh.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Cô nhớ tới tiếng gọi học tỷ nghe thấy khi đứng trước cửa, thì ra người như Diệp Hành Viễn lúc động tình cũng có thể gọi một cô gái trìu mến như vậy.
Cô có hơi ghen tị, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người rất xứng đôi.
Hứa Thanh Giai không khống chế được cảm xúc, cô lau nước mắt thế nào cũng không sạch.
Cô đứng trong phòng lấy nước thật lâu, lâu đến khi Tô Việt gọi đến cô mới hít sâu một hơi, cố gắng thể hiện ra ngữ điệu bình thường nhất.
"Hứa Thanh Giai, tôi tới rồi."
"Tô Việt." Hứa Thanh Giai ngồi xổm trong góc tường, máy giặt bên cạnh phát ra tiếng ùng ục: "Chúng ta.. có thể đổi thời gian hẹn không. Hiện tại tôi có một số việc."
Cô cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng Tô Việt vẫn nghe thấy âm rung.
Cuộc trò chuyện yên tĩnh trong vài giây ngắn ngủi.
"Được, bao giờ em rảnh thì nói với tôi."
"Được, rất xin lỗi."
"Không sao đâu." Giọng nói anh như không để bụng.
*
Ở cửa Tây có một cây cầu tương tư bên ngoài sơn màu trắng, từ xa nhìn lại giống như vầng trăng khuyết.
Tô Việt đứng trên cầu.
Đối diện cây cầu chính là sân khấu kịch của Kiều Đại, Hứa Thanh Giai thường xuyên diễn tập ở đó.
Lúc vừa khai giảng, Tô Việt còn đến Kiều đại để tham gia các lớp học, anh đã gặp cô ở đây.
Cô thích tới nơi này ngắm phong cảnh, khi đó thời tiết ấm áp, thỉnh thoảng sẽ có một đôi vịt trời thả mình xuống hồ.
Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn ở quán bar trước đó thì có lẽ Hứa Thanh Giai sẽ không bao giờ biết đến anh.
Tô Việt không biết trong một buổi sáng ngắn ngủi cô đã gặp phải chuyện gì, vốn dĩ buổi chiều có người bạn hẹn anh chơi bóng rổ, nhưng vì Hứa Thanh Giai nên anh đã hủy hẹn. Bây giờ vừa vặn có thể đi qua, nhưng trong lòng có tâm sự nên trên sân bóng tinh thần của anh cũng trở nên uể oải.
"Không ăn cơm à, cả buổi chiều không thấy cậu ghi được mấy bàn."
Trong lúc nghỉ ngơi một người bạn ném quả bóng rổ lại đây, vặn vặn rơi lên đùi Tô Việt. Tô Việt mắng cậu ta một câu, anh cúi đầu nhìn vết bẩn trên đùi mình, sau đó đột nhiên đi đến bên cạnh lấy điện thoại ra.
Đợi nửa phút đầu bên kia mới nghe máy.
"Hứa Thanh Giai."
"Alo? Tô Việt?" Hứa Thanh Giai không thấy ghi chú trên điện thoại, cô vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, giọng nói rất khàn, mơ mơ màng màng.
"Em đang ngủ à? Đã xong việc chưa?"
Chuyện buồn của Hứa Thanh Giai lại bị khơi lên.
Cô co người trong chăn, rèm cửa đóng chặt, không biết sắc trời bên ngoài như thế nào, trong phòng một mảnh âm u.
"Ừ, gần như vậy."
Tô Việt hỏi cô: "Vậy em định bao giờ trả quần cho tôi, không phải ngày mai em đi về rồi sao?"
"..." Suýt chút nữa thì Hứa Thanh Giai quên mất, cô lập tức cảm thấy hơi ngại, suy nghĩ một lát: "Hay là buổi tối tôi đưa cho anh nhé? Tối nay anh có rảnh không?"
"Tối nay tôi đi làm thêm ở quán bar."
"...Tôi có thể đến đó rồi đưa cho anh."
"Được rồi, bao giờ em đến thì gọi điện cho tôi."
Đánh bóng xong anh quay về nhà trọ, Tô Việt tắm rửa rồi thay bộ quần áo sạch sẽ, anh tùy tiện nấu bừa hai món vội vàng ăn xong liền nhanh chóng đi đến quán bar. Khoảng hơn 9 giờ Hứa Thanh Giai đến đây, Tô Việt đưa cô vào hậu trường, quần áo cô mang đến được anh tiện tay đặt vào quầy giữ đồ.
"Hôm nay em có chuyện gì vậy?" anh rũ mắt, làm như lơ đãng hỏi cô. Thật ra lúc nãy khi vừa gặp anh đã chú ý đến đôi mắt sưng đỏ của cô.
Hứa Thanh Giai cúi đầu, "Không có gì."
Tô Việt trầm mặc hai giây, anh không hỏi nữa: "Buổi tối em đã ăn cơm chưa?"
"Tôi chưa."
"Có muốn chờ tôi tan tầm rồi cùng đi ăn khuya không?"
"Hôm nay có lẽ không..."
"Hứa Thanh Giai." Tô Việt ngắt lời cô: "Là em hứa sẽ mời tôi ăn mà, cho người khác leo cây không phải thói quen tốt đâu."
Lông mày anh bằng phẳng, không giống như đang giận nhưng lại cảm giác được sự trách cứ trong giọng nói.
Hứa Thanh Giai nhất thời nghẹn họng.
Một lát sau cô gật đầu: "Vậy... được rồi."
Tô Việt muốn đưa Hứa Thanh Giai tới MacDonald ăn cái gì đó, hai người ra khỏi hậu trường, tiếng nhạc vang lên, Hứa Thanh Giai thấy đám người trên sàn nhảy đang đong đưa dưới ánh đèn. Trong khoảnh khắc ấy sợi dây gia giáo trói buộc trong lòng lâu ngày chợt buông lỏng, đột nhiên cô lại thấy hâm mộ cảm giác buông thả như vậy.
Ít nhất vào giờ khắc này bọn họ đang vui sướng đúng không? Cô cũng khát khao dựa vào thứ gì đó để giải tỏa nỗi đau trong lòng.
Cô quay đầu lại nói với Tô Việt: "Tôi chờ anh ở đây nhé, quán bar các anh bây giờ còn chỗ ngồi không?"
Tô Việt lập tức đoán ra suy nghĩ của cô, anh nhăn mày: "Ở đây rất ồn."
"Tô Việt," Hứa Thanh Giai nói: "Tôi muốn... ở đây chơi một chút."
Hiếm khi cô cố chấp như vậy.
Tô Việt tìm một chỗ ngồi ở phía sau quầy bar, anh mua sữa và điểm tâm cho Hứa Thanh Giai lót bụng, sau đó anh gọi người pha chế quen biết đến nhờ anh ta để ý cô gái ngồi trong góc một chút.
Nhưng anh vẫn không yên tâm, đêm nay anh phải phụ trách khu vực khác nên thỉnh thoảng lại nhìn về bên này. Lúc sau anh dứt khoát xin phép quản lý về sớm, khi trở lại quầy bar Hứa Thanh Giai đã tự mình gọi rượu.
Cô biết tửu lượng của mình, cũng biết tự khống chế, nhưng không biết tại sao đêm nay lại uống liên tục mấy ly.
"Hứa Thanh Giai."
Tô Việt đến bên cạnh cô, trầm giọng nói.
Hứa Thanh Giai quay đầu, còn mỉm cười với anh: "Anh tan tầm rồi à?"
"Tan tầm rồi, em có đi không?"
"Cùng nhau uống một chút đi." Hứa Thanh Giai nói tiếp: "Rượu ở chỗ các anh... uống cũng được đấy."